Lúc ở trung học, Quý Thanh Dư là người có khí chất nổi bật, được nhiều nữ sinh thầm mến theo đuổi, Vu Hạ cũng không là ngoại lệ.
Với Vu Hạ mà nói Quý Thanh Dư là tuyết trên núi là trăng trong mây, mà cô lại khó mà có được.
Lớp 11 phân lớp, cơ duyên khiến cô trở thành bạn cùng bàn với Quý Thanh Dư, cô giấu tâm tư của mình trước mặt mọi người, những tâm sự trong lòng đều viết ở trong cuốn nhật kí.
Trước đêm ngày thi vào đại học, gia đình bất ngờ gặp biến cố. Bố gây ra chuyện bỏ trốn bị bắt làm dư luận xôn xao, cuốn nhật kí tràn đầy tâm sự của cô cũng bị xé ra dán lên bảng thông báo của trường, qua một đêm Vu Hạ trở thành trò cười ở trường học.
Về sau Vu Hạ nghỉ học. Quý Thanh Dư cầm cuốn sách cũ của cô đọc được dòng chữ “Một số người sống trong rãnh ngầm nhưng vẫn hướng về ánh trăng.”
Mấy năm sau, hai người tình cờ gặp lại. Vu Hạ năm đó trầm mặc ít nói giờ đã trở thành một phóng viên xinh đẹp có vô số người theo đuổi.
Một ngày nọ, đồng nghiệp nói chuyện về người mình từng yêu thầm thời sinh viên, có người hỏi Vu Hạ đã từng thích ai chưa? Đối diện với ánh mắt của người hỏi mình hai má Vu Hạ nóng lên, cô chỉ để lại câu “không nhớ nữa” rồi chạy trốn.
Rất lâu về sau, Quý Thanh Dư hỏi cô: “Vì sao lúc ở trung học em không thổ lộ tình cảm với anh?” Vu Hạ cười cười không nói chuyện.
Sau này, Quý Thanh Dư ở nhà mở ngăn kéo bất ngờ nhìn thấy một cuốn sổ nhật kí, tâm sự của người con gái được viết lên bằng những nét chữ rất xinh đẹp.
Ngày gần đây nhất, anh lại hỏi cô vì sao ngày đó cô lại không thổ lộ, trên mặt chỉ có một dòng chữ: “Em không muốn cướp ánh trăng, em muốn ánh trăng vì em mà đến.”