Tôi nhận được tin nhắn của dì Trương.
Lần này bố tôi lại hẹn hò với bạn gái mới, là nghiên cứu sinh đại học y khoa, tên là Lý Xuân Ước.
Cô gái Lý Xuân Ước này mới đến đã yêu cầu bố tôi sửa phòng ngủ của mẹ tôi thành phòng thay đồ cho cô ta.
Ngày đó, tôi ngay lập tức thu thập tất cả thông tin về Lý Xuân Ước.
Trong đó có một điều rất thú vị.
Đó là cô ta đã có bạn trai nhưng vẫn ve vãn bố tôi.
Thú vị hơn nữa là, bạn trai của cô ta gần đây lại hay xuất hiện ở quán cà phê do tôi quản lý.
Nhân viên nói rằng người đàn ông này rất kỳ quặc, lần đầu tiên anh ta gọi Americano đá, đắng đến nhăn mày, lần hai lại gọi một ly espresso còn đắng hơn. Đây không phải là tự sát sao? Nhưng người ta lại rất đẹp trai, còn mong anh ta đến đây thường xuyên.
“Có lẽ người ta đến không phải để uống cà phê.” Tôi cười, nói.
Tối hôm sau, anh ta lại đến. Lần này anh ta gọi một ly cà phê mocha đá.
Tôi đã tự ý cho thêm đường cho anh ta, rồi tự tay mang đến trước mặt anh ta.
Anh ta uống một ngụm.
Tôi ngồi xuống trước mặt anh ta, cười hỏi anh ta: “Lần này ngọt không?”
Anh ta nhìn vào lúm đồng tiền trên mặt tôi, nói: “Ngọt. Vậy tôi có thể xin số điện thoại của em được không?”
Hóa ra mục tiêu của anh ta chính là tôi.
Sau khi có số điện thoại của tôi, người đàn ông tên là Giang Cảnh Nghiễm đó bắt đầu cố ý hoặc vô tình bắt chuyện với tôi.
Chủ đề nói chuyện thực ra không hề lấp lửng, nhưng đều mang lại cho người ta cảm giác anh ta rất đáng tin cậy.
Nửa tháng sau, anh ta lại đến quán cà phê tìm tôi.
Lần này anh ta còn mang theo một bó hoa hồng.
Chúng tôi chính thức bắt đầu hẹn hò, anh ta cư xử rất lịch sự, thậm chí là lạnh lùng.
Điều này lại rất hợp ý tôi, dù sao tôi cũng không có cảm tình gì với anh ta.
Một hôm, tôi đến nhà anh ta chơi. Anh ta bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, rồi vội vàng chạy ra ban công.
Một vài phút sau, điện thoại của tôi cũng reo lên.
Là dì Trương gọi đến.
Dì ấy nói với tôi, Lý Xuân Ước lại đang nói chuyện điện thoại với bạn trai của cô ta, hình như đang nói về chuyện chia tay.
Khi Giang Cảnh Nghiễm trở lại phòng khách, gương mặt anh ta không mấy vui vẻ.
Tôi hỏi anh ta xảy ra chuyện gì.
Anh ta cũng khá thành thật, cũng hào phóng nói với tôi đó là bạn gái cũ.
Tôi trêu chọc anh ta là có phải muốn tìm bạn gái cũ quay lại với nhau không?
Giang Cảnh Nghiễm lại vô cùng nghiêm túc nói với tôi rằng anh ta sẽ không quay lại, người anh ta thích là tôi.
Sau đó một thời gian, tình cảm của tôi và Giang Cảnh Nghiễm dần trở nên “ổn định”.
Bên phía dì Trương cũng không tìm thấy thêm được bằng chứng Lý Xuân Ước chân đạp hai thuyền, cho đến ngày lễ Tình nhân năm ngoái.
Dì Trương nói Lý Xuân Ước lợi dụng bố tôi đi công tác, mười giờ đêm lén lút lên xe của một người đàn ông, mười hai giờ rưỡi mới xuống khỏi xe của người đàn ông đó.
Tôi xem lại tin nhắn, Giang Cảnh nghiễm cũng từ mười giờ bắt đầu không trả lời tin nhắn của tôi, lúc mười hai giờ bốn mươi phút mới trả lời tôi một câu: Vừa nãy buồn ngủ quá nên anh ngủ quên, em nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.
Sau đó, khi ở bên cạnh Giang Cảnh Nghiễm, tôi luôn cảm thấy buồn nôn và khó chịu.
Tôi đã kể cho anh ta nghe về những gì tôi trải qua trong thời thơ ấu và việc tôi phải đi khám tâm lý, anh ta có vẻ nghi ngờ, chỉ cho đó là cái cớ của tôi để từ chối thân mật với anh ta.
Thật ra đúng là như vậy.
Tôi thật sự chống đối người khác giới, nhưng đối với người mình thích là ngoại lệ. Đối với người mình thích, không những không cảm thấy khó chịu về tâm lý mà còn có một cảm xúc rất vui vẻ khi tim đập nhanh.
Năm lớp 12, mỗi cuối tuần Lâm Triều đều đến nhà tôi dạy tôi học bài.
Một lần khi cậu ấy nằm trên bàn nhà tôi ngủ trưa, tôi lén hôn vào má cậu ấy.
Cậu ấy không tỉnh.
Khuôn mặt Lâm Triều sinh ra đã đẹp, da lại còn trắng, khi ngủ say trông cậu ấy rất ngoan ngoãn và dễ thương.
Tim tôi đập như sấm, nhưng nhìn vào đôi môi hồng căng của cậu ấy, tôi như bị ma ám nhắm mắt hôn lên.
Một nụ hôn rất nhẹ, có lẽ cũng chưa chạm đến nhưng mặt tôi đã đỏ bừng, viên kẹo cam ngậm trong miệng cũng trở nên ngọt hơn nhiều.
Nhưng bây giờ khi nhìn vào sườn mặt của Giang Cảnh Nghiễm, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tôi phải sớm tìm được bằng chứng anh ta và Lý Xuân Ước lén lút gặp nhau để đuổi Lý Xuân Ước ra khỏi nhà, sau đó sẽ chia tay Giang Cảnh Nghiễm.
Tiếc thay, đêm mà dì Trương phát hiện họ lén gặp nhau lại là một đêm mưa to, dì ấy không thể chụp được ảnh trong xe.
Cặp đôi này cũng thật là gian xảo, thận trọng đến mức không đi khách sạn, chỉ ở trong xe “thảo luận cuộc sống”.
Sau đó dì Trương cố ý giúp Lý Xuân Ước vài lần, Lý Xuân Ước cũng tin tưởng dì Trương sẽ là đồng minh trung thành của cô ta.
Dì Trương giúp cô ta che giấu một số việc trước mặt bố tôi, khiến Lý Xuân Ước vô cùng hài lòng.
Mỗi lần Lý Xuân Ước lấy tiền từ bố tôi, cô ta đều chia cho dì Trương vài trăm tệ.
Nhưng dù có như thế thì kế hoạch của tôi và dì Trương vẫn thất bại.
Lý Xuân Ước quyết tâm muốn lấy bố tôi, còn Giang Cảnh Nghiễm dường như thật sự có tình cảm với tôi, liên tục ở bên lấy lòng tôi, thúc giục tôi kết hôn với anh ta.
Hai người họ đã hoàn toàn chấm dứt liên lạc, còn chấm dứt rất triệt để.
Con đường Giang Cảnh Nghiễm này đã không thể đi được nữa, tôi cũng chẳng muốn giả vờ nữa.
Khi tôi ngày càng chống cự sự tiếp cận của anh ta, Giang Cảnh Nghiễm cuối cùng không chịu được nữa, tự mình đề nghị chia tay với tôi.
Cứ như vậy qua nửa năm, một hôm lúc nửa đêm tôi lại nhận được điện thoại của dì Trương.
Dì ấy nói với tôi hôm nay khi dọn dẹp nhà vệ sinh, dì ấy đã nhìn thấy một que thử thai trong thùng rác.
Lý Xuân Ước mang thai rồi.
Nhưng không thể là con của bố tôi.
Vì tôi nghe những người vợ bé trước đó của bố tôi nói, vì đã uống rượu lâu năm nên chỗ đó của bố tôi đã không còn dùng được từ lâu rồi.
Không phải của bố tôi, thì khả năng cao là của Giang Cảnh Nghiễm.
Nhưng tôi chỉ có thể đoán mò, vì từ khi chia tay với Giang Cảnh Nghiễm, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.
Dì Trương tức giận nói với tôi, Lý Xuân Ước vừa mới mang thai, đã đòi bố tôi mua nhà mua xe, còn muốn cho cô ta và đứa bé trong bụng vào gia phả. Thậm chí cả bia mộ tổ tiên phía sau tên con cháu, chỗ vợ của bố tôi, cũng muốn đổi thành Lý Xuân Ước.
Điều kỳ quái là, bố tôi lại đồng ý.
Điều kiện tiên quyết là Lý Xuân Ước phải sinh một đứa con trai cho ông ta.
Để ngăn cản họ, tôi chỉ có hai con đường. Một là bây giờ tìm cơ hội để vạch trần Lý Xuân Ước, hai là chờ đứa bé sinh ra rồi làm xét nghiệm ADN.
Con đường thứ hai tốn quá nhiều thời gian, tôi không muốn chờ lâu như vậy.
Vì thế, tôi lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Giang Cảnh Nghiễm.
Cuối cùng, anh ta cũng chịu để lộ ra chân tướng.
Còn về phía Lý Xuân Ước, khi nghe được tin tôi cố ý đến bệnh viện thăm dò Giang Cảnh Nghiễm, cô ta cũng không kiềm chế được.
Lòng ghen của Lý Xuân Ước là bước đầu để phá hủy cô ta.
Còn tôi chỉ cần thúc đẩy một chút, việc của họ sẽ bị phơi bày trước mọi người.
Sinh nhật lần thứ sáu mươi của bố tôi là cái bẫy mà tôi dựng lên.
Trước đó dì Trương đã nói cho Lý Xuân Ước biết việc tôi mời Giang Cảnh Nghiễm đến.
Lý Xuân Ước vội vàng muốn nói cho Giang Cảnh Nghiễm biết tin tức mang thai của mình, rất vui mừng nên cả đêm không ngủ được.
Cô ta nghĩ rằng thông qua đứa bé đó thì có thể giữ được trái tim của hai người đàn ông cùng lúc.
Thật là buồn cười.
Trong khoảnh khắc bị vạch trần, cô ta ngã xuống đất, đôi mắt phát sáng ngày trước dần mất đi ánh sáng, bị tuyệt vọng lấp đầy.
Cảnh tượng đó quen thuộc mà lại xa lạ.
Tôi cười, nhưng nước mắt cũng cùng lúc rơi xuống.
Lâm Triều bên cạnh tôi lén nắm lấy tay tôi, dẫn tôi ra khỏi đám đông ồn ào.
Trên sân thượng khách sạn, Lâm Triều và tôi đứng nhìn trời sao.
“Hạ Hạ, cậu có bao giờ nghĩ rằng, thay vì lặp đi lặp lại những sai lầm trong quá khứ thì tại sao cậu không bước ra khỏi đó, đi tìm một ngôi nhà khác.”
Tôi hơi ngạc nhiên, hóa ra, Lâm Triều đều hiểu những việc tôi làm để bảo vệ chút danh dự cuối cùng của mẹ tôi trong gia đình này.
Tôi nhìn vào vài vật thể phát sáng lẻ loi trong bóng đêm, cúi đầu xuống, nước mắt rơi lộp bộp.
“Lâm Triều, hình như tớ lạc đường rồi. Mẹ đi rồi, tớ lại không thể tìm được đường về nhà…”
Áo khoác của Lâm Triều phủ lên vai tôi, giây sau trán tôi đã dựa vào ngực cậu ấy.
Cậu ấy nhẹ nhàng xoa tóc tôi:
“Hạ Nguyên Nguyên sẽ có nhà."