Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Của Anh

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
***

Nếu bây giờ có người tình cờ đi ngang, nhất định sẽ cho rằng tôi bắt nạt cậu ấy.

Kỳ thực, tôi nói tôi là thiên tài yêu đương thì chẳng ai tin cả.

Kết quả có lẽ cậu ấy đã hiểu lầm gì đó, mơ màng nhìn rồi hỏi tôi:

Tôi có thể làm sao được đây?

Cậu ấy vẫn ngồi đó, nằm gục xuống bàn.

Cậu ấy khen tôi vẽ đẹp.

Cơn mưa bình thường chỉ có thể ngập sân nhà tôi, nhưng nước mắt của cậu ấy có thể dìm chết tôi.

Thản nhiên chấp nhận lời khen cũng là một phẩm chất tốt.

– Có thể cho tôi một tờ giấy không?

– Cậu biết à?

– Khâu Dương… – Cậu ấy lại cắn miệng chén, khẽ gọi tên tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhưng chợt phát hiện dường như cậu ấy chỉ đang lẩm bẩm một mình. Cậu ấy chỉ gọi tên tôi, chứ không phải đang gọi tôi.

Có lẽ người ta không có ý định sờ mó gì tôi đâu, nhưng không thể phủ nhận, tư thế này thực sự khó nói.

Rượu trong chén cậu ấy đã hết rồi, cậu ấy ngồi đong đưa tại chỗ, nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm: Khâu Dương…

Tên của tôi giống như hai quả nho được cậu ấy ngậm trong miệng thưởng thức.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:

Có mùi vị thế nào nhỉ?

Cậu ấy gật đầu lia lịa, mỉm cười cong cong đôi mắt:

Bản thân tôi không thể thưởng thức được.

Tôi đang chuẩn bị răn dạy cậu ấy một trận ra trò thì cậu ấy đột ngột mếu máo nhìn tôi, khóc càng dữ hơn.

Trời tối rồi.

– Anh có ngủ chung với tôi không?

Trời luôn là vậy, cứ đến chạng vạng tối thì tối sầm xuống rất nhanh.

Đâu có!

Cậu ấy đứng dậy:

Cậu ấy không nhúc nhích, người không biết còn tưởng cậu ấy đang giận dỗi gì tôi.

– Tôi đi lấy nến.

Thằng nhóc này diễn cũng không tệ đâu, nói khóc là khóc được ngay.

Cậu ấy muốn ăn bữa tối dưới ánh nến hả?

Tôi nhìn theo cậu ấy vào nhà, đi ngang qua chú chó to nằm sấp cậu ấy còn thuận tay xoa lông nó.

Tôi dở khóc dở cười:

Cậu ấy bất thình lình ngồi thẳng, ngơ ngác nhìn tôi.

Trong lúc chờ đợi, tôi rót thêm rượu vào chén cho cậu ấy, sau đó lén ăn vụng một miếng bít tết đã nguội.

Cậu ấy làm mỗi món ăn đều rất ngon, bít tết cũng là kiểu chín bảy phần mà tôi thích.

Tiếp theo, một mình tôi ngồi đến tận nửa đêm. Đêm hạ cũng rất lạnh, mặc dù tôi không muốn chọc vào cậu ấy nhưng không thể không đánh thức cậu ấy được.

Cậu ấy ra ngoài, cầm theo hai giá nến, ôm nến trong lòng.

Tôi cười nói:

Cậu ấy châm nến, sau đó vươn tay ấn công tắc chiếc đèn treo dưới mái hiên ở phía sau.

Tôi rất bất ngờ, bất ngờ tới mức suýt nữa sánh cả rượu trong tay ra.

– Vẫn còn tối quá.

Tôi nói:

Tôi vội vàng dâng lên bằng cả hai tay.

Ánh nến bên ngoài dường như không được tác dụng gì, chỉ có thể dùng để tô điểm bầu không khí.

Người ta nói rượu vào thì to gan hơn, tôi hơi lo cậu ấy uống rượu vào sẽ bộc phát thú tính, ép buộc tôi phát sinh gì đó, tới lúc ấy tôi ra tay làm cậu ấy bị thương thì lại không hay.

Cậu ấy chỉ chỉ phía sau mình:

Chẳng qua cây nến điểm tô bầu không khí rất đúng chỗ. Dưới ánh nến, tôi nhìn thấy gương mặt cậu ấy hồng hồng.

Quan hệ hàng xóm cái gì chứ, tẻ nhạt một chút có gì không tốt đâu, chúng tôi đã chẳng còn ở thời “Bán anh em xa mua láng giềng gần nữa rồi”. Tôi muốn kết bạn thì tìm trên mạng cũng được mà?

Chắc hẳn tính tình của cậu ấy không tệ đâu.

Cậu ấy ngồi xuống, cầm nĩa ăn bít tết đã cắt sẵn trong đĩa.

Cậu ấy đang nói linh tinh gì thế!

Tôi nói:

– Cậu nấu ăn rất ngon, tôi mà có một nửa khả năng nấu nướng của cậu thì mẹ tôi cũng không đến nỗi lo lắng tôi ăn đồ ăn ngoài tới mức hỏng dạ dày.

Tôi cũng có thể hẹn một cô nào đó mà, tự dưng xung phong nhận việc với cậu ấy làm gì?

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi:

– Dạ dày anh có vấn đề à?

Đường suy nghĩ của cậu ấy bị sao vậy?

Xem ra tôi đã hiểu lầm cậu ấy rồi, tửu lượng của cậu ấy thực sự không tốt.

Tôi dở khóc dở cười:

Cậu ấy cứ ngồi đó nhìn tôi, tôi vội vàng chạy về nhà, nhưng chờ khi tôi về đến cửa nhà mình rồi, cậu ấy vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm tôi, sợ chết đi được.

– Đùa thôi, mẹ tôi nói đùa ấy mà.

Tôi sang nhà cậu ấy… nhảy hàng rào sang nhà cậu ấy.

Cậu ấy như thể thở phào một hơi rồi mỉm cười với tôi.

– Cho dù Tiểu Sơn thật sự không hoàn mỹ, nhưng tâm trạng của cô ấy khi thích một người thực sự rất cảm động.

Ba chén.

Cậu ấy thực sự hơi ngốc, không phân biệt được rõ nói đùa hay nói thật.

Theo lý thuyết, gặp một người như vậy đáng lẽ tôi phải cảm thấy xót thương, nhưng tôi chỉ cảm thấy hốt hoảng.

Một người như vậy cũng thực sự rất thú vị.

Sau câu nói đùa, tôi phát hiện bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên quái dị hơn.

Không có chủ đề, tôi không biết phải nói thêm gì với cậu ấy.

Nghe vậy, cậu ấy khóc càng dữ dội hơn.

Trước đây, chỉ cần có Khâu Dương tôi có mặt, chắc chắn không cần phải lo đến chuyện bầu không khí tĩnh lặng. Tôi luôn có thể tìm được chủ đề thích hợp để khuấy động làm nóng bầu không khí. Nhưng ngay giờ phút này, trừ cắm mặt vào ăn cơm ra thì tôi không biết còn có thể làm gì.

– Có lẽ thích một người sẽ mang những cảm xúc ấy – Cậu ấy nâng ly, đưa mắt nhìn về phía xa – Khi thích một ai đó, cho dù trước đây bản thân thế nào, đều nháy mắt trở nên nhát gan, tự ti và sợ hãi.

– Anh thích xem phim kinh dị không? – Cậu ấy chợt hỏi.

Cứ vậy, bữa tối của hai người biến thành một mình tôi thưởng thức rượu ngắm trăng sao.

Tốt lắm, cậu ấy có thể chủ động tìm chủ đề nói chuyện, tôi trả lời đối phó được.

Ví dụ như không thi đỗ vào trường đại học mong muốn.

– Tôi thích xem phim kinh dị nhất đấy. – Tôi nói – Mỗi lần không có linh cảm vẽ tranh tôi đều trốn làm xem mấy bộ phim kinh dị, xem xong đi ngủ một giấc, thức dậy là có thể tiếp tục vẽ.

Tôi chợt nghĩ tới thác nước.

Cậu ấy như thể không dám tin, cắn nĩa, nghiêng đầu nhìn tôi.

– Anh không sợ à?

Kỳ thực, tôi nói tôi là thiên tài yêu đương thì chẳng ai tin cả.

– Không sợ, đều là giả. – Tôi cười – Kí©h thí©ɧ lắm.

– Hoa nhài rất thơm, nhưng tại sao tôi lại không ngửi được? – Giọng cậu ấy càng ngày càng khẽ, giống như một làn khói, tôi phải cố gắng lắm mới nắm bắt được – Bách hợp cũng không được, tôi cũng sắp quên mất mùi hoa lan rồi…

– Nhưng anh vẽ rất chân thực.

Cậu ấy lắc đầu:

– Tôi không xem được, xem một bộ phim kinh dị, tôi sẽ sợ suốt nửa năm.

Câu nói của cậu ấy khiến tôi bật cười, tại sao cậu ấy lại thú vị đến thế nhỉ?

Đau lòng không phải vì tôi có tình cảm gì đặc biệt với cậu ấy, tôi chỉ cảm thấy cậu ấy thực sự đáng thương.

– Cậu có phải kiểu sợ ma nhưng vẫn tò mò muốn xem không?

Một người như vậy cũng thực sự rất thú vị.

Cậu ấy ngoan ngoãn để tôi dìu, chẳng qua cũng chỉ ngoan ngoãn được một lát. Còn chưa đến cửa, cậu ấy bất ngờ đẩy tôi ra, chạy về chỗ cũ ngồi xuống.

Cậu ấy gật đầu lia lịa, mỉm cười cong cong đôi mắt:

Sau câu nói đùa, tôi phát hiện bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên quái dị hơn.

– Không sợ, đều là giả. – Tôi cười – Kí©h thí©ɧ lắm.

– Đúng, tôi rất muốn xem, nhưng không có ai xem chung với tôi cả.

– Này, cậu say rồi à?

– Tìm tôi này! – Vừa dứt lời là tôi hối hận ngay.

Cậu ấy khóc đâu chỉ vì không có được tôi mà còn vì cậu ấy không ngửi được mùi.

Mấy người anh em của tôi khi yêu đều thích dẫn bạn gái đi xem phim kinh dị, có thể nhân cơ hội ôm ôn, hôn hôn, thuận tiện thể hiện bản sắc đàn ông của mình.

Tôi cũng có thể hẹn một cô nào đó mà, tự dưng xung phong nhận việc với cậu ấy làm gì?

Cậu ấy thế này thực sự nguy hiểm, may mà gặp tôi – người không có tâm tư đen tối gì với cậu ấy, nếu như ra ngoài mà uống say thế này, gặp hạng người không đứng đắn, nhẹ thì cướp tài, nặng thì cướp sắc.

Chẳng ngờ cậu ấy tin thật.

Tôi khẽ gọi tên cậu ấy:

– Thật hả?

– Có phải say rồi không?

Đã nói đến mức này rồi, tôi còn có thể chối thế nào đây?

Nhưng cậu ấy chẳng ngoan chút nào, cậu ấy bĩu môi, khóc to hơn.

Tôi cảm thấy đau đầu, thầm nói với mình: Khâu Dương, mày tự làm tự chịu.

– Uống rượu, uống rượu. – Tôi nâng chén lên nói với cậu ấy – Vị rượu này thực sự rất ngon.
« Chương TrướcChương Tiếp »