Chương 25

***

Cuộc sống của mỗi người đều sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

– Có chuyện gì với cậu thế?

Ví dụ như không thi đỗ vào trường đại học mong muốn.

Ví dụ không có được người mình yêu.

Cậu ấy cầm giấy, nói câu cảm ơn bằng giọng mũi rất nặng.

Ví dụ, không thể làm chuyện mình muốn làm.

Tất cả đau khổ đều đến từ việc cầu mà không được.

– Tôi đi lấy nến.

Nghe lời cậu ấy nói, tôi chợt hiểu ra tại sao cậu ấy khóc.

Cậu ấy khóc đâu chỉ vì không có được tôi mà còn vì cậu ấy không ngửi được mùi.

Tôi đỡ cậu ấy dậy, dìu vào trong phòng:

Bảo không khóc nữa cậu ấy cũng không nghe.

Cậu ấy nói cậu ấy biết điều chế mùi hương, cho nên có khả năng cậu ấy chính là nhà điều chế nước hoa trong truyền thuyết. Nhà điều chế nước hoa mà khứu giác không nhạy, chuyện này chẳng khác nào ca sĩ mất giọng, nhạc công mất tay, họa sĩ mất đi ánh sáng.

Tôi thực sự không biết an ủi người khác, cho nên chỉ đành ngồi bên cậu ấy với bộ mặt ủ rũ.

Cậu ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm những lời này trong miệng khiến tôi càng nghe càng thấy thảm, càng nghe càng đau lòng.

– Khâu Dương… – Cậu ấy lại cắn miệng chén, khẽ gọi tên tôi.

Đau lòng không phải vì tôi có tình cảm gì đặc biệt với cậu ấy, tôi chỉ cảm thấy cậu ấy thực sự đáng thương.

Tôi đang nghĩ, chắc hẳn bây giờ cậu ấy phải buồn lắm. Vậy nếu như tôi ôm cậu ấy một cái thì có hiệu quả tốt hơn những lời an ủi sáo rỗng kia không?

Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng tôi vẫn quay sang định ôm cậu ấy một cái.

Dù sao tôi nghe nói cái ôm của người mình thích chính là phương thuốc hữu hiệu nhất, chưa biết chừng tôi chính là thuốc giải cho đau khổ của cậu ấy thì sao?

Sau đó, tôi còn chưa ôm đã nghe thấy cậu ấy bật cười hì hì rồi chọc tôi:

– Trêu anh thôi.

Trêu tôi?

Tôi hít sâu một hơi, suýt nữa thì nghẹt thở.

Thằng nhóc này diễn cũng không tệ đâu, nói khóc là khóc được ngay.

Tôi đang chuẩn bị răn dạy cậu ấy một trận ra trò thì cậu ấy đột ngột mếu máo nhìn tôi, khóc càng dữ hơn.

Cậu ấy nói:

– Câu vừa rồi mới là trêu anh.

Vẫn không để ý đến tôi.

Dứt lời cậu ấy vươn tay dụi mắt thật mạnh, ngả người xuống nằm trên đùi tôi.

Có lẽ người ta không có ý định sờ mó gì tôi đâu, nhưng không thể phủ nhận, tư thế này thực sự khó nói.

Dường như tôi bị Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ điểm trúng, người cứng đờ không dám nhúc nhích, cậu ấy nằm trên đùi tôi, tôi còn lo cậu ấy buồn chết.

Trên thực tế, cậu ấy không buồn chết.

Tiếp đó cậu ấy thϊếp đi trong tư thế nằm kia.

Cậu ấy nói líu cả lưỡi, quả nhiên đã say rồi.

Tôi từ từ thả lỏng, ghé sát lại nhìn cậu ấy. Để xác nhận cậu ấy còn sống, tôi vươn tay tới trước mũi cậu ấy.

Tôi thực sự không nhịn được nữa, hỏi cậu ấy:

Hô hấp ổn, rất tốt, không cần báo cảnh sát cũng không phải gọi xe cứu thương.

Cứ vậy, bữa tối của hai người biến thành một mình tôi thưởng thức rượu ngắm trăng sao.

Ờ đúng rồi, còn cả một chú chó nữa.

Một mình tôi uống hết sạch chỗ rượu sót lại, một mình tôi cũng hưởng thụ hết sạch chút gió còn vương đêm nay.

Hàng xóm nhà tôi, con ma men khóc rưng rức đang yên phận nằm ngủ trên đùi tôi, dường như ngủ thoải mái ra phết.

Gió đêm thổi rối mái tóc cậu ấy, tôi vừa cúi đầu chợt thấy vài sợi tóc bay bay.

Tóc của cậu ấy thoạt nhìn rất mềm, nghe nói người tóc mềm sẽ tốt tính.

Chắc hẳn tính tình của cậu ấy không tệ đâu.

Dường như tôi bị Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ điểm trúng, người cứng đờ không dám nhúc nhích, cậu ấy nằm trên đùi tôi, tôi còn lo cậu ấy buồn chết.

Tiếp theo, một mình tôi ngồi đến tận nửa đêm. Đêm hạ cũng rất lạnh, mặc dù tôi không muốn chọc vào cậu ấy nhưng không thể không đánh thức cậu ấy được.

Tôi nói:

Rốt cuộc tại sao cậu ấy lại khóc?

– Về phòng ngủ đi, bên ngoài lạnh.

Kết quả có lẽ cậu ấy đã hiểu lầm gì đó, mơ màng nhìn rồi hỏi tôi:

– Anh có ngủ chung với tôi không?

Vậy mà chẳng ngờ, trong lúc tôi đứng đó nghĩ lung tung, cậu ấy bật khóc.

Cậu ấy đang nói linh tinh gì thế!

Trai gái đều có thể dùng, nghe thôi cũng biết là một người dịu dàng.

– Cậu ngủ nhà cậu, tôi ngủ nhà tôi, chó ngủ một mình. – Chó của cậu ấy cũng ngủ luôn rồi.

Tôi đứng dậy, lúng túng vò đầu:

– Tôi về đây, cậu mau vào phòng đi.

Cậu ấy cứ ngồi đó nhìn tôi, tôi vội vàng chạy về nhà, nhưng chờ khi tôi về đến cửa nhà mình rồi, cậu ấy vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm tôi, sợ chết đi được.

Tôi mặc kệ cậu ấy, đi vào nhà, lên tầng hai, nhìn xuống dưới cửa sổ.

Cậu ấy vẫn ngồi đó, nằm gục xuống bàn.

Qua chừng mười phút.

Tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, thấp thỏm như đứng trên đống lửa, thầm nghĩ không biết lát nữa phải đối phó với cậu ấy như thế nào, không biết sau khi tỉnh rượu cậu ấy có còn nhớ những chuyện đã xảy ra tối ngày hôm nay không.

Con người đẹp trai tốt bụng như tôi lại mở cửa bước ra ngoài.

Cậu ấy say mèm rồi, đêm hôm khuya khoắt còn ở ngoài dễ bị cướp tài cướp sắc lắm.

Tôi sang nhà cậu ấy… nhảy hàng rào sang nhà cậu ấy.

Cậu ấy nằm nhoài ở đó, cười khanh khách nhìn tôi:

– Anh về rồi à?

Hàng xóm nhà tôi, con ma men khóc rưng rức đang yên phận nằm ngủ trên đùi tôi, dường như ngủ thoải mái ra phết.

Tôi bị ép quay lại đây.

Tôi đỡ cậu ấy dậy, dìu vào trong phòng:

– Lần này không được chạy đâu đấy.

Cậu ấy dựa vào lòng tôi, sụt sịt khẽ lầm rầm:

– Khâu Dương, tôi buồn nôn.