“ Sau đó thì sao?”
Vu Hạ dừng một giây, chớp mắt nhún vai nói:
“ Sau đó tớ cũng không biết, tớ vẫn chưa làm.”
Tống Dao:
“ Vậy được rồi, vậy tớ tự nghiên cứu đây.”
Nói xong, Tống Dao quay đầu sang phía Giang Bình Dã nói mấy câu, hai người liền bắt đầu nhỏ giọng thảo luận đề bài.
Quý Thanh Dư cũng không nhàn rỗi, sau khi làm xong bài kiểm tra anh liền để phẳng phiu ở trên bàn, lại từ trong ngăn bàn lấy ra một quyển sách ngoại khóa, hai chân bắt chéo thích thú đọc sách.
Bốn mươi phút tiếp theo, Vu Hạ vừa đối chiếu với sách giao khoa, vừa học lại kiến thức cô giáo mới nói sang nay, sau đó lấy thước vẽ hai đường mà Quý Thanh Dư đã nói, hoàn toàn nhập tâm vào bài kiểm tra.
Có đường phụ mà Quý Thanh Dư hướng dẫn, lại kết hợp với kiến thức sáng nay cô đã giảng, cuối cùng khi kết thúc tiết tự học năm phút Vu Hạ đã viết xong hai câu hình cuối.
Sau khi viết xong câu cuối cùng, Vu Hạ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Quý Thanh Dư vẫn duy trì tư thế của 40 phút trước, lưng dựa vào bàn sau, chân bắt chéo hết sức chăm chú cúi đầu đọc sách.
Bởi vì Quý Thanh Dư xếp chồng sách Toán ở bên ngoài nên Vu Hạ cũng không biết anh đang đọc cái gì, lúc thu hồi ánh mắt Vu Hạ lơ đãng lướt qua mặt bàn một lần, tầm mắt nhịn không được dừng lại vài giây trên bài kiểm tra gần như hoàn hảo ấy.
Trên bàn, bài kiểm tra chỉ cách cô khoảng mấy cm, bài kiểm tra đã làm xong được Quý Thanh Dư vuốt phẳng, nét chữ của thiếu niên nắn nót, ôn hòa tự nhiên, nét bút uyển chuyển mà hàm súc, cứng chắc lại mượt mà.
Chữ tựa như người.
Vu Hạ thu hồi ánh mắt nghĩ như thế.
–
Buổi chiều tan học, Vu Hạ đi cùng với Tống Dao.
“Hạ Hạ, nhà cậu ở đâu vậy?”
Vu Hạ suy nghĩ rồi đáp:
“Ở bên kia ngõ Thanh Bình.”
“Hả! Bên kia ngõ Thanh Bình á, nhà Quý Thanh Dư cũng ở bên kia đấy!”
Nói xong, không đợi Vu Hạ nói tiếp, Tống Dao liền quay đầu:
“Quý Thanh Dư, tớ nhớ nhà cậu ở ngõ Thanh Bình đúng không?”
Lưng Vu Hạ cứng đờ, Quý Thanh Dư vẫn luôn ở phía sau các cô sao?
Chốc lát, đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc chứng thực cho suy đoán của cô:
“Ừ, ở bên kia.”
Lông mi Vu Hạ khẽ run lên, nhà của Quý Thanh Dư, cũng ở ngõ Thanh Bình sao?
Chẳng trách lần trước cô ở quán gần ngõ Thanh Bình chạm mặt anh.
Vừa dứt lời, Giang Bình Dã ở phía sau đuổi theo nhào lên lưng Quý Thanh Dư:
“Đi thôi, không thì lát nữa quán net không còn chỗ ngồi đâu!”
Ngay khi Vu Hạ định thần lại, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã đã đi rất xa rồi.
Cô nhìn bóng dáng của Quý Thanh Dư, không hiểu sao cô như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu:
“Sao cậu biết nhà Quý Thanh Dư ở ngõ Thanh Bình thế?”
“Nghỉ hè năm trước bọn tớ đến nhà Quý Thanh Dư chơi.”
Tống Dao cười:
“Tớ nói với cậu nè Hạ Hạ, nhà Quý Thanh Dư vô cùng lớn, ở khu biệt thự mới mở rộng chỗ ngõ Thanh Bình kia đấy, đúng là tấc đất tấc vàng mà!:
Vẻ mặt Vu Hạ cứng lại trong chớp mắt, lập tức cụp mắt lẩm bẩm nói:
“Ừ…. Ở khu biệt thự.”
Đột nhiên đáy lòng như thể bị một tảng đá chặn lại.
Tống Dao hiển nhiên không để ý đến cảm xúc của Vu Hạ, vẫn tự nói kiến thức về Quý Thành Dư cho Vu Hạ nghe:
“Tớ nghe nói mẹ Quý Thanh Dư là nghệ sĩ piano đấy, còn người lắm tiền, chủ đầu tư khu khu biệt thự phía ngõ Thanh Bình kia là ông ngoại Quý Thanh Dư, người ta chính là thế hệ giàu đời thứ hai danh xứng với thực.”
Vu Hạ không nói gì, nghĩ đến suy đoán hoang đường vừa rồi của mình, cô hận không thể cho mình hai cái bạt tay để tỉnh táo lại.
Hóa ra, ngày hôm ấy cô ngồi xe đến đây, nhìn thấy dãy biệt thự mái ngói đỏ rực bên kia đường chính là nhà Quý Thanh Dư.
Mà đối diện ngõ Thanh Bình là một con đường, con đường ở giữa ấy giống như ranh giới phân chia hai nhà Chu và Hán, rõ ràng muốn phân chia cô và Quý Thanh Dư thành hai đầu.