Chương 10

Giọng điệu của Quý Thanh Dư hiển nhiên là đã không nhớ cô.

Cũng phải, làm sao có thể chỉ vì cho cô chai nước có ga liền nhớ mãi không quên, đối với Quý Thanh Dư chuyện này không đáng được nhắc đến, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhớ mãi không quên chỉ có cô thôi.

“À ____”

Tống Dao nhẹ nhàng “à” một tiếng, “Ra là như vậy”, cô cười: “Tớ còn nghĩ các cậu quen từ trước, làm tớ giật mình.”

Nói xong, Tống Dao “thét” lên một tiếng: “Tớ còn không biết cậu ấy là bạn cùng bàn của cậu hả, ý của tớ là từ hôm nay trở đi Vu Hạ là bạn tốt của tớ, về sau chúng ta chơi chung với nhau!”

Có lẽ là chơi cùng nhau đã lâu rồi, Quý Thanh Dư đối với tiểu công chúa Tống Dao cũng không phản đối, cậu thản nhiên “ừ” một tiếng: “Được thôi.”

Giọng thiếu niên mát lạnh, như là những giọt nước suối chảy thành dòng thẳng tiến vào tận đáy lòng của Vu Hạ.

Theo Vu Hạ thấy, một câu”được thôi” nhẹ nhàng bâng quơ đối với cô mà nói như có một ý tứ khác, có nghĩa là bắt đầu từ hôm nay trở đi bọn họ chính là bạn.

Cô cùng Quý Thanh Dư là bạn.



Giờ nghỉ giữa trưa, Tống Dao nhiệt tình lôi kéo tay cô, mang cô xuống căng tin, còn một bên nói với cô thực đơn mỗi tuần của nhà ăn.

“Theo tớ thấy, thứ ba hàng tuần đều có sườn xào chua ngọt, thứ tư sẽ có thịt kho tàu, còn lại đều là những món ăn bình thường không có gì đặc sắc.”

“À đúng rồi, món ăn đặc nhất của căng tin trường chúng ta đó chính là bánh cuộn, đôi khi còn có học sinh trường khác ngưỡng mộ mà đến thưởng thức đó.”

“Hạ Hạ cậu thích ăn bánh cuộn không?”

Vu Hạ lắc đầu, bánh cuộn bình thường cho rất nhiều khoai tây sợi.

“A ___ vậy được rồi!”

Nhìn ra được Tống Dao có chút mất mát: “Ở trường học chúng ta có rất nhiều người thích ăn, tớ cùng Giang Bình Dã và Quý Thanh Dư đều cảm thấy nó ngon dã man___”

Nghe thấy tên Quý Thanh Dư, lông mi Vu Hạ nhẹ run lên, giương mắt lên tìm trong đám người một vòng.

Chỉ là, thẳng đến lúc thu hồi tầm mắt cũng không thấy người mà mình muốn gặp.

Tống Dao vẫn còn thao thao bất tuyệt đề cử cho Vu Hạ: “Hồi đầu năm học, Quý Thanh Dư không ăn sáng, sau khi kết thúc tiết học sẽ xuống căn tin mua bánh cuộn.”

Tiếng trò chuyện ồn ào ở căng tin, tuy rằng Tống Dao nói một đoạn dài nhưng Hạ Vu vẫn bắt chuẩn xác câu “Quý Thanh Dư không ăn sáng” kia.

Thẳng đến khi Tống Dao nói xong, bên tai Vu Hạ vẫn quẩn quanh từng câu từng chữ về Quý Thanh Dư.

Ma xui quỷ khiến, cô bật ra một câu: “Vậy tớ cũng muốn nếm thử một chút.”

Tống Dao vội gật đầu không ngừng: “Được nha!”

Một bên cô kéo tay Vu Hạ đi đến ô cửa bán bánh cuộn, một bên nói: “Tin tớ đi, thực sự rất ngon!”

Cứ như vậy, Vu Hạ đi theo Tống Dao cùng đến chỗ bán bánh cuộn. Chỗ bán bánh cuộn quả nhiên giống như lời Tống Dao nói, đặc biệt đông người mua, xếp hàng chờ mua bánh đứng chật kín người.

Nhìn phía trước xếp hàng đông nghịt, Vu Hạ nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Cũng không biết có thể gặp Quý Thanh Dư hay không.

Nhưng ông trời không muốn vừa ý nguyện vọng của cô, cuối cùng Vu Hạ mua được một phần bánh cuộn cực rẻ chỉ có ba đồng, lại mua được một phần súp cay cùng Tống Dao đi tìm chỗ không có ai ngồi ăn cơm.

Bữa trưa đầu tiên ở nhất trung Lâm Giang là món bánh cuộn mà cô không thích ăn.

Cũng không biết món bánh cuộn của nhất trung thật sự là danh hư bất truyền, hay là do khẩu vị của cô thay đổi, cô lại có thể cảm thấy cũng không khó nuốt như trong ấn tượng của cô.

Có thể là yêu ai yêu cả đường đi. Cô nghĩ vậy.

Hai tiết đầu tiên của buổi chiều là tiếng anh, đối với học sinh cảm nhận ngôn ngữ tốt như Hạ Vu mà nói, tiếng Anh không tính là khó.

Hai tiết cuối là tiết tự học, Ngô Thái Ngọc nhờ người phát bài thi xuống dưới, bài thi là do Ngô Thái Ngọc tự mình ra đề sau đó đi photo lại, mặt trên là kiến thức củng cố học kỳ trước cùng với bài tập luyện hình học không gian sáng nay vừa học.