Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Của Anh

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
***

Baidu giải thích từ “mập mờ” thế này… “mập mờ” là một từ ghép, pinyin ài mèi, chỉ mối quan hệ thái độ mập mờ không rõ ràng giữa nam nữ. Là mối quan hệ bạn bè giữa nam và nữ rất đặc biệt, nó tồn tại giữa mối quan hệ bạn bè, nhưng lại vượt qua bạn bè.

Giữa nam và nữ.

Quá hẹp.

Giữa nam nam và nam nữ, hay giữa những người mơ hồ về xu hướng tính dục cũng tồn tại kiểu quan hệ này.

Ví dụ, tôi và Hạ Thanh Hòa.

Tôi rất rõ bản thân và cậu ấy đang mập mờ với nhau. Nhưng trước khi Hạ Thanh Hòa nói ra, tôi chưa từng nghiêm túc định nghĩa hành vi của mình.

Cho tới giờ phút này đây tôi mới ý thức được. Tôi hèn hạ và không giống người đến mức nào.

Là một trai thẳng, biết rõ người ta thích tôi, vậy mà tôi chẳng biết giữ khoảng cách với đối phương mà ngược lại còn dung túng đối phương mập mờ với mình. Không chỉ dung túng người ta, tôi còn dung túng bản thân mình bằng cách thỉnh thoảng viết thư trả lời người ta.

Tôi là người?

Đây không phải hành vi một con người có thể làm?

– Khâu Dương, anh làm sao thế? – Hạ Thanh Hòa nhìn tôi.

– Không sao. – Tôi cúi đầu, nhìn hai quả trứng ốp trong bát mì, sau đó nói một câu – Hóa ra là hiểu lầm…

Thực ra câu tôi muốn nói không phải vậy.

Cậu ấy nhìn tôi, dường như hơi sững người, sau đó mới cười nói:

– Đúng vậy, hiểu lầm thôi.

Hạ Thanh Hòa đi rửa nồi, sau đó chuẩn bị nấu một bát mì cho Tiết Nhất Khải.

Tôi bỗng như thể mất khống chế, vội túm lấy cổ tay cậu ấy.

Cổ tay Hạ Thanh Hòa lành lạnh, mảnh khảnh, có cảm giác tôi chỉ dùng chút lực thôi cũng dễ dàng bẻ gãy cổ tay cậu ấy.

Cậu ấy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Hạ Thanh Hòa cười cười:

– Sao thế?

– Không sao. – Cuối cùng tôi vẫn buông tay cậu ấy ra.

Trai thẳng cái con khỉ.

Có trai thẳng nào nắm tay người cùng giới tính với mình tim lại đập nhanh như vậy không.

Tôi, Khâu Dương, rất ngầu.

Hạ Thanh Hòa thấy tôi buông tay cậu ấy ra bèn quay sang tiếp tục nấu mì.

Tôi bưng bát mì to, trước khi đi còn lẩm bẩm một câu:

– Không hiểu lầm.

Con người tôi có đôi khi trở nên thật hèn nhát, mất tự nhiên, chẳng khác nào Lâm Đại Ngọc.

Câu “không hiểu lầm” của “Lâm Đại Ngọc” lí nha lí nhí, không biết cậu ấy có nghe thấy không.

Tôi đang mập mờ với cậu ấy.

Nhưng tôi thật sự quá vô liêm sỉ.

Tôi bưng bát mì ngồi xuống đối diện Tiết Nhất Khải, người kia đang nhìn tôi, cười tới mức xấu xa.

Tôi nói:

– Anh đã kết hôn rồi, suốt ngày chạy sang nhà người ta làm gì?

Tiết Nhất Khải cười nói:

– Ồ, Thanh Hòa nói với anh rồi à?

Tôi ngẩng đầu:

– Thanh Hòa? Anh gọi người ta là Tiểu Hòa cơ mà?

– Tôi còn gọi cậu ấy là Hạ Hạ được nữa này.

– Anh đừng học tôi! – Tôi thấy gã Tiết Nhất Khải này hơi phiền rồi đấy.

Tiết Nhất Khải nói:

– Tôi vốn dĩ gọi cậu ấy là Thanh Hòa, từ bé đến lớn đều vậy.

Bắt đầu tinh tướng rồi đấy.

Từ bé đến lớn thì giỏi lắm à?

Hạ Thanh Hòa cũng có thích anh đâu!

– Vậy tại sao tự dưng anh lại gọi người ta là Tiểu Hòa?

Tiết Nhất Khải ngửa đầu ra sau, nhìn tôi như đang khıêυ khí©h:

– Tôi cố ý đấy. Gọi vậy thân mật hơn, anh sẽ ghen.

Cạn lời.

Cái thể loại gì vậy?

– Tại sao tôi lại phải ghen? – Khi hỏi câu này, tôi không ngẩng đầu lên, giả vờ không thèm để ý, giả vờ mình là một trai thẳng ngầu lòi.

Tiết Nhất Khải cười ra tiếng:

– Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy anh sẽ ghen.

Anh ta đứng dậy giãn cơ:

– Vợ và con gái tôi vẫn đang đợi ở nhà, tôi xin phép đi trước.

Anh ta cao giọng gọi vào trong bếp:

– Thanh Hòa, anh về trước đây, em đừng để bụng mấy lời lúc nãy anh nói nhé.

Hạ Thanh Hòa đang nấu mì, cầm đũa chạy từ bếp ra ngoài.

– Sao không ăn xong rồi hẵng đi?

– Cho anh mượn cái ô? – Tiết Nhất Khải nói – Chị dâu của em đã nấu xong cơm rồi, anh phải về nhà ăn cơm.

Cứ thế, Hạ Thanh Hòa tiễn Tiết Nhất Khải về. Bên ngoài mưa to gió lớn, cái tên đó che chiếc ô nhỏ quay về cuộc sống ngọt ngào của mình.

Hạ Thanh Hòa chạy vào bếp, hai phút sau bưng mì ra:

– Khâu Dương, ban nãy anh nói gì? Tôi không nghe rõ.

– Tôi nói…

Tôi nói cậu ấy không hiểu lầm, hai chúng tôi đang mập mờ.

– Tôi nói… – Tôi ngập ngừng, sau đó nói – Cậu nấu mì rất ngon.
« Chương TrướcChương Tiếp »