Âm nhạc trong nhà hàng du dương phiêu đãng, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất hòa hợp. Nếu như Sở Tuyết Doanh thôi nhìn chằm chằm vào Hạ Nhật, phỏng chừng sẽ còn hài hòa hơn nữa.
Trương Thiên Hà đã quen với bộ dạng bạn gái mình, nhún vai giải thích: “Em ấy là họa sĩ vẽ tranh minh họa, gần đây nhận một dự án, thế nhưng vẽ mãi mà không tìm được cảm giác, chắc là Hạ Nhật phù hợp với hình tượng của em, cho nên mới kích động như thế.”
Như để hưởng ứng lời Trương Thiên Hà, Sở Tuyết Doanh từ trong túi lấy ra một chiếc máy ảnh màu hồng nhạt, hai mắt lấp lánh hỏi: “Nè, bạn nhỏ đẹp zai, có thể cho mình chụp ảnh làm tư liệu được hông?”
“Cái này…” Hạ Nhật ngẩn người, cười nói: “Nếu không phát tán khắp nơi thì được, cũng không có vấn đề gì.”
Hạ Nhật nghĩ nếu mình mình từ chối, đối phương chưa chắc chịu buông tha, huống hồ đây còn là bạn gái của anh Trương, giúp được thì vẫn nên giúp, dù sao cũng chỉ chụp một tấm ảnh thôi mà.
“A!!! Tuyệt quá!!”
Sở Tuyết Doanh lập tức đứng lên, nhìn cậu rồi chọn góc độ chụp, bức ảnh nào cũng rất đẹp, cô chăm chú mặc kệ ba người kia đang nhìn nhau cười khổ cùng với một bàn đầy đồ ăn ngon! Đồ ăn ngon sao có thể sánh được với ”tư liệu sống” kia chớ.
Nhìn máy ảnh, Hạ Nhật không ăn nổi. Trương Thiên Hà thấy vậy cũng kéo Sở Tuyết Doanh lại và lấy máy ảnh trên tay cô, lại đưa tới một đĩa bò bít tết, một bên xem ảnh chụp, một bên không ngừng khen ngợi kỹ năng chụp của cô nàng.
Được khen, rốt cuộc cô cũng vui sướиɠ ăn, Hạ Nhật thấy vậy không khỏi cảm thán, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bởi vì Sở Tuyết Doanh có cảm hứng, Trương Thiên Hà đành phải đưa cô nàng về nhà vẽ phác thảo. Thẩm Tu Viễn dẫn Hạ Nhật đi dọc bờ sông, thưởng thức cảnh đêm ở nước L xinh đẹp.
Con thuyền phiêu đãng du ngoạn trên dòng sông, bởi vì cảnh sông nước buổi đêm là một trong những thắng cảnh đặc sắc của nước L nên có không ít người cùng đi. Trên sông có rất nhiều thuyền, hai bờ bên là
hàng đèn giả cổ rọi ánh sáng, dưới ánh đèn vàng những gợn nước lăn tăn trên mặt sông tạo thành cảnh đêm vô cùng diễm lệ.
“Thơm quá a ~”
Trong không khí thoảng tới mùi thơm nhè dịu khiến Hạ Nhật bắt đầu cảm thấy đói. Lúc nãy
vì ngại máy chụp hình nên Hạ Nhật chẳng ăn được bao nhiêu.
Thẩm Tu Viễn xoa xoa cánh tay cậu: “Bên kia có một tiệm cà phê lộ thiên, mùi vị không tệ, chúng ta đi uống thử nhé.”
Mẹ ơi, là mẹ giúp con phải không? Anh ấy vừa đẹp trai lại giàu có, người như vậy lại coi trọng con, luôn ở bên ôn nhu chăm sóc, thực sự con rất hạnh phúc. Hạ Nhật theo thói quen thầm nghĩ, càng nghĩ cậu lại càng thấy mình là một người may mắn, chỏm tóc trên đầu vì vậy mà khẽ đung đưa.
Xúc xích rán rất ngon, lớp vỏ vàng óng ánh, nước chấm độc quyền mùi vị cũng thật thơm ngon. Thực phẩm bình thường chấm vào, mùi vị sẽ đều trở nên tuyệt hảo, Hạ Nhật ăn rất nhiều, không chỉ ăn hết suất của cậu, một nửa suất ăn của Thẩm Tu Viễn cũng đều do cậu tiêu diệt.
Hạ Nhật dựa vào thành ghế thỏa mãn vô cùng, để cho Thẩm Tu Viễn lấy khăn giúp cậu lau miệng.
“Tu Viễn, anh thực sự là thiên tài phát hiện món ngon, chỉ cần là anh đề cử, cho tới bây giờ ăn gì cũng thấy rất tuyệt. Em cảm thấy rất hạnh phúc, có một người yêu giỏi như vậy.”
Thẩm Tu Viễn kéo tay Hạ Nhật, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay: “Ở bên em anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần em muốn, anh sẽ tìm tới cho em.”
Hạ Nhật đỏ mặt, nắm chặt tay Thẩm Tu Viễn, mười ngón tay gắt gao đan vào nhau.
Một tháng sau hai người trở về B thị. Vốn là Thẩm Tu Viễn muốn đón Hạ Nhật về nhà mình ở, thế nhưng căn nhà của cậu là do mẹ để lại, Hạ Nhật không nỡ bán đi, cũng không muốn cho khác thuê. Cuối cùng hai người thương lượng,
quyết định những ngày trong tuần thì ở nhà Hạ Nhật, cuối tuần thì về nhà Thẩm Tu Viễn.. Dù sao nhà của Hạ Nhật tuy hơi cũ nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, lại gần trung tâm thành phố. Cứ như vậy, cuộc sống vợ chồng chính thức bắt đầu.