Chương 2

3

Thôi xong.

Tôi lao vào phòng ngủ nhìn cái giường chăn gối bừa bộn, đầu ong ong.

Tối qua, sau khi nhận được tin nhắn của Giang Cảnh Nghiễm, tâm trạng tôi rất tệ.

Lâm Triều vội vàng chạy đến nhà tôi, vừa vào cửa đã ném chìa khóa xe và điện thoại của cậu ấy trước mặt tôi.

“Tối nay cậu muốn đi chơi hay ở nhà chơi game, tớ theo cậu đến cùng.”

Tôi nói: “Muốn chơi game.”

“Vương giả hay ăn gà*?”

*Bên trung hay gọi pubg là ăn gà.

“Tâm trạng không tốt, ăn gà đi.”

“Ok.”

Thế là Lâm Triều gọi cho tôi món gà rán Hàn Quốc mà tôi thích nhất…

Trong vấn đề này, Lâm Triều chưa bao giờ làm tôi thất vọng.

Chúng tôi cùng nhau ăn gà, cùng nhau xem chương trình truyền hình và uống bia.

Uống say, tôi lại bắt đầu than phiền về chuyện cũ của mình và Giang Cảnh Nghiễm.

Lâm Triều im lặng nghe, lon bia rỗng trong tay cậu ấy bị bóp méo, ném vào thùng rác.

Cuối cùng, tôi vừa khóc vừa cười.

Lâm Triều duỗi tay ra muốn ôm lấy tôi, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của tôi, tay cậu ấy vô thức đặt lên đầu tôi, xoa xoa tóc tôi.

“Vì một người đàn ông mà khóc chảy cả nước mũi, làm mất mặt các tiên nữ quá.”

Sau đó cơn say lên, tôi bắt đầu nói ba hoa: “Lâm Triều, nói cho cậu biết một bí mật nhé. Giang Cảnh Nghiễm anh ta không được lắm…”

“Chỗ nào không được lắm?”

“Nấu ăn, anh ta nấu ăn không bằng cậu.”

“Hừ. Những chỗ khác cũng đều không bằng tớ.”

Trong mơ màng, Lâm Triều ôm tôi lên giường, còn đắp chăn cho tôi nữa.

Sau đó, tôi mơ thấy mình đang ôm một con tôm hùm chua cay siêu to, tôi muốn bóc vỏ nó, nếm thử càng.

Nghĩ đến vết xước và dấu ấn kỳ lạ trên người Lâm Triều, một loại cảm giác bất an dâng lên trong tôi.

Tôi gọi cho bạn thân để cầu cứu, nhưng cô ấy vẫn còn đang ngái ngủ, nghe tôi nói xong, giọng nói trong nháy mắt vang dội hơn hẳn.

“Má, mới sáng sớm mà cậu đã chơi kí©h thí©ɧ như thế rồi à. Chị em à, dáng người của Lâm Triều thế nào?”

“…”

“Chị em, nói thật là tao rất thích Lâm Triều! Cho nên tao quyết định đứng về phía Lâm Triều! Mày mau thu phục cậu ấy đi.”

Tôi nghiêm túc sửa lại ý nghĩ sai lầm của cô ấy: “Lâm Triều là bạn thân của tao, từ lúc ba tuổi bọn tao đã quen nhau rồi.”

“Thì?”

“Thì… sao tao có thể hạ miệng với cậu ấy được.” Nói xong, tôi mới phát hiện câu “thì?” vừa nãy kia hình như không phải truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Bạn thân cũng phát hiện, nhắc nhở tôi: “Hạ Hạ, Lâm Triều ở bên cạnh mày à?”

Tôi bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn thấy Lâm Triều đang dựa vào cửa nhíu mày nhìn tôi: “Không hạ miệng được với tớ thì tối qua cậu cũng đã hạ miệng rồi.”

“Đậuuu!!!” Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu của bạn thân, tôi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi trước khi cô ấy lại nói ra câu gì nữa.

Lâm Triều vén áo thun vừa mới mặc vào lên, lộ ra “chứng cứ phạm tội” trên cơ bụng rắn chắc của mình.

Mặt tôi trong phút chốc đỏ bừng.

Thật sự, dù hồi bé không nhịn được mà tiểu ra quần ngay trước mặt cậu ấy thì cũng không xấu hổ bằng giây phút này!

Vì xác nhận đây không phải là ảo giác của mình, tôi còn duỗi tay ra dùng sức xoa.

Đỉnh đầu truyền đến giọng của Lâm Triều: “Không chỉ hạ miệng mà còn muốn xuống tay nữa?”

“…” Tôi rối rắm hỏi: “Tối hôm qua, chúng ta có làm không?”

“Không có.”

Câu trả lời của Lâm Triều làm tôi thở phào.

Cậu ấy đi đến bên cạnh giường, tháo ga trải giường ra. Cậu ấy còn nhặt chiếc quần jean màu trắng hôm qua tôi mặc từ dưới sàn nhà lên.

“Đột nhiên cậu đến kỳ kinh nguyệt.”

“…”

Nhìn Lâm Triều ôm ga giường đi ra ngoài, tôi theo sau nói: “Cậu cứ ném vào máy giặt là được.”

Cậu ấy “ừ” một tiếng, rồi lại cầm lấy chai nước giặt đi vào phòng tắm, giặt tay ga giường và chiếc quần bị bẩn.

Trên thế gian này, chỉ có mẹ mới giúp tôi giặt những chiếc quần bị dơ do tôi sơ ý.

Sau khi mẹ tôi bất ngờ qua đời, không còn ai quan tâm đến tôi như vậy nữa. Năm mười ba tuổi, lần đầu tiên tôi đến kỳ kinh nguyệt. Tôi nhìn thấy máu trên váy đồng phục, hoảng loạn đi tìm vợ thứ hai của bố.

Người phụ nữ trẻ tuổi ấy nhìn một cái rồi ghét bỏ nói: “Không biết tự đi tìm hiểu trên Baidu à. Đến tìm tôi có ích gì? Kinh tởm chết đi được!”

Sau đó, tôi dần học cách tự giải quyết mọi chuyện. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã rời khỏi ngôi nhà đó.

Nghe dì Trương dọn dẹp nhà nói, không lâu sau khi tôi chuyển đi, bà mẹ kế kia của tôi đã ly hôn với bố. Khi đi, mặt mũi cô ta sưng tấy, cả người gầy gò trông không giống người.

Sau đó, bố tôi lại có vài người bạn gái trẻ xinh đẹp, nhưng đều không chịu nổi những trận đánh đập của bố tôi khi say rượu nên đã chạy mất dép.

Cho đến nửa năm trước, bố tôi mới tái hôn một lần nữa.

Cô gái đó là một nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp đại học y khoa, xinh đẹp hơn những người phụ nữ trong giới kinh doanh mà bố tôi từng quen.

Tôi mới chỉ gặp qua hai lần, cô ta thật sự khác so với những người phụ nữ trước đây.

Cô ta nói chuyện dịu dàng, cũng lịch sự với tôi.

Nhìn cô ta mặc đồ hiệu sang trọng đứng bên cạnh người bố mập ú bạc đầu của tôi, tình tứ cãi nhau rồi xấu hổ, tôi chỉ cảm thấy buồn cười và thương hại.

“Có phải bụng cậu không thoải mái không? Để tớ đi pha nước đường đỏ cho cậu.” Lâm Triều thấy sắc mặt tôi không tốt, cậu ấy rửa sạch bọt trên tay, tiến lại gần sờ trán tôi: “Cậu ra ghế sô pha nằm một lát đi, giường ngủ còn chưa thay ga, bây giờ tớ đi thay ngay.”

“Lâm Triều.” Tôi kéo cậu ấy lại: “Đêm qua tớ… có nôn lên người cậu không?”

“Không.” Lâm Triều cười một tiếng: “Vừa nãy cậu mới nôn lên người Giang Cảnh Nghiễm.”

Nhìn Lâm Triều vội vàng đi vào bếp, tôi ngẩn ngơ một lúc.

Tôi khi tiếp xúc thân mật với Lâm Triều lại không có cảm giác buồn nôn.

Căn bệnh này đã theo tôi tất nhiều năm, tôi từng đi khám tâm lý, bác sĩ nói là do tôi phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị bạo hành gia đình nên đã gây ra tổn thương tâm lý cho tôi.

Trong tiềm thức của tôi rất kháng cự với việc tiếp xúc với người khác giới, cũng sợ hãi hôn nhân.

Vì thế, trong nửa năm tôi và Giang Cảnh Nghiễm hẹn hò, chúng tôi không có tiến triển gì cả, thật ra ngay cả nắm tay hay ôm ấp cũng rất ít.

Có một thời gian ngày nào anh ta cũng thúc giục tôi kết hôn với anh ta, khiến tôi áp lực rất lớn, ngay cả khi ngồi cùng anh ta cũng có biểu hiện chống đối.

Cuối cùng, Giang Cảnh Nghiễm đề nghị chia tay.

Ngày chia tay, anh ta mang khuôn mặt mệt mỏi nói:

“Chẳng qua là em không đủ yêu anh. Hạ Nguyên Nguyên, chúng ta chia tay đi.”

4

Sau khi ngủ trưa một giấc, cuối cùng tôi cũng cảm thấy khá hơn nhiều.

Khi tôi dậy, Lâm Triều đã đi rồi, cậu ấy để lại cho tôi một nồi canh gà trong nồi cơm điện ở phòng bếp.

Sau khi đọc tin nhắn Wechat mà Lâm Triều để lại, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của bố.

Lần cuối cùng ông ta gọi cho tôi là vào nửa năm trước, mục đích là để thông báo ông ta lại kết hôn.

Tôi lạnh lùng mở miệng: “Có chuyện gì?”

Qua một lúc lâu, đầu kia điện thoại mới truyền đến tiếng lắp bắp của ông ta: “Nghe mẹ kế của con nói, hôm qua con đưa Tiểu Lâm đến một bệnh viện ở trung tâm thành phố khám sức khỏe. Bệnh viện đó khám chuyên khoa không tệ, con có thể đặt lịch trước với người bạn chuyên gia kia của con giúp bố không?”

“Ông muốn đi?”

“Ờm, bố có một người bạn…”

“Bạn của ông thì có liên quan gì đến tôi. Tắt máy đây.”

Bố tôi vội vàng nói: “Đừng tắt, đừng tắt! Là bố, là bố, bố có một chút vấn đề nhỏ. Mẹ kế của con cứ bắt bố phải đến bệnh viện tìm bác sĩ đó khám.”

“Tại sao phải tìm bác sĩ đó?”

“Vì mẹ kế của con lên mạng tra, nói bác sĩ đó rất giỏi.” Đầu bên kia điện thoại, giọng bố tôi đã già nua hơn nhiều, mang theo một chút khúm núm không thuộc về hình tượng của ông ta: “Nguyên Nguyên, nếu con đặt lịch trước với chuyên gia được có thể làm phiền con đưa bố đi một chuyến không? Mẹ kế của con muốn đưa bố đi, bố thấy không ổn lắm.”

“Tôi biết rồi. Đợi tin nhắn của tôi.”

Sau khi tắt máy, tôi tìm số điện thoại của Giang Cảnh Nghiễm trong tin nhắn tối qua.

Để xác nhận ý tưởng trong lòng, tôi gọi điện cho anh ta.

Tôi vốn nghĩ, giờ làm việc chắc là anh ta sẽ không nghe máy nhưng không ngờ điện thoại chỉ vừa mới kêu một tiếng đã được kết nối.

“Bác sĩ Giang…”

“Ừ.” Giọng trầm nam tính mang theo một chút vui mừng khó phát hiện: “Có chuyện gì, bây giờ tôi không bận.”

“Có thể giúp tôi đặt một lịch khám bên anh sau mười một giờ ngày mai không?”

“…” Giang Cảnh Nghiễm im lặng một lúc: “Nếu em muốn gặp tôi, thật ra không cần nhất định phải ở bệnh viện.”

Tôi giải thích với anh ta: “Anh hiểu lầm rồi. Là bố tôi muốn đến chỗ anh khám bệnh. Ông ta có chút… vấn đề nhỏ.”

“Ồ.” Giang Cảnh Nghiễm lại trở về lạnh lùng như bình thường, nói chuyện với tôi đầy nghiêm túc: “Được, tôi thêm giúp bố em. Hẹn vào chín giờ sáng.”

“Được, cảm ơn anh.”

“Em còn điều gì muốn nói với tôi không?”

“Có.” Tôi khẽ mím miệng cười một chút: “Nhưng phải đợi ngày mai gặp mặt rồi mới nói cho anh biết.”