Chương 17

***

– Để cảm ơn anh, – Rõ ràng khi nói câu này, mặt cậu ấy thoáng ửng đỏ – Hôm qua anh giúp tôi đi tìm Công Chúa, tôi muốn mời anh ăn cơm, được không?

Tôi vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa mình và hàng xóm là thế này, mỗi ngày nhận thư, viết thư, giống như mối quan hệ bạn qua thư hồi còn bé.

Trước đây, có một khoảng thời gian tôi cũng mất ngủ, thậm chí khi ấy tôi rất sợ trời tối, tôi cảm thấy trời vừa sầm xuống là cả thế giới như sụp đổ.

Nghe tôi nói vậy, tựa hồ cậu ấy hơi hốt hoảng, vội ngẩng đầu nhìn tôi:

Sau khi truyền đạt ám thị thất bại, tôi từ bỏ tiếp tục ám thị, thầm nghĩ thôi để sau hẵng nói, dù sao cũng phải có cơ hội nói rõ ràng với cậu ấy.

Có thể nhận thấy cậu ấy là một người rất tỉ mỉ.

Biết đâu tôi có thể phỏng vấn hàng xóm của mình ở phương diện này, có vẻ cậu ấy rất giàu kinh nghiệm.

Cậu ấy cứ thấy tôi là lại cắm mặt chạy, chắc hẳn chúng tôi sẽ không thể giao tiếp nhiều.

Có lẽ do thời gian cậu ấy mất ngủ chưa lâu, bây giờ vẫn chưa lo lắng nhiều. Cậu ấy còn nói với tôi rất thích cảm giác này, nói cái gì mà vì cảm thấy thời gian không đủ, bây giờ thời gian tỉnh táo càng ngày càng dài, có thể làm rất nhiều chuyện chưa làm xong.

Tôi hỏi cậu ấy:

– Tôi nhìn ra mà.

Tôi đã nghĩ như vậy đấy, nhưng cuộc sống luôn có những điều bất ngờ.

Sau đó tôi đã phải uống thuốc suốt một thời gian dài, còn tìm tới bác sĩ tâm lý tư vấn, tốn công tốn sức điều trị nửa năm trời mới từ từ khôi phục bình thường.

Tôi đi vòng quanh, không tìm thấy bóng dáng của chú chó đâu hết.

Có thể hãi hùng, hay vui vẻ, tóm lại, câu chuyện cuộc đời sẽ chẳng bao giờ bình yên.

– Không có.

Tôi không dám hỏi, cũng chẳng dám nghĩ nhiều, bèn rót cho cậu ấy một chén rượu.

Hôm ấy trời lại đổ mưa to, bỗng có người gõ cửa nhà tôi.

Trừ bỏ bên quản lý dịch vụ thì chưa từng có hàng xóm nào gõ cửa nhà tôi hết.

Tôi tưởng bên quản lý dịch vụ đến. Mà trời đang mưa thế này, họ đến đây làm gì?

Nói thế nào đây…

Hạ Thanh Hòa.

Kết quả mở cửa ra, bất ngờ thay người đứng ngoài cửa chính là hàng xóm nhà tôi.

Có lần tôi buôn chuyện với biên tập của tôi và nhắc đến cậu ấy, nói về phong cách ăn mặc kia, biên tập của tôi đã nói: “Người làm nghệ thuật đều có phong cách ấy.”

Ngoài kia mưa to gió lớn, cậu ấy còn không che ô.

Bộ dạng của cậu ấy khiến tôi giật mình hốt hoảng, vội vàng tránh ra cho cậu ấy vào nhà, nhưng cậu ấy chỉ gấp gáp hỏi tôi:

Tôi dở khóc dở cười ôm hai người họ, chợt nhận ra Công Chúa cũng phải sợ lắm.

– Công Chúa có ở nhà anh không?

“Công Chúa” là tên chú Alaska mà cậu ấy nuôi, một con chó đực mà lại gọi bằng cái tên “Công Chúa”. Lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu ấy gọi chú chó, tôi còn tưởng mình nghe nhầm rồi cơ.

– Tôi vẽ truyện tranh thiếu nữ, ngạc nhiên lắm đúng không?

Cậu ấy đứng đó, im lặng cúi đầu, giống như cậu học sinh phạm phải lỗi sai tày trời.

– Không có.

Cậu ấy nói:

Khi ấy tôi còn nói rằng: “Cậu có biết Khâu Thục Trinh không? Cô ấy là nữ thần, là nữ thần của tôi.”

Chuyện còn hiếm hoi hơn nữa là tuần này tôi nộp bản thảo trước thời hạn.

Nhìn biểu cảm của cậu ấy, tôi chợt hiểu ra, chú chó nhà cậu ấy đã biến mất.

Tôi bóp kẹo sữa, chần chừ tầm hai giây, sau đó nhanh chóng bóc nó ra ăn.

Cậu ấy cảm ơn, sau đó nói xin lỗi rồi xoay người chạy ra khỏi phòng. Tôi thuận tay với lấy áo mưa và ô cạnh cửa, đuổi theo cậu ấy ra ngoài.

Khi tôi ấn vang chuông cửa nhà cậu ấy, cậu ấy lập tức chạy ra mở cửa, có vẻ cậu ấy đã sớm ngóng trông thời khắc này từ lâu lắm rồi.

Ngoài trời mưa to gió lớn, tôi còn chưa kịp thay giày đã vội vã đuổi theo, đôi dép lê trơn trượt trên nền đất bị mưa thấm ướt.

Dứt lời, bầu không khí trở nên đông cứng.

Đuổi kịp rồi, tôi trùm thẳng áo mưa lên cậu ấy.

Trước đây biên tập truyện tranh của tôi đã nói rằng, tôi vẽ tranh không tệ song tuyến tình cảm trong truyện luôn phát triển rất đột xuất.

Cậu ấy hoảng hốt, chẳng thể tập trung tinh thần.

Tôi hỏi cậu ấy:

Người đẹp trai chắc lúc khóc cũng đẹp lắm nhỉ?

Nhìn cậu ấy thế này, tôi cũng không dễ chịu gì.

– Phát hiện ra nó biến mất từ khi nào?

– Vừa rồi, – Cậu ấy nói – Tôi đang ở trong phòng thì chợt nghe thấy nó sủa một tiếng, giống như bị dọa ấy, chờ tôi xuống dưới thì không thấy nó đâu nữa rồi.

– Không khóa cửa à?

Trong thời buổi xã hội hiện đại này, từ “ăn” đã có rất nhiều ý nghĩa khác.

Chú chó lớn bị dọa sợ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm sấp liếʍ tay cậu ấy.

Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi, kết quả mắt cậu ấy ửng đỏ.

– Vậy được, mấy giờ? Tôi mang rượu sang.

Nhìn cậu ấy thế này, tôi cũng không dễ chịu gì.

– Đúng rồi, tôi thấy hai chúng ta cũng coi như quen biết khá lâu, nhưng còn chưa biết tên của cậu đấy.

Mặc dù tôi chưa từng nuôi thú cưng, nhưng tôi có thể thấu hiểu. Đối với người nuôi thú cưng, những chú chó, chú mèo bầu bạn với bọn họ đâu chỉ đơn giản là “thú cưng”. Chúng là sự tồn tại giống như người nhà, người thân, bạn bè quan trọng nhất với bản thân.

Tôi thấy cậu ấy chẳng biết điều này.

– Tôi tìm giúp cậu. – Tôi trùm áo mưa lên người cậu ấy, còn mình thì che chiếc ô bị gió quật nghiêng ngả – Bình thường Công Chúa rất ngoan, nó sẽ không chạy lung tung, hẳn là bị tiếng sấm dọa sợ, chắc chưa chạy xa đâu.

– Ừ. – Tôi giơ rượu mang đến cho cậu ấy xem – Cậu từng uống chưa?

Tôi vỗ vỗ cậu ấy, chúng tôi chia làm hai đường, đội mưa đi tìm chó.

“Ăn” ở đây đại diện cho điều gì, không cần nói cũng biết.

Vị trí khu nhà của chúng tôi vốn dĩ bị lệch, đất rộng, ít người, xanh hóa tốt. Từng mảnh rừng nhỏ san sát nhau, bình thường thì còn ổn, nhưng hễ có mưa thì thực sự muốn tìm kiếm thứ gì đó rất tốn công.

Cậu ấy đứng dậy, cúi đầu nói cảm ơn tôi.

– Công Chúa có ở nhà anh không?

Tôi đi vòng quanh, không tìm thấy bóng dáng của chú chó đâu hết.

Giao bản thảo xong, tôi nằm trên sofa ôm iPad chơi Tiêu Tiêu Lạc, sau đó nghe thấy chuông cửa kêu.

Lúc trước cậu ấy vừa chuyển đến tôi đã vồn vã chào hỏi đồng thời cũng tự giới thiệu với cậu ấy mình tên Khâu Dương, Khâu trong Khâu Thục Trinh, Dương trong ánh dương.

Kỳ thực chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi hết, tôi có bỏ về nhà thì cậu ấy cũng chẳng đổ trách nhiệm lên đầu tôi được.

Chẳng qua hôm nay cậu ấy nhìn không giống ngày thường, cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu lục lam, cảm giác thoải mái lan tràn khiến tinh thần cậu ấy có vẻ sảng khoái hơn.

Nhưng tôi không yên tâm về cậu ấy, nhìn bộ dạng ban nãy cậu ấy tới tìm tôi, như thể hồn phách của cậu ấy đã bay sạch rồi.

Tôi thừa nhận, là tôi hạ lưu, cậu hàng xóm nhà tôi không phải người thoáng như thế.

Cả đường đi tôi sốt sắng như bố tìm con trai, cuối cùng phải vòng trở về.

Cậu ấy mím môi gật đầu, khẽ cụng chén với tôi.

Chưa tìm được gì hết, tôi đã bị mưa xối ướt sũng rồi.

Cậu ấy buông chén rượu xuống “a” một tiếng, thoạt nhìn có chút ngơ ngác.

Tôi nhìn qua nhà cậu ấy, cổng và cửa nhà đều rộng mở, xem ra là chú chó vẫn chưa về.

– Phát hiện ra nó biến mất từ khi nào?

Tôi nhớ tới câu này.

Do dự một lát, tôi đuổi theo hướng cậu ấy đi.

Chúng tôi hẹn nhau sáu giờ, tôi bước ra ngoài vào lúc năm giờ năm mươi lăm phút.

– Tôi họ Hạ, tên Hạ Thanh Hòa.

Tôi gặp cậu ấy ở cổng khu nhà, cậu ấy chạy thẳng ra đây, cũng giống như tôi, cậu ấy chẳng thu hoạch được gì.

Tôi muốn hỏi cậu ấy, nếu cụ thể hóa cảm giác thích kia, phải chăng sẽ mang tới cho người ta cảm giác giống kẹo sữa Thỏ Trắng.

Khi tôi đi tới, cậu ấy ngồi nơi đó, cả cơ thể như một cây nấm bị mưa tạt rũ.

Kết quả mở cửa ra, bất ngờ thay người đứng ngoài cửa chính là hàng xóm nhà tôi.

– Anh đến rồi à?

Cậu ấy mặc áo mưa, nhưng tôi vẫn nhường ô che lên đầu cậu ấy.

– Rất thơm, mùi rượu cũng không nồng. – Tôi nâng chén, muốn cụng chén với cậu ấy. – Trước khi ăn thì uống một chén, hai chúng ta làm hàng xóm lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên ngồi trò chuyện cùng nhau.

Tôi nói:

– Đừng nôn nóng, biết đâu Công Chúa đã tự chạy về nhà rồi thì sao.

Cậu ấy vươn tay lau mặt, không biết lau nước mưa hay nước mắt.

Cậu ấy đứng dậy, cúi đầu nói cảm ơn tôi.

Trên bàn ăn trải tấm khăn ca rô đỏ trắng.

Được người mình thích viết thư trả lời cho nên mỗi ngày đều vui vẻ như vậy ư?

***

– Về nhà trước đi. – Tôi vừa mới đăng ký chỗ quản lý rồi. Đợi tạnh mưa bọn họ sẽ đi tìm giúp, tôi cũng nói với những chủ hộ khác, nhìn thấy bọn họ sẽ liên lạc với chúng ta.

Tôi rất thích ngày nắng, nhất là ngày nắng không quá nóng thế này.

Cậu ấy đứng đó, im lặng cúi đầu, giống như cậu học sinh phạm phải lỗi sai tày trời.

Lúc ấy tôi đã hỏi: Vậy em nói anh nghe tâm trạng của người bình thường bọn em khi yêu là thế nào?

– Chào anh, tôi… cho hỏi buổi tối anh có thời gian không?

Tôi vỗ vỗ cậu ấy:

Tôi tưởng rằng cậu ấy muốn tìm tôi giúp chuyện gì, không ngờ cậu ấy nói:

– Được rồi, đi thôi. Chưa biết chừng nó về rồi cũng nên, có khi bây giờ đang đợi cậu ở nhà ấy chứ, chắc nó cũng sốt sắng lắm đấy.

Tôi mặc áo ba lỗ quần đùi giống như một ông cụ, chạy ra khỏi cửa, đối lập rõ ràng với hình tượng của cậu ấy.

Hai chúng tôi giẫm trên mặt đất ngập nước trở về, suốt quãng đường đi, cậu ấy đều cắn răng không nói một lời.

Bấy giờ tôi mới phát hiện, cậu ấy có một đôi răng khểnh rất đáng yêu, khi nở nụ cười cảm giác rất hoạt bát.

Cũng phải, bị mất chó, cậu ấy đâu còn tâm trạng gì nói chuyện.

Tôi không thể chịu được bầu không khí này, nhưng tôi không biết cách an ủi người khác.

Tôi vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa mình và hàng xóm là thế này, mỗi ngày nhận thư, viết thư, giống như mối quan hệ bạn qua thư hồi còn bé.

– Ngửi thơm quá, hi vọng duy nhất của sát thủ phòng bếp như tôi khi tìm vợ chính là nấu ăn ngon hơn tôi.

Tôi yên lặng cùng cậu ấy trở về nhà. Kết quả vừa vào nhà đã thấy nhóc nghịch ngợm chạy lăng xăng nhào vào lòng cậu hàng xóm.

Chú chó đứng lên cũng phải cao mét năm, mét sáu, mập ú nu, nhào vào người chủ khiến cho người chủ mới vừa qua cơn sốc không nhẹ của mình ngả về sau.

– Tôi đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi.

Cũng may tôi nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cậu ấy, ôm cả người cả chó trong lòng.