Chương 14

Cùng lúc đó, cô nghe rõ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu rên khiến da đầu Vu Hạ run lên, theo bản năng cô lùi về sau nửa bước, cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi xin lỗi, không phải tôi cố ý…….”

Quý Thanh Dư cũng sửng sốt trong phút chốc, anh thoáng nhìn nữ sinh đang cúi đầu xin lỗi, dường như có chút quen mắt.

Trên người cô mặc bộ đồng phục màu xanh đậm của trường cấp ba số một Lâm Giang, cả người nho nhỏ như được chiếc chăn bao phủ trong đó, tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa theo động tác cúi đầu của cô, đôi mắt hồng hồng giống như vừa khóc xong.

Phản ứng đầu tiên của Quý Thanh Dư là cảm thấy cô giống một con thỏ, có lẽ con thỏ bị kinh hãi.

Dừng lại vài giây, anh nhíu mày nhìn sang, cảm thấy có chút buồn cười:

“Đừng cúi đầu nữa, không phải chuyện gì to tát cả.”

Nghe được giọng nói của anh, cơ thể Vu Hạ lập tức cứng đờ lại, ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư, trong mắt cô hiện rõ sự kinh ngạc.

Người trước mặt mặc bộ đồng phục màu xanh đậm, tay áo xắn đến khuỷu tay, khóa áo kéo một nửa hờ hững buông lỏng quanh người, cặp sách tùy ý khoác trên vai phải, sạch sẽ lại tùy tiện, cực kỳ tràn đầy sức sống.

Quý Thanh Dư thấy thế nghiêng đầu:

“Thấy tôi cậu rất bất ngờ sao?”

Dừng lại một giây, Vu Hạ lắc đầu, muốn giải thích chút gì nhưng lại không biết nên mở miệng như nào.

Thấy cô không muốn trao đổi nhiều với anh, Quý Thanh Dư cũng không nói thêm nữa, anh cúi đầu nhìn cô hỏi:

“Cậu chạy cái gì?”

Theo bản năng Vu Hạ quay đầu lại thoáng nhìn mấy tên côn đồ vẫn đang đứng chỗ cũ, trái tim lập tức mắc nghẹn ở cổ họng, giọng nói khẩn trương đến mắt thường cũng có thể nhìn ra được:

“Tớ…. Tớ không cẩn thận lạc đường.”

Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cô, thoáng thấy mấy người đối diện thì trong lòng đã rõ.

Lát sau, anh thu hồi tầm mắt rồi dừng trên mặt Vu Hạ lần nữa, âm thanh vẫn mát lạnh bình tĩnh như trước.

“Không sao, đi theo tôi.”

Vu Hạ đuổi kịp Quý Thanh Dư, hai người sánh vai đi vòng qua mấy người đang đứng ở cửa tiệm net, cô không dám nhìn nhiều, cúi đầu đi bên cạnh Quý Thanh Dư.

Từ chỗ ban đầu đi thẳng ra ngoài ngõ không mất quá 2 3 phút, tâm tình của Vu Hạ thật lâu vẫn chưa thể bình ổn lại.

Cô cho rằng sự xuất hiện đột ngột của Quý Thanh Dư là món quà do ông trời ban tặng.

Quý Thanh Dư chân dài, bước cũng dài, Vu Hạ đuổi theo có chút mệt, dừng lại ở phía sau đứng tại chỗ nhẹ nhàng thở ra, cô đưa mắt nhìn xung quanh một cái, ngõ Thanh Bình nằm ngay ngã tư đối diện, bên phải vẫn là quán mì gần nhà cô mà hôm trước đã ăn thử.

“Bây giờ đã tìm được đường chưa?”

Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn qua, cô gái cao vừa vặn đến ngực anh, khoảng cách hơi gần, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được tiếng thở nhẹ của Vu Hạ.

Anh lùi lại ra sau một một bước nhỏ, kéo ra một chút khoảng cách, nhưng mặt Vu Hạ vẫn như trước chân tay có chút luống cuống, như là đang sợ hãi, còn có chút không tỉnh táo cũng không phản ứng với lời nói của anh.

Thấy thế, Quý Thanh Dư ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, xoay người đi vào phía sau tiệm bán đồ ăn vặt, mang hai cây kem đi ra.

Anh đưa cho Vu Hạ: “Không biết cậu thích ăn vị nào liền tùy tiện mua một cái có vỏ đẹp nhất, nếu cậu không thích thì để tôi nói với ông chủ đổi cái khác.”

Vu Hạ sững sờ hai giây mới đưa tay ra nhận lấy, buồn tẻ nói: “Cảm ơn.”

Quý Thanh Dư không trả lời, xé vỏ cây kem cho miệng cắn một miếng: “Cũng không tệ lắm, nếm thử xem.”

Vu Hạ gật đầu, xé vỏ cắn một miếng, vị dâu tây ngọt ngào và hương vị sữa đậm đà cùng với cảm giác mát lạnh truyền khắp khoang miệng, dư vị đọng lại thật lâu.

“Thế nào?”

Vu Hạ lúc này thả lỏng hơn rất nhiều: “Ngon lắm, cảm ơn cậu đã mời tớ ăn kem.”

Sợ Quý Thanh Dư nghĩ cô đang chiếm tiện nghi anh, dừng một cái chớp mắt, cô lại bổ sung: “Lần sau tớ mời cậu ăn.”