Đề thi phát về sau đến tận cuối lớp, Vu hạ liền tập trung giải đề, nửa phần đầu đối với cô không có gì khó khăn, nhưng hai câu cuối liên quan về môn hình học không gian…….
Có thể là bởi buổi sáng lên lớp học cô miên man suy nghĩ vớ vẩn, khiến cho cô hiện tại không tìm ra được mối liên hệ nào giữa hai hình tam giác mà cô muốn chứng minh nó liên quan đến nhau.
Vu Hạ lật qua lật lại và vẽ vài đường phụ nhưng vẫn không thể nào tìm được cách giải, căn bản là không thấy hai hình tam giác này có gì liên quan.
Ngay lúc Vu Hạ không biết cách giải như nào, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng trầm thấp mát lạnh của Quý Thanh Dư: “Cậu vẽ nhầm đường phụ rồi.”
Đầu Vu Hạ căng thẳng như dây đàn, “ Ba “ một tiếng, đứt mất rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn qua, bất ngờ không kịp đề phòng va phải ánh mắt của anh.
Ánh sáng màu cam từ bên ngoài chiếu thẳng vào cửa sổ, thiếu niên đắm chìm trong ánh nắng hoàng hôn rực rỡ, đôi mắt đào hoa sáng sủa mà thâm thúy đang chăm chú nhìn cô.
Một khắc kia, Vu Hạ tim đập như sấm, chỉ cảm thấy người trước mặt toàn thân tỏa ra ánh hào quang.
Chỉ chốc lát, Quý Thanh Dư dời ánh mắt thản nhiên nói:
“ Nối liền OA và BF, bên trong là ba hình chop.”
Anh làm sao biết được cô không biết làm?
Trong đầu Vu Hạ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ to gan__
Có phải hay không là anh cũng đang để ý cô?
Trái tim Vu Hạ đột nhiên nhảy nhanh hai cái.
Cô chầm chậm dời ánh mắt, chỉ cảm thấy cổ họng có chút căng lên, trong đầu quanh quẩn lời Quý Thanh Dư nói:
“ Nối liền OA và BF, bên trong là ba hình chop.”
Qua vài giây, Vu Hạ mới chậm chạp quay qua, cô cật lực khắc chế tiếng tim đập, cố gắng tìm lại giọng nói của mình, thật nhanh nói:
“ Cảm ơn.”
Nói xong, lúc Vu Hạ đang nắm chặt cây bút không biết phải làm sao thì Tống Dao bàn trước liền quay đầu lại:
“ Hạ Hạ, hai câu cuối cùng bạn làm chưa?”
Vu Hạ vội vàng trả lời:
“ Vẫn chưa làm.”
Nhìn Tống Dao, Vu Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được trong long cảm thấy may mắn, may quá, may mà có Tống Dao. Nếu không cục diện vừa rồi có chút xấu hổ, cô thật sự không biết phải làm thế nào.
Tống Dao có chút uể oải:
“ Mình cũng chưa làm.”
Nói xong, ánh mắt Tống Dao liền nhìn thẳng vào bài tâp của Quý Thanh Dư, mắt liền phát sáng:
“ Sao tớ lại hồ đồ thế chứ, không phải còn có Quý Thanh Dư đây sao!”
Cô tủm tỉm cười nhìn sang:
“ Quý học bá, Quý đẹp trai, dạy mình câu cuối cùng một chút được không?”
Quý Thanh Dư thấy thế ho nhẹ hai tiếng, duỗi chân đá vào ghế Giang Bình Dã đang ngồi. Không phải là anh không muốn dạy, là do Tống Dao học Toán quá kém, giảng đề cho cô ấy hoàn toàn như giảng cho vịt nghe, mỗi lần giảng bài Giang Bình Dã đều có thể nổi trận lôi đình, anh chỉ từng giảng đề một lần vào học kỳ trước cho Tống Dao cũng đã đủ hoài nghi nhân sinh rồi, quả thực không muốn trải nghiệm lần nữa.
Giang Bình Dã ngồi bàn trên vẫn không nhúc nhích, quyết tâm không muốn nhận củ khoai nóng bỏng tay này.
Thấy thế, Quý Thanh Dư nhìn Vu Hạ một cái, nhẹ nhàng nói:
“ Hỏi Vu Hạ đi, tôi vừa giảng cho cậu ấy xong.”
Vu Hạ: “ …?”
Bỗng dung bị nhắc tên, Vu Hạ sửng sốt, đáy lòng bất giác lan ra một cảm xúc không rõ tên.
Anh…gọi tên của cô rồi.
Tống Dao có chút kinh ngạc:
“ A? Hạ Hạ, Quý Thanh Dư giảng cho cậu rồi à?”
Vu Hạ: “ …”
Chỉ nói nối 2 đường phụ, đây là giảng cái gì.
“ Hạ Hạ?”
“ A__”
Lấy lại tinh thần, Vu Hạ cứng rắn gật đầu hai cái:
“ À thì là nối OA và BF, bên trong là ba hình chop.”
Vu Hạ đem lời Quý Thanh Dư vừa nói truyền đạt lại y nguyên cho Tống Dao.
“ OA và BF…” Tống Dao quay đầu lại nhìn đề bài một chút, ngoài miệng lẩm bẩm, sau đó liền quay đầu nhìn Vu Hạ: