Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Cửu Lưu chi Châu Lưu Bích Chuyển

Chương 2: Châu ngọc tại trắc (Châu ngọc ở bên)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trấn Bình vương, một đời nhung mã

(chỉ việc tòng quân chiến đấu), chinh chiến sa trường, lập hết bao nhiêu chiến công, bảo vệ trung thổ không bị dị tộc xâm phạm, một lần bảo hộ suốt ba mươi năm, thế nhân không ai không biết người em trai thứ mười bảy kiêu dũng thiện chiến của hoàng đế năm đó, trung tâm ái quốc, vì lý do như thế, tên tuổi Trấn Bình vương vang vọng khắp nơi, có thể xem như là một vị vương gia vinh quang nhất nhà lão Chu. Nhưng bất đồng với Trấn Bình vương anh dũng thiện chiến, đứa con một yêu quý của Trấn Bình vương, độc đinh duy nhất trong họ, lại là một đứa con ăn chơi trác tán không đỡ được. Năm đó khi còn ở kinh thành, là một tay đá gà đua chó, gây thị phi lão luyện, đến khi trưởng thành lại ngả ngớn tùy hứng, không ngừng gây phiền toái lớn nhỏ.

Tiểu vương gia này của Trấn Bình vương phủ, rượu chè cờ bạc gái gú không thứ nào không dính vào, sau khi hứng chịu trừng phạt dưới cơn giận dữ của Trấn Bình vương, lại ngày càng táo tợn, cả ngày kéo bè kết phái, kêu gọi một đống hồ bằng cẩu hữu, đấu đá bừa bãi trong kinh thành, thỏa thích làm bậy, trong lúc không để ý đã trở thành đại ca của đám con cháu ăn chơi trác tán trong kinh, nghiễm nhiên bá chủ một phương, khiến quan viên quản lý trị an kinh thành phải đau đầu nhức óc.

Mà so sánh với vị tiểu vương gia ăn chơi trác này, đại ca của hắn lại là một tài tử cầm kỳ thư họa không gì không tinh, chưa hết, đại ca hắn còn là một tay giỏi tính toán, rất có thiên phú trên phương diện hành thương buôn bán, tuy nói hoàng thân quốc thích không được nhúng tay vào việc thương trường, nhưng có thể lén đổi danh nghĩa làm đến phong sinh thủy khởi

(phồn vinh thịnh vượng)

là rất hiếm có, mà Trấn Bình vương là một trong số đó.

Chu gia đại công tử đối nhân xử thế khôn khéo, thủ đoạn trên thương trường cũng rất hơn người, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã làm ăn đến có tiếng có miếng, cũng khiến cho Trấn Bình vương phủ giàu như dầu trôi.

Chỉ là tiền bạc vất vả lắm mới kiếm được, qua tay tiểu vương gia phá gia chi tử lại bị trôi ra ngoài, như thế có chút mất nhiều hơn được. Khó khăn lắm mới đợi được đến khi đứa con hoang tàn này trưởng thành lại không biết dây thần kinh nào bị lỗi, chuồn ra ngoài lưu lạc giang hồ xem cảnh đời, vứt bỏ cuộc sống phú quý giơ tay mặc đồ há miệng ăn cơm, nhất định phải chui lủi vào đám người trong Hạ Cửu Lưu mới chịu, thậm chí còn bắt đầu vẽ xuân cung đồ, đắm mình trong đọa lạc đến nỗi người ta phải trợn mắt cứng lưỡi, thực khiến người khác phải cảm thán một câu: “Đúng là bùn nhão thì không đỡ được tường.”

Đáng tiếc Chu gia đại công tử chỉ là nghĩa tử được nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống với Trấn Bình vương, ngược lại kẻ có quan hệ huyết thống kia, lại là một kẻ ăn chơi trác tán, thật sự là khiến người ta cảm thán không thôi.

Lúc này, kẻ ăn chơi trác tán nổi tiếng này đang ỷ hồng ôi thúy

(ý nói gần gũi phụ nữ), rất tiêu dao.

Chu Hi nằm ngang trên đùi mỹ nhân, hưởng thụ sự hầu hạ của “tay ngọc thon dài”, mà đại công tử của Trấn Bình vương phủ lại đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ ở đối diện, tay trái tay phải đồng thời cùng làm việc, một tay gõ bàn tính vang lách cách, một tay thần tốc lật xem quyển sổ sách trước mặt, đối diện y, còn có một đống sổ sách chồng chất thành núi.

“Công tử, a!! Ăn một quả nho đi.” “Mỹ nhân” đầu đầy châu ngọc đưa tay lột vỏ một quả nho, đưa tới bên miệng tiểu vương gia nằm ngang trên đầu gối mình, lập tức bị đối phương hung dữ trừng mắt liếc một cái.

“Cút ngay! Đừng đυ.ng vào ta, nhân yêu chết tiệt!” Chu Hi chửi ầm lên, chỉ cần nhìn thấy diện mạo của đối phương là liền khó mà ức chế ham muốn nôn mửa đang cuồn cuộn không ngừng dâng lên trong ngực.

Đáng ghét, tên Nhã công tử đáng chết, nhất định phải giày vò hắn như thế này mới được sao?

“Mỹ nhân nhi” vẫn mang ý cười dịu dàng như cũ, trực tiếp chìa tay nhét quả nho vào trong miệng tiểu vương gia, ngăn lại những lời nói ác độc của đối phương. Chu Hi trong lòng rỉ máu.

Bọn

thị vệ dĩ hạ phạm thượng có chém ngàn lần cũng là xứng đáng, nhưng kiểu trừng phạt này không khỏi quá mức kinh thế hãi tục…….. Ngươi xấu không phải là lỗi của ngươi, nhưng ngươi không nên ra ngoài dọa người ta chứ!

Đám “mỹ nhân” quây quanh hầu hạ bên cạnh hắn lúc này cùng với trang sức nữ thiên kiều bá mị cách

xa nhau cả vạn dặm, mặc dù châu ngọc đầy đầu, tô son trát phấn, bên hông quấn chiếc váy đính vàng, những vẫn khó mà che giấu được thân hình hào sảng uy vũ, và gương mặt góc cạnh rõ ràng, nam nhi khí khái mười phần.

Tay thị vệ mày rậm mắt to giờ khắc này trên mặt vẽ má hồng, trên đầu đội búi tóc phi yến, ngón út nhỏ nhắn mềm mại cong lên, cầm chùm nho trên bàn, đút vào miệng hắn.

Cái miệng to đẫm máu “mỉm cười xinh đẹp” với hắn, Chu Hi rất muốn hộc máu!

“Ô ô ô ão ử iệt ín tộc à ươi (lão tử diệt chín tộc nhà ngươi)!” Đây hoàn toàn là bạo lực thị giác! Mắt của hắn bị hϊếp da^ʍ……… Hu hu hu……..

“Ai da, tiểu vương gia thích nho này lắm a, tốt lắm, ăn thêm mấy trái nữa!” “Tay ngọc thon dài” khớp xương rõ rệt, đoán chừng chưởng một phát xuống đủ đánh bay một bức tường lập tức lại cố nhét thêm một chùm nho lớn vào trong miệng Chu Hi.

Vây đánh tiểu thế tử của Trấn Bình vương phủ, trói gô đối phương lại trừng phạt, rồi lại giả gái, hầu hạ vị ăn chơi trác táng bất luận nhìn thế nào cũng không thuận mắt này. Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, có thể nào cam tâm tình nguyện làm một nữ nhân vẻ ngoài mềm mại chứ? Đáng tiếc đây là mệnh lệnh của Nhã công tử mà bọn họ vẫn luôn sùng bái, tuyệt đối không được vi phạm! Giờ khắc này cũng chỉ có thể hầu hạ tiểu thế tử không nên thân này thôi, cũng may vị ăn chơi trác táng này vô cùng chán ghét bọn họ giả gái, đám thị vệ cũng có thể tìm vui trong cái khổ, ngầm ra sức ức hϊếp tra tấn tên đầu sỏ tai họa đáng thương.

“Ô ô ô………” Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Chu Hi đã sớm biến tên nhân yêu chết tiệt trước mặt này thành cái rổ trăm lỗ nghìn hang để tiêu mối hận trong lòng rồi……. A, không được, không được nhìn chằm chằm, sẽ nôn, sẽ nôn mất!

“Tiểu Chu, không được tỏ ra vô lễ với người có ý tốt với mình nha, như vậy sẽ khiến người khác thương tâm đó.” Bàn tính và bút lông sói trong tay Nhã công tử sử dụng đồng thời, một lần dùng cả hai thứ, vậy mà tốc độ vẫn nhanh kinh người, lúc này thậm chí còn rảnh rỗi ngẩng đầu nói chuyện phiếm với đệ đệ, thật sự là khiến cho người ta không muốn bội phục cũng không được.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng dùng cái tên ghê tởm như vậy gọi ta! Đáng ghét, ngươi nghe không hiểu tiếng người phải không?”

Vừa nghe thấy kiểu xưng hô có thể khiến hắn nôn ra luôn bữa cơm cách một đêm, Chu Hi cảm thấy cơn giận không khống chế được bùng nổ.

“Phi! Đám người này làm sao lại có ý tốt với ta? Bọn chúng rõ ràng là là muốn gϊếŧ ta! Ta hiện tại chưa nôn ra mật vàng thật đúng là trời cao phù hộ, ngươi không phải định bắt ta đau tim chết mới cam tâm đấy chứ?”

“Ai, sao có thể nói vậy?” Nhã công tử lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Mới một thời gian rồi không được gặp ngươi, tính cách sao lại càng lúc càng hư hỏng thế? Ngươi muốn gọi kỹ cũng không phải là chuyện không thể, chỉ là nơi hoan trường phức tạp vô cùng, người ở đó vàng thau lẫn lộn, chỉ sợ có hại với ngươi, huynh trưởng ta cũng chỉ có thể để ngươi hưởng thụ ở đây một chút mà thôi…….”

Y nói chưa dứt lời, ngọn lửa vô danh của Chu Hi đã phừng một tiếng bùng cháy rừng rực, “Dóc tổ! Ngươi rõ ràng là muốn xem trò hề của ta, dùng thủ đoạn như vầy làm nhục ta! Nếu thật là vì cái nguyên nhân chó má ngươi vừa nói, ngươi cũng có thể gọi đầu bài hoa khôi trong Cẩm Châu thành này đến cho ta mới đúng chứ hả? Tại sao cố tình phải dùng thứ hàng này đến làm bẩn mắt ta? Ta nói cho ngươi hay, gạt người không sao, nhưng đừng coi người khác là kẻ ngốc!”

Chu Hi toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể chửi ầm lên bày tỏ nỗi bất mãn của mình, vừa rống ra hết mấy lời này, liền thấy Nhã công tử tỏ vẻ vô tội, kinh ngạc nói: “Tiểu Chu ngươi hiểu lầm huynh trưởng rồi, ta tuyệt đối không có ý làm nhục ngươi. Ngươi cũng biết mà, hoa khôi muốn gặp mặt một lần phải tốn đến thiên kim vạn ngân, còn phải xếp hàng chờ đợi……. À, tuy có thể lợi dụng danh hiệu của Trấn Bình vương chen ngang để gặp hoa khôi, nhưng nếu quang minh chính đại ra ngoài, chỉ sợ phụ vương lập tức sẽ biết ngươi ở đây, đến lúc đó mà ầm ĩ lên, sợ sẽ lại sinh sự…..”

Vừa nghe thấy hai chữ “phụ vương”, Chu Hi lập tức thành người câm.

Nếu như người mà hắn không muốn gặp nhất chính là tên Nhã công tử tự xưng huynh trưởng trước mặt này, thì người mà hắn không muốn chọc đến nhất chính là vị lão cha dũng mãnh vô địch nhà hắn kia……

Chỉ mới nghĩ tới sự hùng dũng khỏe khoắn của lão cha, Chu Hi đã tuôn ra một lưng mồ hôi lạnh, nếu lão cha thật sự tìm đến đây, vậy hắn còn đường sống sao?

Thấy hắn đã an tĩnh lại, Nhã công tử gật gật đầu, lại nói: “Hơn nữa hoa khôi là phụ nữ, Tiểu Chu ngươi nếu sau một đêm mây mưa với hoa khôi châu thai ám kết, vậy…..”

“Đã bảo ngươi không được gọi ta như vậy mà!” Theo bản năng rống xong, Chu Hi lúc này mới có phản ứng được vị huynh trưởng từ trước đến nay cứ thích suy nghĩ viễn vông của hắn rốt cuộc đang có mưu mô gì.

Cho dù là vậy đi chăng nữa, thì ngươi cũng đừng tìm cho ta loại nhân vật khủng bố cao lớn thô kệch này chứ a……

Khủng bố chưa tính, lại còn bắt bọn chúng giả gái, cái kiểu chết tiệt này mà tiếp tục, hắn không có tâm lý sợ hãi cả nam nhân và nữ nhân cũng không được!

Có điều quay lại vấn đề…..

“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi khinh thường xuất thân của hoa khôi nương tử sao?” Nếu tên khốn trước mặt này trả lời một câu “Phải”, vậy thì hắn bất kể là dùng phương pháp gì, đều phải kiếm một hoa khôi nương tử về, làm cho nàng mang thai!

Nhã công tử bật cười nói: “Chỉ cần là người ngươi thích, ta sao có thể bất mãn với xuất thân của nàng chứ? Chỉ là nếu ngươi làm cho nữ tử mang thai, chỉ sợ phụ vương sẽ ra roi thúc ngựa chạy tới lo liệu hôn lễ cho ngươi mới chịu. Vậy thì sau đó……” Nói đến đây, giọng điệu thay đổi, than nhẹ một tiếng: “Chỉ sợ là cả một bước cũng không thể bước ra khỏi vương phủ.”

Nghe đến đây, Chu Hi cảm thấy như bầu trời đang quang đãng lại hạ xuống một trận sấm sét liên hoàn, đánh cho toàn thân hắn ra tro.

Đúng vậy! Nếu hắn thật sự làm cho nữ nhân có bầu, vậy thì lão cha hắn tuyệt đối sẽ không tiếc mọi thủ đoạn bắt hắn ở nhà, thế thì thê thảm!

Nghĩ đến đây, toàn thân Chu Hi như bị rơi vào hầm băng, đầu óc hỗn loạn, cố gắng nhớ lại xem hồi trước sau khi phong lưu khoái hoạt xong có để lại vấn đề như thế hay không. Nhã công tử vừa nhìn dáng vẻ thì biết ngay suy nghĩ của hắn, cười nói: “Tiểu Chu ngươi yên tâm đi, ta đã đi tuần tra một lần giúp ngươi, không có chuyện gì phát sinh.”

Chu Hi đầu tiên là tâm thả lỏng, sau đó lại lập tức căng thẳng!

“Ngươi ngươi ngươi….. Sao ngươi có thể biết cả……” Hắn từng có bao nhiêu chuyện tình phong lưu, chính hắn cũng không nhớ rõ, tên Nhã công tử đáng ghét này sao có thể…..

“Cái này là đương nhiên thôi, ngươi là đệ đệ thân thiết nhất của ta, tất cả mọi chuyện của ngươi ta đương nhiên phải nắm rõ ràng.” Nhã công tử trả lời vô cùng tự nhiên, vỗ vỗ tay, phân phó: “Đọc ra đi.”

“Vâng.” Từ góc tối chỗ màn che được buông xuống truyền đến một giọng nói khô khốc lạnh lùng, “Ngày bảy tháng ba, Chiết Chi lâu Thúy Tuyết cô nương, từ giờ tý ngủ lại đến giờ thìn ngày kế; ngày hai tháng tư, Song Yến các hoa khôi nương tử Tình Yến, Liễu Yến…… Ngày hai mươi ba tháng tư, Mộng Điệp cô nương của Nhất Thùy Liễu…….”

Chu Hi càng nghe càng sợ hãi, tên Nhã công tử khốn kiếp này vậy mà cả chuyện hắn lén chuồn khỏi

hiệu sách Xuân Tiêu, ra ngoài dạo phố phiêu kĩ cũng biết! Hơn nữa quá đáng nhất chính là……

“Tên khốn kiếp nhà ngươi, dám dùng ám vệ vào việc

đó sao?” Dạng cận vệ này người trong hoàng tộc khi đến mười tuổi thì sẽ có được, có thể nói chính là cọng rơm cứu mạng trong thời khắc nguy cấp, giờ phút này lại bị tên khốn kia dùng để làm loại việc theo dõi hành tung đệ đệ, không phải là dùng gáo vàng múc nước giếng bùn, nhưng lại biếи ŧɦái dị thường!

Nhã công tử ngược lại không hề để ý cười nói: “Đối với ta mà nói, an toàn của Tiểu Chu quan trọng rất nhiều.”

Ồ…… Hắn có nên cảm động không nhỉ? Nhưng mà trên thực tế…..

“Ngươi đồ biếи ŧɦái cách xa ta một chút a a ~! Sau này mà còn cả gan cho người theo dõi ta nữa ta tuyệt đối tới một người thì gϊếŧ một tới hai người thì gϊếŧ cả đôi đây là hành vi không bình thường ngươi rốt cuộc có giác ngộ hay không a a a?”

Nhã công tử lắc đầu, “Nói tới đây, huynh trưởng không thể không nói cho ngươi một câu. Phải biết rằng ngươi bây giờ mặc dù thân vào giang hồ, rời xa triều đình, nhưng ngươi dù sao vẫn là hoàng tộc, lúc trước ngươi phái ám vệ quay về, chuyện này quả thực quá mức hung hiểm. Lỡ như có người muốn gây bất lợi với ngươi, thì phải làm thế nào mới tốt? Phụ vương và huynh trưởng đều rất lo lắng a…..”

Vừa nói đến đây, ánh mắt Chu Hi liền nhìn sang chỗ khác.

Nói đùa, giữ ám vệ bên cạnh để giám thị hành động của mình hả? Vậy chẳng khác nào cột chuông lên cổ, bất luận đi đâu, đều có thể bị lão cha khủng bố và Nhã công tử bắt được….. Bớt đùa đi.

Nhã công tử dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, trong nụ cười tràn đầy bao dung, “Ngươi yên tâm đi, huynh trưởng cũng biết ngươi đã lớn, huynh trưởng sẽ không thời thời khắc khắc dán mắt vào người không tha đâu……”

“Rắm! Vậy mà ngươi cũng nói được…… Chứ bây giờ ngươi đang làm gì đây?” Không phải thời thời khắc khắc dán mắt, sao có thể nói ra nhiều chuyện riêng tư của hắn như vậy, hiện tại cũng sẽ không xuất hiện ở đây, quấy nhiễu cuộc sống bình thường của hắn.

Nụ cười của Nhã công tử vẫn như cũ không thay đổi, ôn nhu nói: “Ca ca chỉ là lo lắng cho ngươi thôi, bấy giờ

mới không nhịn được… Điểm này, Tiểu Chu chắc là có thể lý giải nhỉ?” Nói đến đây thì chuyển chủ đề, nói: “Ngươi lẻ loi một mình hành tẩu bên ngoài, cũng không mang theo thị vệ, giang hồ loạn vô cùng, đương nhiên cần phải điều tra rõ ràng. Thậm chí những người này, cũng chỉ là một bộ phận nhỏ hồi báo về trong nhóm ám vệ mà thôi……”

“‘Một bộ phận nhỏ’ là ý gì? Thằng khốn ngươi rốt cuộc còn biết cái gì nữa? Nói đi! Mau phun ra cho ta!”

Vừa nghe thấy kiểu nói chuyện dài giọng không hết ý này, lông mao toàn thân Chu Hi đều dựng đứng lên.

“A, Tiểu Chu muốn xem?”

“Nhảm nhí! Đương nhiên muốn xem!”

“Ừ, vậy thì được.” Từ phía sau Chu Hi kéo ra một sợi dây thừng, dùng sức kéo, bỗng nghe tiếng rầm rầm liên thanh, giá sách đắng sau hắn bỗng nhiên trượt sang hai bên, lộ ra những thứ giấu trong mật thất.

“Này này này này này……” Chu Hi nhìn mật thất không biết xuất hiện từ bao giờ, cùng với những thứ chi chít chất đống trong đó, nhịp tim gần như dừng lại.

“Tiểu Chu từ lúc nào lại có bệnh suyễn vậy?” Nhã công tử từ phía sau án kỷ vòng lại đây, cúi người nhìn sắc mặt Chu Hi lúc đỏ lúc trắng, hơi lo lắng đưa tay vuốt ve trán hắn.

“Biến mẹ nó đi chứ suyễn! Lão tử đây là bị ngươi chọc tức!” Chu Hi tức giận đến nỗi cơ thể run rẩy như lá rụng trong gió thu, dung nhan anh tuấn trướng đỏ bừng, lông mày giật đùng đùng, “Ngươi nói coi, mấy thứ này là cái gì?”

Giá sách ngăn nắp cao gần đến nóc nhà, bên trên xếp cả đống tài liệu, bên cạnh giá sách còn có vài cái rương, đồ chứa bên trong nhiều đến nỗi không đậy nắp được, mà thứ từ khe hở nhìn hé vào, sao cứ thấy quen mắt…… Hình như là quần áo hắn từng mặc mấy năm trước, hình kỳ lân được thêu phía trên hắn còn từng vuốt ve qua không ít lần…… Ô a, cái bô kia! Tại sao lại ở đây? Hắn còn thắc mắc năm nay sao mấy cái bô đều bị mất!

Còn lại là một đống nồi bát muôi chậu linh tinh, cũng càng nhìn càng thấy quen mắt, quả thực quen đến khiến người ta phải hãi hùng khϊếp vía……

Sẽ không phải giống như hắn nghĩ chứ? Tên Nhã công tử này…… sẽ không điên cuồng như vậy đi?

“Ngươi yên tâm, những thứ này đều chỉ là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi có liên quan đến ngươi thôi, không có gì đáng ngại.”

Việc nhỏ lông gà vỏ tỏi? Nói đùa hả? Việc nhỏ lông gà vỏ tỏi đã chất đống lớn như thế, vậy thì việc lớn quan trọng sẽ đồ sộ như thế nào?

“À, cũng không tính là nhiều, ta đưa cho ngươi xem.” Nhã công tử thò tay vào trong vạt áo, lục lọi một hồi, lấy ra một cuốn sách bìa xanh dày chừng một đốt ngón tay.

Không thể nào? Ít vậy sao?

Nhã công tử mở cuốn sách ra, bày ra trước mặt hắn.

Chu Hi thò đầu nhìn qua, chỉ thấy được bên trên viết một đống số má……

“Đây là cái gì?” Bìa sách viết “Chu Hi mật báo tổng cương yếu”…… Nhìn thấy bảy chữ này, trong lòng Chu Hi lập tức sinh ra một dự cảm cực kỳ chẳng lành.

Đây sẽ không phải… là ý tứ hắn nghĩ đấy chứ? Khóe mắt Chu Hi giật giật.

“Ai da, đây là mục lục tổng cương tất cả những việc có liên quan đến Tiểu Chu, bởi vì quá nhiều quá lộn xộn, không tiện quản lý cho lắm, cho nên trực tiếp phân loại, sau lại soạn thành mục lục, dùng để đối chiếu bất cứ lúc nào. Mỗi một con số trên này đều ứng với một bản mục lục, sau đó lại căn cứ theo mục lục trên những tài liệu

này tra đến tin tức cụ thể. Có điều ngươi yên tâm, những mục lục này đều viết bằng mật ngữ, người bình thường đọc không hiểu, như vậy sẽ không sợ số liệu bị thất lạc.” Nhã công tử dừng một chút, lại nói: “Nói với ngươi cũng không sao, đây là phương pháp đại nội ảnh vệ dùng để xử lý báo cáo bí mật, ta nói chuyện của ngươi cho phụ vương, phụ vương liền giao biện pháp này cho ta, hơn nữa còn phái ba trăm người để cho ta sai khiến… Yên tâm đi, những người này kín miệng lắm, nếu như có ai tiết lộ tin tức, huynh trưởng tự sẽ dựa theo phương pháp trừng phạt phản đồ nghiêm khắc khiển trách!”

“Khụ khụ khụ…… Khụ khụ khụ!” Chu Hi tức thì ho khan một trận kinh thiên động địa.

“Tiểu Chu, ngươi sao vậy? Cẩn thận chút nha, sao chưa ăn gì cả mà đã ho thành như vậy?” Nhã công tử lo lắng vuốt lưng hắn.

“Ngươi… Ngươi đồ biếи ŧɦái!” Lão cha cũng là một tên đại biếи ŧɦái! Vậy mà dám

dùng phương pháp chuyên dụng của hoàng gia đi chỉnh hắn, lại còn lãng phí nhân lực tiêu tốn ba trăm người theo đuôi hắn, có nhầm không vậy? Cả Hoàng Thượng cũng đi quậy phá chung với hai người bọn họ sao? Vương triều này đến giờ vẫn thái bình thịnh thế thì ông trời thật sự là đui mù rồi!

Chu Hi giãy dụa cơ thể vị bọc thành nhộng, quyết tâm phải tránh xa khỏi bàn tay tên đại ca đáng sợ này, thế nhưng bọn thị vệ trung thành tận tâm một kẻ nắm vai một kẻ đè chân, nhất định không cho hắn phản kháng lộn xộn. “Ô…… Tên khốn ngươi, đừng cứ ỷ vào võ lực của mấy tay thị vệ này cho ngươi chỗ dựa! Có giỏi chúng ta một chọi một!”

Khuất nhục! Đây rõ ràng là khuất nhục đẫm máu!

“Nói gì vậy chứ, giống như ta khi dễ ngươi vậy…… Ta thương ngươi còn không kịp mà, sao có thể làm khổ ngươi chứ?”

Nghe thấy câu này xong, Chu Hi nhịn không được kích động đánh cái rùng mình, giữa ban ngày ban mặt, hắn lại cảm thấy gió lạnh thổi tới từng cơn, một màn quỷ khóc sói gào bên cạnh, khiến lưng hắn phát lạnh, run rẩy khó mà dằn xuống.

Nhưng Nhã công tử một chút cũng không nhận ra, vẫn cười ôn nhu như cũ, thêm sương khói lượn lờ màn trướng phất phơ phía sau làm nền, thành ra lại có một loại văn nhã róc rách chảy vào tim, khiến người ta nhìn không chuyển mắt.

Mặc dù quần áo hoa lệ, đội phát quan khảm ngọc khắc vàng xa xỉ, nhưng trên thân người này lại lưu chuyển một loại khí tức khiến người khác thoải mái, giống như khói trà phảng phất trông thấy vào một ngày hè sau ngọ, tỉnh dậy sau giấc nghỉ trưa, hoặc là bông liễu mềm nhẹ lay động trong gió, ấm lành vô hại, được loại khí tức trời sinh này bao phủ, khí tức thư hương vốn nên có còn phai nhạt đi rất nhiều, khỏi nói tới mùi tiền quý khí ngày sau từ nơi quyền thế tài phú đi ra.

Có lẽ khí chất này là nguyên do ủ nên tướng mạo, Chu Huyền cùng Trấn Bình vương lại không có chút quan hệ huyết thống nào, bởi vậy cũng sẽ không được di truyền vẻ mày rậm mắt to, khí khái hào hùng của Trấn Bình vương, ngược lại y mi mục như họa, cong mềm như con gái, cảm giác giữa lúc ngẩng đầu rũ mi lưu chuyển, thực giống một bức tranh mỹ nữ khiến người ta động tâm.

Tiếc là, một khi hiểu rõ vị Chu gia đại công tử này, biết được bộ mặt thật của người được tặng cái tên tao nhã “Nhã công tử” này, rồi nhìn lại dung mạo văn nhã thậm chí có thể gọi là xinh đẹp này, thì chỉ có thể sợ như rắn rết, tránh còn không kịp, đừng nói đến thân thiết. Dung nhan văn nhã, lại có thủ đoạn lôi đình, làm việc sấm rền gió cuốn, không câu nệ tiểu tiết, một tổ hợp mâu thuẫn như vậy, đó chính bộ mặt thật của Chu gia đại công tử. Nếu không có tính cách như vậy, cũng khó có thể quản lý sự vụ trong cao cao thấp thấp Trấn Bình vương phủ một cách thỏa đáng.

Chỉ là, những thứ này còn chưa tính là toàn bộ.

Đáng sợ nhất, chắc phải tính đến việc vị đại công tử này cưng chiều ấu đệ vô cùng, trình độ cưng chiều này hoàn toàn khiến người ta không cách nào chấp nhận được, không chỉ

ít có người đứng xem hiểu được tình cảm này, cảm xúc sâu sắc nhất, chính là vị ấu đệ được cưng chiều nọ…

“Đây hoàn toàn là tra tấn sống không bằng chết!”

Đây mới là tiếng lòng chân thật của Chu Hi a –!

Giờ này khắc này, chính là lúc nghiệm chứng trình độ biếи ŧɦái của Nhã công tử!

Chu Hi cắn môi, tràn đầy oán hận bất cam.

“Tiểu Chu, đừng cắn môi, coi chừng chảy máu……?” Vẻ mặt Nhã công tử thương yêu đưa tay vuốt môi hắn, Chu Hi quay đầu đi, nói gì cũng không cho tên huynh trưởng biếи ŧɦái này đυ.ng tới.

Trong mắt Nhã công tử hiện ra một lớp hơi nước lờ mờ, hai tay ôm mặt Chu Hi, hơi dùng sức, kéo mặt hắn đến gần, “Tiểu Chu, thật đáng yêu!!”

Nè nè nè! Ngươi muốn làm gì?

Chu Hi mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp nho nhã kia áp sát đến đây, thất kinh muốn lùi về sau hoặc là né sang bên cạnh tránh nhưng mấy ngón tay đặt trên vai hắn dùng sức, khiến hắn căn bản là tránh không được!

“Nè nè! Ngươi làm gì đó? Đừng dựa vào đây…… Này! Dừng tay! Dừng tay a a!”

Trong tiếng thét bi thảm của Chu Hi, Nhã công tử ôm mặt hắn, hung hăng hôn hai cái lên mặt hắn, thậm chí còn phát ra tiếng “chùn chụt” vang dội, sau đó trong lúc Chu Hi đã bắt đầu trợn trắng mắt mà nhào tới nhào lui, “Tiểu Chu đáng yêu nhất, sao ngươi lại đáng yêu như vậy như vậy như vậy chứ?”

Gϊếŧ…… Nhất định phải gϊếŧ chết cái tên biếи ŧɦái này!

Lòng Chu Hi tràn đầy bi phẫn, kiếp trước hắn rốt cuộc là gϊếŧ cả nhà hay đào mộ tổ tiên người ta? Ông trời cần phải đùa giỡn hắn như vậy sao? Đáng giận! Đáng giận!

Bọn thị vệ chết tiệt, tên Nhã công tử ghê tởm, lão cha đáng ghét! Ngày trước lão cha chết bằm mắc gì phải thu một tên biếи ŧɦái như vậy làm nghĩa tử chứ? Sao không tìm một người tốt mặt mày đoan chính đến làm ca ca hắn? Đáng giận…… Đáng giận đáng giận!

Nhã công tử ôm lấy vị đệ đệ bi phẫn đến mức không còn hơi sức phản kháng, hay phải nói là bất luận bi phẫn như thế nào cũng không có biện pháp phản kháng, nhìn ánh mắt căm phẫn oán hận chán ghét của đệ đệ, lại mở cờ trong bụng đưa môi đến hôn chùn chụt lên gò má đệ đệ hai cái nữa, đúng lúc này, nghe thấy cửa phòng ken két vang lên một tiếng, “Ý da? Không lẽ ta tới không đúng lúc?” Một giọng nữ hô lên.

Chu Hi quay ngoắt qua, liền thấy lão bản nhà mình biểu tình kinh hỉ huýt gió hai người bọn họ.

Trời, trời muốn hắn chết! “Bỏ ra! Chu Huyền, ngươi bỏ ra lão tử ra mau!” Chu Hi liều mạng giãy dụa, trong lòng vừa thẹn lại vừa tức, hận không thể móc hai mắt Mật Phong xuống, xóa trí nhớ, sau đó tự đào một cái khe rồi chui vào!

“Tiểu Chu ngươi đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.” Nhã công tử Chu Huyền trấn an tiểu đệ đã bắt đầu nổi điên, nới lỏng cánh tay ôm chặt Chu Hi, xoay người lại ung dung cười với Mật Phong, không hề xấu hổ chút nào, “Mật Phong cô nương, không biết giờ này đến thăm, là có gì phải

làm sao?”

“Ôi, quấy rầy Nhã công tử.” Mỹ nhân xinh đẹp thành thục hơi cúi chào, sự giả dối trong đôi con ngươi khiến sau lưng Chu Hi nổi lên một cơn gió lạnh, “Ta vốn không muốn quấy rầy hai người các ngươi ôn chuyện, nhưng nhiệm vụ sư thúc giao xuống cũng không thể không chấp hành, mắt thấy sắp đến giờ, này……”

Nhã công tử gật gật đầu, trái lại không hề khó dễ gì nhiều, đáp: “Việc này quả thật là tại hạ không đúng.”

“Đa tạ Nhã công tử thông cảm cho nỗi khó xử của chúng ta.”

“Nhiệm vụ của Tiểu Chu là gì? Tại hạ xin được mạo muội yêu cầu, có thể để hắn làm ở trong này không?” Chu Huyền nghiêm túc đàng hoàng đặt câu hỏi, nhưng lại khiến cho linh hồn nhỏ bé của Chu Hi muốn bay đi luôn!

Làm ở trong này? Nói, nói đùa sao?

Để tên ca ca biếи ŧɦái này ngồi bên cạnh xem hắn bị Mật Phong khủng bố chà đạp, xem màn trình diễn nam nam có thể làm người ta nôn ra cả cơm tối? Vậy còn không bằng gϊếŧ quách hắn cho xong!

“Việc này……” Mật Phong có lẽ là cũng có suy nghĩ như vậy, ửng lên hai rặng mây đỏ, làm cho khuôn mặt xinh đẹp kia lại càng kiều diễm ướŧ áŧ, khiến người ta nhìn không chuyển mắt. Tốt lắm! Mật Phong, cứ duy trì như vậy! Tuyệt đối, tuyệt đối không được để Chu Huyền nhìn thấy thân hắn bị vùi lấp trong địa ngục khủng bố nam nam a — nếu nhìn thấy, thì hắn đời này không cần làm người nữa!

Trong lòng Chu Hi không tiếng động gào thét, đồng thời dùng cặp mắt ngập nước đầy van xin nhìn chằm chằm Mật Phong không rời!

“Mật Phong cô nương, tại hạ cũng không cưỡng cầu….. Nhưng mà, những ngày ta và Tiểu Chu ở chung cực kỳ ngắn ngủi, tại hạ phi thường quý trọng từng thời từng khắc thời gian…… Hy vọng Mật Phong cô nương lượng thứ cho tại hạ đã đưa ra yêu cầu vô lý này.” Chu Huyền rũ rèm mi, trên mặt hiện ra thất vọng bi thương nhàn nhạt, dáng vẻ này lập tức bắn trúng trái tim Mật Phong!

“Việc này……” Mật Phong nhìn lướt qua trang phục của bọn thị vệ, đến tận giờ phút này nàng mới đưa ánh mắt từ trên người hai huynh đệ dẫn người chú ý này dời đi, vừa nhìn thì không sao, nhìn một lúc thì hai mắt nàng sáng lên, hưng phấn không rõ tên, “Nhã công tử, ta chưa từng nghĩ ngươi lại có con mắt độc đáo như thế đó!”

“Hả?” Chu Huyền Chu Hi cũng không đoán được nàng sẽ đột nhiên phun ra một câu như vậy, kinh ngạc nhìn Mật Phong trước mặt rõ ràng đã hưng phấn hẳn lên.

Mật Phong bất thình lình sải bước về phía trước, khí thế vạn thiên duỗi tay ra, năm lấy hai tay Chu Huyền!

“Óe!” Chu Hi không ngờ nữ nhân này lại có thể ra tay với huynh trưởng biếи ŧɦái, ngược lại khiến hắn phải hít vào một ngụm khí lạnh ngay tại chỗ, hai mắt trợn muốn rớt ra luôn!

“Làm càn!” Bọn thị vệ giả gái, chỉ có thể dùng từ “khủng bố” để hình dung trừng mắt báo, vỗ một chưởng lên người nữ nhân vô lễ dám cả gan mạo phạm Nhã công tử!

“Dừng tay!” Nhã công tử trầm giọng khiển trách.

“Vâng……” Bọn thị vệ tâm không cam tình không nguyện thu hồi bàn tay to như quạt hương bồ, trước khi thu về, còn không quên hung hăng trừng mắt với Mật Phong, cảnh cáo nàng không nên quá càn rỡ.

Mật Phong như chưa phát giác, vẫn như cũ hưng phấn nắm chặt hai tay Chu Huyền, nói: “Nhã công tử ngươi xem qua phác thảo của Tiểu Trư chưa?”

Nghe vậy, khóe mắt Chu Hi liền điên cuồng giật một trận.

Nói đến cái này, thật đúng là nỗi đau trong lòng Chu Hi, làm cho hắn nhớ lại quá khứ đẫm máu trước đây.

Ngay từ bé, vị huynh trưởng đáng ghét này hễ làm gì cũng đều phải đè đầu cưỡi cổ hắn, khiến hắn ở trước mặt lão cha hoàn toàn không ngẩng đầu lên nổi, một lần hai lần còn được, vậy mà những ngày đen tối này còn kéo dài đến gần mười năm, Chu Hi có thể chịu đựng gần mười năm mới bùng nổ, hắn đối với nghị lực bản thân cũng có chút bội phục.

Từ sau khi biết trong mắt lão cha, Chu Huyền chính là bảo bối, còn Chu Hi hắn chỉ là cỏ cây, thì tiểu vương gia hoàn toàn đi ngược hướng, bắt đầu ham thích xằng bậy, nơi nơi sinh sự.

Qua mười ba, mười bốn tuổi liền miên hoa túc liễu, phá đồng thân, rước lấy một trận đánh đập của lão cha, nhưng cũng làm cho trong lòng Chu Hi quả thật thống khoái mấy ngày. Cứ như vậy lại làm ầm ĩ bốn, năm năm, năm mười tám tuổi dứt khoát rời khỏi nhà, rồi cơ duyên trùng hợp, gặp được sư phụ hắn — cũng chính là một trong những vị sư thúc có địa vị cao nhất Hạ Cửu Lưu môn, người giang hồ xưng là “Yểm Nhật Phiến” trong “Tru Tinh Kiếm, Tàn Nguyệt Đao, Yểm Nhật Phiến”, cũng chính là Tứ sư thúc trong Hạ Cửu Lưu môn, đương nhiên, sau cùng thuận lý thành văn trở thành sư phụ hắn, cứ như vậy một cước đạp vô Hạ Cửu Lưu môn.

Về sau bởi vì Mật Phong gây khó dễ giữa đường, Chu Hi muốn vào Đan thanh hệ lại trực tiếp bị đá một cước vào Phong nguyệt hệ, về phần vị sư phụ từng có duyên gặp mặt một lần kia, mãi sau này Chu Hi mới biết được, vị Yểm Nhật Phiến này, đam mê lớn nhất cuộc đời chính là thu thập tất cả những gì cảm thấy hứng thú, trong số này, “đồ đệ” cũng giống vậy……

Cũng do đó, Tứ sư thúc là người

duy nhất trong các sư phụ sư bá sư thúc của Hạ Cửu Lưu môn đào lý khắp thiên hạ(*), là kỳ nhân đệ tử loại nào cũng đều có, đương nhiên, cũng là chưởng quỹ phẩy tay nổi tiếng nhất thu đệ tử xong không dạy, tùy tiện ném qua một bên mặc người ta tự sinh tự diệt.

(*) Đào lý [桃李] nghĩa là quả đào quả mận. Nếu có cái gọi là “mười năm trồng cây, trăm năm trồng người” thì “đào lý” chính là quả ngọt sau trăm năm trồng người mà có được. “Đào lý khắp thiên hạ” là ý nói một người thầy đã đào tạo ra nhiều học trò trải khắp thế giới, ca ngợi sự nghiệp giáo dục cần mẫn của người thầy.

Sau này, Chu Hi triệt để

đặt chân vào một thế giới hoàn toàn tương phản với cuộc sống trước đây, năm đó còn trẻ không hiểu chuyện, chỉ muốn ăn tàn phá hoại, dù sao lão cha chẳng hề quan tâm đến hắn, cũng không trông cậy vào hắn sẽ có được thành tựu gì, nếu đã vậy, cứ đơn giản ném hết thể diện của lão cha đi cho xong!

Kết quả hắn liền biến thành “Điên loan cuồng sinh” danh tiếng lẫy lừng trong giới phong nguyệt, mãi cho đến ngày hôm nay mới thôi —

Kỳ thật bây giờ hồi tưởng lại, năm đó thật đúng là trẻ người non dạ, để cho ác nữ Mật Phong vừa cổ xuý vừa quyến rũ, kết quả một lần sảy chân để hận nghìn đời, muốn quay đầu lại cũng khó…… Hiện tại đột nhiên nghe Mật Phong nhắc đến việc này, bỗng nhớ tới, mỗi lần nhìn thấy Chu Huyền đều phải thở gấp, ngược lại quên lo lắng xem tên huynh trưởng biếи ŧɦái này có từng xem đông cung mình vẽ hay chưa…… Có điều nhìn một phòng bộ sưu tập kia mà nói, sợ là tránh không được.

Chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ Chu Huyền tay cầm đông cung đồ hắn vẽ ngắm nhìn, trong lòng Chu Hi đã cảm thấy thẹn, rồi lại có một loại kɧoáı ©ảʍ tàn bạo nói không nên lời, đầy tính trả thù.

Càng cô phụ hy vọng của Chu Huyền cùng lão cha, đi ngược lại với hy vọng của bọn họ, Chu Hi càng cảm thấy lòng mình khoan khoái. Mặc dù hắn cũng biết cách nghĩ cách làm này vô cùng trẻ con, tùy hứng đến cả bản thân cũng không nhìn được, nhưng vẫn nhịn không được làm vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.

Từ không nhẫn tâm trông thấy vẻ thất vọng trên mặt phụ huynh, đến chết lặng, thậm chí đến hưởng thụ, rồi lại vì loại cảm giác khoan khoái này mà chuyện xấu hắn làm ngày càng tồi tệ hơn, trong lúc bất tri bất giác, dưới tình huống mà cả bản thân Chu Hi cũng không rõ, biến thành như bây giờ.

Giờ phút này nghe thấy Mật Phong hỏi đến việc này, trong lòng Chu Hi vừa cảm thấy nhục nhã, lại vừa cảm thấy hưng phấn một trận, hiếm thấy không lớn giọng quát mắng, nhưng thật ra hai mắt đã nhìn chằm chằm huynh trưởng nhà mình, xem Chu Huyền phản ứng như thế nào.

Đúng như dự liệu, hai hàng lông mày như trăng non của Chu Huyền nhíu lại, Chu Hi nhìn thấy mà trong lòng nhảy dựng, hệt như trong mùa đông khắc nghiệt gió thổi vù vù mà được uống một bát mì nóng, nói có bao nhiêu sảng thì có bấy nhiêu.

“Xem thì có xem qua, bút phong linh động, rất có linh khí, thật không hổ là … Tiểu Chu vẽ.” Một câu thoại nói ra hơi khó xử, khiến Chu Hi hừ mũi một cái, nhưng trong lòng lại nở hoa. Chu Huyền, nghe ngươi nói thì quang minh chính đại, không phải vẫn là thất vọng rồi sao? Ha ha, đường đường là thế tử của Trấn Bình vương phủ lại chạy đi vẽ đông cung đồ, đủ cho ngươi và lão cha xấu hổ

— đáng tiếc là, tâm tình tốt đẹp của Chu Hi cũng không duy trì được bao lâu, Chu Huyền thay đổi ngữ khí, lại nói: “Chỉ là biểu cảm của nam nữ có hơi cứng ngắc, tình cảnh và không khí vốn rất tốt, tiếc là nét mặt có chút khiếm khuyết, nhưng đáng tiếc…”

“Ngươi nói cái……” Chu Hi giận tím mặt, còn chưa đợi hắn rống xong, Mật Phong bên kia đã tỏ vẻ kinh hỉ, lại dùng sức nắm hai tay Chu Huyền, mạnh bạo lắc lắc, vui đến không kềm được nói: “Chuyên gia! Thật sự gặp được chuyên gia rồi! Sao ta lại không nhìn ra sớm hơn chứ? Nhã công tử, ngươi quả nhiên là cao nhân a! Nét mặt Tiểu Trư vẽ đúng là cứng nhắc thật, nói thế nào hắn cũng không nghe, ngươi nói xem đây mà là đông cung đồ sao, chỉ vẽ phông cảnh thật tinh tế thì dùng cái rắm gì? Biểu cảm đương nhiên phải sinh động chứ! Kết quả hắn phản đối, mỗi lần đều chỉ dụng tâm phác họa cảnh tượng với động tác, còn biểu cảm thì cứng nhắc thấy ghét……”

Chu Huyền gật gật đầu, nói: “Vẽ là trọng ở “thần”…… Nữ tử Tiểu Chu vẽ cũng được, chỉ là biểu cảm của nam tử thì… Khụ, quả thực có chút khiếm khuyết.”

“Xem đông cung đồ đều là đàn ông, ngươi quan tâm đến nam tử trong tranh làm… Á!” Rên một tiếng, Chu Hi bị một cây Hoàng Phong châm của Mật Phong đâm lên huyệt câm, lập tức không thể động đậy vừa tê lại vừa xót, miệng khép khép mở mở mà không thốt ra tiếng, chỉ có thể trừng lớn mắt, trơ trơ nhìn Mật Phong cùng Chu Huyền chuyện trò, nói đến hăng hái bừng bừng, mặt tươi như hoa.

“Ai da, nói đến việc này — ta còn

đang lo lắng nhiệm vụ lần này nên làm thế nào đây…… Suy cho cùng thì vẽ đông cung đồ giữa hai nam nhân, là việc mà Tiểu Trư bài xích đến chết, vẽ không ra tinh hoa, thời gian thì sắp tới trước mắt rồi……”

“Nè nè nè! Mật Phong mụ nói cái thứ vớ vẩn đó ra làm gì?”

Chu Hi bi thương kêu gào trong lòng, có điều ngẫm lại lại nghĩ:

“Chu Huyền đã xem qua đông cung đồ nam nữ rồi, cái này vẫn nằm trong phạm vi mà người thường có thể chấp nhận được, nhưng nếu là nam nam thì, chỉ sợ có là y, cũng sẽ ghê tởm đến mức chết đi sống lại nhỉ? Tốt, rất tốt!”

Nhưng không ngờ Chu Huyền hai mắt sáng ngời, nắm trở lại hai tay Mật Phong, đáp: “Ừ, Mật Phong cô nương thật sự là có suy nghĩ kì diệu, đông cung nam nam là lĩnh vực chưa một ai khai phá qua, chỉ có nhu cầu không có cung hóa, vụ này chỉ sợ sẽ ăn lời lớn đó!”

Chu Hi vẫn đang chịu đựng sự tàn phá của Hoang Phong châm, giờ phút này nghe cuộc đối thoại kia, cả người liền mềm nhũn, rầm một tiếng từ trên đầu gối của thị vệ lăn xuống đất, mặt xám mày tro!

“Cái, cái gì? Không có nghe nhầm đấy chứ? Chu Huyền kia…… Chu Huyền kia sao có thể thốt ra loại lời nói khủng bố này? Là ảo giác, đây là ảo giác!”

Đáng tiếc là cuộc thảo luận khí thế ngất trời sau đó đã nghiền nát niềm an ủi duy nhất của hắn!

“Nhã công tử không hổ là Nhã công tử, có điều con mắt tốt, nhưng cũng không thể tới đoạt vụ làm ăn này với chúng ta nha ~~”

“Mật Phong cô nương, về điểm này xin cô cứ yên tâm, tại hạ hành sự không đến nỗi đó.”

“Hi hi, vậy là tốt rồi, Nhã công tử ngươi đại nhân có đại lượng, đừng trách tội mạo phạm của tiểu nữ tử.”

“Không dám.”

“Lại nói về da^ʍ thư trên phương diện nam nam, ban đầu ta cũng không phải quá xem trọng, sau này đi điều tra, mới phát hiện thì ra có rất nhiều cô nương thích xem những ân oán tình thù giữa hai mỹ nam tử trên phương diện này, ha ha, sau đó ta lại suy nghĩ cẩn thận, so sánh với da^ʍ thư nam nữ bình thường, mối quan hệ vướng mắc không rõ có vẻ càng đáng xem hơn, không chỉ có cảm giác cấm kỵ đầy kí©h thí©ɧ, mà còn có thể xem được nhiều mỹ nam gấp đôi……”

“A, ta hiểu rồi, giống như nam tử khi xem sách phong nguyệt tương quan, cũng sẽ có xu hướng so sánh hai mỹ nữ với nhau.”

“Nhã công tử, thực nhìn không ra ngươi lại biết nhiều như vậy, ngươi sẽ không……”

“Trước đây không cảm thấy hứng thú lắm, chỉ là sau khi xá đệ vào giới này, liền nghĩ cũng nên ít nhiều hiểu biết về phương diện này một chút…… Sau đó thì thuận tay góp nhặt một ít số liệu, kiểu vậy đó.”

“Hi hi, Nhã công tử thật đúng là yêu thương đệ đệ nhà ngươi, Tiểu Trư thật có phúc, có một vị huynh trưởng ôn nhu săn sóc, giỏi hiểu ý người như ngươi… Có điều, Nhã công tử không hổ là người làm ăn trời sinh, tán gẫu với ngươi thật là khoái trá — ai da, lạc đề rồi, lại nói về nam nam da^ʍ thư, nói không chừng còn

có thể mở ra một làn sóng mới nha.”

“Đương nhiên rồi, những việc mới mẻ luôn có thể khiến cho con người ta theo đuổi chú ý…… Đến lúc đó kết hợp thêm

vài cuộc trình diễn tương ứng, chắc hẳn có thể càng hấp dẫn lực chú ý của mọi người hơn. Hơn nữa sách phong nguyệt nam nam này, chỉ sợ đa số đều là nữ tử xem, lúc trình diễn nên tuyển vài thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú đến.”

“Đó là tất nhiên, trước mắt là đại hội da^ʍ tặc sắp được mở lại, lần không lâu trước đây bị “Kiếm Vũ” và Xà Hạt phu nhân lăn qua lăn lại nên đành mất hứng ra về, lần này xem như bổ sung…… Đúng lúc lấy cơ hội này, hảo hảo tuyên truyền một chút.”

“Ừ, nếu là nữ tử đến xem, trong bản thảo có thể thêm vài tình tiết mà nữ tử thích…… Cường điệu một chút kịch tình cảm có thể tốt hơn hay không?”

“Đúng là chuyên gia a Nhã công tử! Việc này ta đã yêu cầu xuống rồi, ha ha, đến lúc đó thì…”

Chu Hi nghe hai người bắt đầu bô lô ba la tán dóc, khí thế ngất trời, một bộ đức hạnh hận gặp nhau quá muộn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Tại sao…… Mọi chuyện lại phát triển thành thế này?

Nếu đây là ác mộng, thì xin hãy để hắn tỉnh lại mau đi!
« Chương TrướcChương Tiếp »