Phương Viện Viện quơ tay mấy lần mà Hạ Nhật vẫn chẳng phản ứng, liền mạnh dạn tiến tới, hôn chụt một cái bên má Hạ Nhật.
Hạ Nhật giật mình, ôm má lui về phía sau: “Chị Phương!”
Mấy em gái trong phòng che miệng cười trộm. Hạ Nhật mặt đỏ tưng bừng, vội vã chạy khỏi phòng làm việc. Cũng may lúc này không gặp người nào, nếu có người nhìn thấy dấu son môi trên má cậu, chắc chắn sẽ có tin đồn không hay.
Vào trong toilet, Hạ Nhật xé một chút giấy, lau sạch vết son còn dính trên mặt, hồn nhiên không biết Phương Viện Viện cùng mấy chị em khác đang thật cao hứng.
“Nè, mọi người nói xem, cậu ngốc kia có phải là đã yêu rồi hay không, cả ngày hôm nay hồn vía như ở trên mây.”
Phương Viện Viện lắc đầu, dựa vào bàn nhấp một ngụm cà phê: “Chị thấy không giống, nếu yêu thì phải vui vẻ chứ, thằng bé đâu có cao hứng như vậy, giống đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng hơn.”
“Đúng vậy.” Vương Vân gật đầu, “Cơ mà tò mò quá đi ~~”
“Cũng tò mò.”
“+1”
Mấy chị em trong phòng
đều chắp tay tỏ vẻ hiếu kỳ, khiến đồng nghiệp nam không khỏi ngao ngán lắc đầu.
“Mấy người a, không hiểu con trai đâu..”
“Nè, Tiểu Lý Tử, anh nhìn ra cái gì sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, cả phòng ta ngoài Lục tổng thì chỉ có anh với Hạ Nhật là con trai, hai người quan hệ không tồi, liệu có biết được gì hông?”
Lý Minh vắt chéo hai chân, thuần thục xoay bút trên tay, mở miệng nói: “Tôi đoán, nhất định là có người theo đuổi cậu ấy rồi, mấy cô để ý mà xem, thỉnh thoảng cậu ấy lại đờ người ra, hai má
đỏ lên, chắc chắn là đang ngượng ngùng!”
“Ai nha ~ Tiểu Lý Tử, không tồi, hôm nay phải quan sát kỹ hơn mới được.” Phương Viện Viện tán thưởng nói.
“Đúng đúng đúng, anh em gặp chuyện, phận làm anh trai, tôi phải quan tâm nhiều hơn mới phải.”
Lý Minh cũng không nói quá, Hạ Nhật ở công ty nhân duyên rất tốt, cậu rất thiện lương, người trong phòng đều coi cậu như người một nhà, vì thế lại càng quan tâm đến cậu hơn.
Ngày hôm qua Thẩm Tu Viễn đột nhiên tỏ tình với cậu, lại bị mang tới bãi biển ăn đồ nướng, Thẩm boss tích cực theo đuổi khiến Hạ Nhật không khỏi bối rối. Cậu không biết tại sao Thẩm Tu Viễn lại coi trọng mình, nhìn thấy Thẩm Tu Viễn là mặt liền đỏ, tim liền đập rộn. Có trời chứng giám, cậu sống đến bây giờ, kinh nghiệm yêu đương vẫn chỉ là một số không tròn trĩnh, lần đầu cùng người khác hôn môi, thực sự vô cùng xấu hổ a!!!
Cùng lúc đó, Thẩm Tu Viễn ngồi trong phòng làm việc không khỏi ảo não. Anh đã dọa Hạ Nhật sợ rồi, từ đêm qua, Hạ Nhật bắt đầu trốn tránh anh. Thẩm Tu Viễn lo lắng suy nghĩ, có nên về nhà hay không, để Hạ Nhật yên tĩnh suy nghĩ vài ngày?
Trước khi tan việc, Hạ Nhật nhận được điện thoại nội tuyến của Thẩm Tu Viễn, sau khi tan làm thì đợi anh. Đợi khi nhân viên trong công ty đều về hết rồi, Thẩm Tu Viễn mới từ phòng làm việc đi ra.
“Xin lỗi, em đợi lâu chưa?” Thẩm Tu Viễn áy náy nói.
“Không, cũng mới tan thôi.”
“Đi thôi, anh mời em đi ăn cơm, cảm ơn hai ngày nay đã cho anh lưu lại, hôm nay anh sẽ về.”
Hạ Nhật đang định ấn thang máy, liền ngẩng đầu lên hỏi: “Người nhà anh đã đi rồi sao?”
Thẩm Tu Viễn nhìn cậu một lúc, liền ấn thang máy thay cậu, cười nói: “Vẫn chưa.”
Hạ Nhật theo bản năng cắn môi, cũng không phát hiện ánh mắt Thẩm Tu Viễn nhìn cậu đột nhiên trở nên nóng bỏng, cậu ngập ngừng suy nghĩ một chút, nói: “Thẩm tổng, nếu không trước mắt anh cứ ở chỗ tôi đi, nhà anh có người ở rồi, ra bên ngoài ở thì lại không tiện.”
Thẩm Tu Viễn vô cùng ngạc nhiên vì Hạ Nhật giữ anh ở lại, buồn bã vì bị gọi là “Thẩm tổng” cũng bay sạch luôn.
“.. Như vậy có quấy rầy em không?” Thẩm Tu Viễn chăm chú nhìn Hạ Nhật, suy nghĩ một chút rồi nắm lấy tay cậu, Hạ Nhật cứng đơ người, nhưng vẫn không gạt ra.
“Hạ Nhật, anh biết là em đang tránh anh, có lẽ em sẽ không chấp nhận tình cảm của anh, nhưng mà dù vậy, anh hy vọng em vẫn có thể coi anh là bạn tốt.”
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Nhật vô cùng thành ý. Người trước mặt chân thành bày tỏ tình cảm với cậu, Hạ Nhật không khỏi run rẩy.
Thang máy “Đinh” một tiếng rồi mở ra. Hạ Nhật bước vào, xoay người, hai mắt cong cong khẽ cười: “Được.”