- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạ Chí Mười Một Năm
- Chương 8: Anh gọi tên cô lần đầu tiên
Hạ Chí Mười Một Năm
Chương 8: Anh gọi tên cô lần đầu tiên
"Thật biết ơn vì dự báo thời tiết chỉ chính xác được 30%. Nếu không thì, chắc chắn trên thế giới này sẽ vắng đi rất nhiều câu chuyện chưa kể, những sự thật bất ngờ."
——"Sau giấc mộng năm thứ 9"_Sherry Lab.
Sắp Nguyên Đán, và công việc chuẩn bị cho bữa tiệc liên hoan đêm Nguyên Đán đã chính thức bắt đầu.
Lão Trang không thích mọi người để tâm vào buổi ngoại khóa không cần thiết, nói chung là thái độ không phản đối quyết liệt cũng không khuyến khích đối với loại hoạt động mang tính không bắt buộc mà trường tổ chức.
Tuy nói như vậy nhưng mọi người đều hiểu, ý nghĩa của lời này thực ra là tương đương với không cho tham gia.
Giờ tiếng Anh hôm nay, đại biểu lớp tiếng Anh thông báo mọi người đến giảng đường.
Giảng đường nằm ở phía các tòa nhà văn phòng bên kia.
Đi qua lớp 20, Hạ Ly liếc nhìn theo thói quen.
Lớp 20 trống trơn không một bóng người.
Lúc đến giảng đường đã thấy học sinh lớp 20 ngồi thình lình ở ba hàng đầu.
Ở vị trí trong cùng ở hàng thứ ba, Yến Tư Thời ngồi đó.
Anh luôn chói mắt đến mức người ta chỉ cần nhìn lướt qua một cái là thấy, nhưng lại yên lặng lạnh lùng đến mức tách biệt khỏi đám người xung quanh.
Nữ sinh lớp 7 nhao nhao hướng tầm mắt sang bên đó, bắt đầu thấp giọng, chụm đầu ghé tai nhau.
Giáo viên tiếng Anh lên tiếng nhắc nhở, bảo mọi người nhanh tìm chỗ ngồi xuống.
Hạ Ly thấy mấy bạn nữ rất can đảm, chen lấn xô đẩy lẫn nhau để chiếm chỗ ở hàng phía sau Yến Tư Thời.
Đợi phòng học im ắng lại, giáo viên tiếng Anh cười tủm tỉm hỏi: “Lão Trang không cho các em tham gia liên hoan đêm Nguyên Đán có phải không?”
“Phải!” Có vài học sinh lớp 7 rất bực dọc.
“Cho nên chúng tôi tranh thủ cơ hội giúp các em đây.”
Phía dưới hoan hô.
Bình thường giáo viên tiếng Anh sẽ áp dụng vài phương pháp dạy đa dạng linh hoạt, ví dụ như tổ chức cuộc thi ca hát cỡ nhỏ ở trong lớp, ví dụ như cho mọi người chọn một bộ phim hoạt hình tiếng Anh bản thân thích nhất, lựa đoạn ngắn mấy phút để l*иg tiếng.
Cô ấy được xem như là một giáo viên hiếm hoi không có phong cách làm bài thi như trong môi trường Minh Trung này.
Giáo viên tiếng Anh giơ tay đè xuống: “Đừng vội vui mừng sớm, tôi nói xong rồi các em hãy quyết định có tham gia hay không sau.”
Cô ấy giới thiệu hai giáo viên khác trên bục giảng, hai giáo viên nước ngoài của lớp 20, “Tôi bàn bạc với Bill và Jessica một chút, tính toán để hai lớp các em cùng nhau dàn dựng một vở kịch nói. Đề nghị các em nghe kĩ, bản thân các em viết một kịch bản tiếng Trung, một vở kịch đưa cho thầy Trang xem xét, không đủ tiêu chuẩn của ông ấy thì sẽ trả lại cho các em. Sau khi thông qua chỗ thầy Trang, hai lớp cùng nhau chung sức phiên dịch kịch bản thành tiếng Anh, cuối cùng giao cho ba giáo viên chúng tôi chỉnh sửa.”
Lớp trưởng lớp 7 Chu Toàn hỏi: “Nghĩa là cuối cùng phải diễn kịch hoàn toàn bằng tiếng Anh ạ?”
“Nếu không làm sao thầy Trang đồng ý?” Giáo viên tiếng Anh gõ nhẹ một cái lên bàn: “Tôi nói trước hết rồi nhé, đến lúc đó diễn viên chính cũng không thể đẩy hết cho lớp 20. Lớp 7 đông người, cũng nhiều diễn viên hơn, tỉ lệ hai lớp ít nhất là một ba là được.”
Phía dưới bắt đầu thảo luận.
“Chu Toàn, Đào Thi Duyệt, hai lớp trưởng hai lớp lên bục chủ trì, phân công sắp xếp một chút.”
Lớp trưởng lớp 7 Chu Toàn vừa đi lên bục giảng, vừa nói: “Em sợ chúng em không có thời gian luyện tập, thầy Trang chắc chắn không cho chúng em trễ nải việc học.”
“Vậy chỉ có thể tự giải quyết, xem xem có thể hy sinh thời gian ăn cơm trưa với cơm chiều không. Tôi sẽ xem xét cho các em mấy tiết môn tiếng Anh.”
Giáo viên tiếng Anh nói xong, đi ra một bên với hai giáo viên nước ngoài, nhường vị trí bục giảng cho Chu Toàn và Đào Thi Duyệt,
Chu Toàn và Đào Thi Duyệt thảo luận với nhau vài phút, sau đó Chu Toàn nói: “Từ Ninh, cậu viết văn tốt nhất lớp, cậu có thể phụ trách kịch bản tiếng Trung chứ?”
Từ Ninh học lệch môn nghiêm trọng, tổng điểm toán là 150 điểm thì cô ấy lại chỉ có thể giãy giụa ở trong khoảng 100 đến 110.
Trái ngược lại với toán, ngữ văn lại duy trì vị trí bá chủ không thể lay động trong thời gian dài, bài văn viết xong còn được in ra thành văn mẫu, “ban truyền” cho cả lớp.
Lão Trang với tư cách là giáo viên ngữ văn, đối với học sinh như vậy thì vừa yêu vừa ghét, không biết bao nhiêu lần tìm Từ Ninh nói chuyện, bảo cô ấy để tâm nhiều hơn đến môn học bị khuyết. Ông thậm chí còn cho cô ấy đặc quyền, trong giờ ngữ văn của ông, cô không nghe giảng mà ngồi làm đề toán cũng được.
Từ Ninh nói: “Theo tôi thì một người chắc chắn không được đâu.”
“Vậy cậu để Lâm Thanh Hiểu với Hạ Ly giúp cậu đi, cứ nghĩ trước mấy cái đề tài và hướng đi chung, xác định lại rồi đến lúc đó làm bản sao, cần viện trợ gì nữa thì chúng tôi lại cung cấp cho cậu.”
Từ Ninh nói: “Vậy được rồi.”
“Tiếp theo là phiên dịch tiếng Anh…”
Chu Toàn chỉ mấy học sinh giỏi tiếng Anh của lớp 7, mọi người đều đồng ý.
Đào Thi Duyệt nói: “Nhóm phiên dịch này, nếu là lớp 20…”
Ánh mắt cô ấy quay sang hướng Yến Tư Thời: “Yến Tư Thời, đến lúc đó cậu có thể giúp đỡ không?”
Hạ Ly cảm thấy phòng học im lặng chỉ trong nháy mắt.
Gần như mỗi người đều đã từng nghe nói về Yến Tư Thời này, nhưng người từng tiếp xúc với anh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong ấn tượng của tất cả mọi người đều cảm thấy con người anh lạnh lùng khó có thể lại gần.
Rất khó tưởng tượng được người như vậy sẽ sẵn lòng tham gia hoạt động trong khuôn viên tường.
Chính tại trong sự yên tĩnh này, Yến Tư Thời “Ừ” một tiếng không lớn, nghe không ra cảm xúc gì.
Chu Toàn tổng kết: “Vậy về phía kịch bản thì là mấy người các cậu phụ trách nhé. Tiếp theo là trang phục, âm nhạc với thiết kế…”
Chu Toàn làm việc lanh lẹ, sắp xếp từng hạng mục một rõ ràng, còn lập ra một thời khóa biểu sơ bộ ngay tại chỗ.
Dựa theo kế hoạch thời khóa biểu, thời gian để cho Từ Ninh xác định đề tài và hoàn thành kịch bản cộng lại chỉ có hai tuần.
Sau khi tan học, Từ Ninh lập tức lôi kéo Hạ Ly và Lâm Thanh Hiểu bắt đầu thảo luận.
Hạ Ly có hơi không tập trung, sự chú ý toàn dừng lại trên người Yến Tư Thời ở hành lang phía trước cách đó không xa.
Đào Thi Duyệt đi cạnh anh, ngăn cách bởi tiếng người ồn ào, không nghe thấy được bọn họ đang nói chuyện gì.
Thời gian cơm chiều, Từ Ninh nói Hạ Ly với Lâm Thanh Hiểu cùng cô ấy đến phòng học lớp 20 thảo luận chọn hướng đi cho đề tài.
Nơi thảo luận là do Đào Thi Duyệt chọn, bảo là lớp 20 rộng rãi.
Lâm Thanh Hiểu và Đào Thi Duyệt không hợp nhau, nói với Từ Ninh vì cô nên cô ấy mới nhẫn nhịn chịu nhục, Từ Ninh cười bảo chờ liên hoan đêm Nguyên Đán kết thúc nhất định sẽ mời cô ấy ăn một bữa thật ngon.
Hạ Ly đi đến đài truyền hình trước, đợi đến lúc cô vội vội vàng vàng chạy tới, mọi người đã thảo luận được một lát.
Trong phòng học lớp 20, bốn cái bàn học ghép lại thành một cái bàn lớn, trên bàn đầy đồ ăn vặt KFC.
Cô đi tới áy náy nói bản thân đến trễ.
Còn một chỗ trống cuối cùng, ở chéo cách xa Yến Tư Thời nhất.
Hạ Ly ngồi xuống, tiện thể liếc nhìn Yến Tư Thời một cái.
Hôm nay anh không mặc đồng phục, phía trên mặc chiếc áo hoodie màu xám tro, màu tro đơn giản cũng hợp với anh, cả người có hơi thở thanh mát tự nhiên của thiếu niên.
Cuộc thảo luận được tiếp tục.
Hạ Ly nghe một lát, Từ Ninh tổng cộng có ba phương hướng chọn đề tài.
Một cái là thể loại như “Trà Quán” và “Lôi Vũ”, vốn là kịch nói, chỉ cần làm phiên dịch nên khá là tiện lợi.
Một cái là tác phẩm kinh điển ở phương Tây như vở “Người lái buôn thành Venice” hay “Hamlet”, nhưng mấy vở này vốn là tiếng Anh, Tiếng Anh phiên thành tiếng Trung rồi lại phiên thành Anh thì hình như có hơi thừa thãi.
Còn có một hướng đi nữa, đó là tự sáng tác ra tác phẩm.
Chu Toàn nói: “Từ Ninh, cậu nói trước suy nghĩ của cậu đi?”
“Tôi khá nghiêng về hướng thứ nhất.”
“Tự sáng tác không kịp sao?”
“Nhất định phải sáng tác cũng không phải không được.”
Mọi người đều phát biểu sôi nổi cái nhìn của mình, cuối cùng cảm thấy cải biên “Trà Quán” hoặc “Lôi Vũ” có lẽ ổn thỏa hơn.
“Cái đó…” Hạ Ly lên tiếng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Hạ Ly nói: “Ninh Ninh, cậu có cân nhắc đến hướng đi cải biên kịch lịch sử này không? Ví dụ như hỏa thiêu Xích Bích, sự biến Tây An này… Xem như là nửa sáng tác, khai triển ra tiếp không khó đến vậy.”
Trong tổ hợp ba môn Xã hội, văn, lịch sử, địa lý, Hạ Ly thích nhất lịch sử, thành tích môn lịch sử của cô cũng có thể xếp trong top 3 của lớp.
Có thể cô không có sở trường, nhưng trí nhớ thì coi như không tệ, cho cô một tờ giấy trắng một cây bút bi, cô có thể viết chính xác, cơ bản không sai một vài sự kiện, niên đại quan trọng trong sách giáo khoa lịch sử.
Nghĩ đến cải biên kịch lịch sử đầu tiên cũng coi như là tư duy theo quán tính.
Từ Ninh cứ như vậy đã bị dẫn dắt: “Hình như góc độ này cũng rất thú vị.”
Mọi người lại thuận theo ý này mà thảo luận.
Có bạn nữ nói: “Mình cảm thấy hỏa thiêu Xích Bích cũng được, tam quốc là đề tài mà mọi người đều rất thích nghe. Nói về diệu kế "Thuyền cỏ mượn tên" hay "ba lần thăm túp lều tranh" đều rất hay.”
Từ Ninh viết xuống những suy nghĩ và ý kiến của mọi người.
Hạ Ly giơ tay lên một chút: “Mình có thể nói tiếp suy nghĩ của mình không?”
Từ Ninh gật đầu một cái.
“Thực ra mình cảm thấy “Sự biến Tây An” có phải tốt hơn một chút không? Nhân vật lên sân khấu khá nhiều, Trương Học Lương, Dương Hổ Thành, ngoài Tưởng Giới Thạch còn có thể mở rộng ra nhân vật Tống Mỹ Linh, Chu Tường Vũ, Tống Tử Văn,... Chủ yếu mình nghĩ, nếu thêm một cảnh học sinh diễu hành yêu cầu Tưởng Giới Thạch ngừng các cuộc nội chiến và đoàn kết kháng chiến chống Nhật thì tất cả các bạn học sinh thuộc hai lớp đều có thể lên sân khấu rồi.”
Lúc này, cô cảm nhận được Yến Tư Thời vẫn có chút tách biệt khỏi cuộc thảo luận bỗng nhìn thoáng qua phía cô.
Cô ngay lập tức nghẹn lại, có hơi nói lắp, mới nói tiếp: “... Sang năm là lên năm ba, liên hoan đêm Nguyên Đán năm sau lão Trang chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng ta tiếp, đến lúc đó mọi người cần phải chuẩn bị thi đại học, có lẽ cũng không có tâm trạng vui chơi nữa. Năm nay là lần cuối cùng có cơ hội để chơi hết mình, cho nên tớ hi vọng mọi người đều có thể tham gia vào.”
Chu Toàn gật đầu mạnh: “Đúng vậy, nếu số người tham gia ít đi thì không còn thú vị nữa. Từ Ninh cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi thấy không có vấn đề gì, còn bên phiên dịch…”
Lớp 7 là lớp khoa học xã hội thực nghiệm, trình độ tiếng Anh trong các lớp chắc chắn nằm trong top, nhưng có thể phiên dịch kịch bản văn học hay không là hai chuyện khác nhau.
Mọi người thảo luận trong chốc lát, cuối cùng ánh mắt đều nhìn về phía Yến Tư Thời, giao quyền quyết định cho anh.
Hạ Ly từng nghe nói, từ nhỏ Yến Tư Thời đã được giáo dục song ngữ.
Giọng Yến Tư Thời đều đều nói: “Các cậu chọn, tôi đều có thể.”
Mọi người bèn thảo luận sơ qua, quyết định chọn “Sự biến Tây An”.
Lúc này Đào Thi Duyệt thấy mấy đồ ăn vặt không có ai đυ.ng tới, liền mở ra đẩy đến trước mặt mọi người: “Không ăn nữa là nguội đó!”
Hạ Ly ăn miếng khoai, im lặng quan sát Yến Tư Thời.
Anh cầm ly Coca trong tay, nghiêng người dựa ra phía sau một chút, biểu cảm có hơi chán muốn chết.
Cô còn đang nhớ lại lúc cô đang nói chuyện mới vừa rồi, anh có ẩn ý gì không, hay là chỉ lơ đãng liếc nhìn một cái thôi.
——————
Thứ bảy.
Hạ Ly đi đến thư viện mới của Sở Thành bằng xe buýt trước.
Kịch bản của Từ Ninh đã hoàn thành, nộp cho cả giáo viên lịch sử và lão Trang xét duyệt, mấy học sinh lớp 7 cũng đã phiên dịch xong, đưa cho Yến Tư Thời, để anh kiểm định lại lần cuối.
Hôm nay mọi người quyết định đến thư viện thảo luận.
Lúc Hạ Ly đi ra ngoài quên mang dù, dự báo thời tiết cũng nói trong một tuần tới trời sẽ có mưa, nhưng trời râm rất nhiều ngày như vậy chưa từng có mưa, nên cô cứ nghĩ hôm nay cũng sẽ không.
Vậy mà lên xe chưa được bao lâu, mưa đã đổ xuống, đập lên cửa sổ trong suốt, hợp thành một dòng nước uốn lượn chảy xuống.
Thư viện còn cách trạm xe buýt có một đoạn, Hạ Ly đã xuống xe, chắn ba lô bằng vải ni lông trên đỉnh đầu, lặng lẽ chạy vào trong màn mưa.
Thời tiết mưa gió vừa vào đông, Sở Thành lạnh muốn chết, cảm giác lạnh ấy dường như có thể trực tiếp chui vào trong xương tủy.
Dường như mưa lại lớn hơn đôi phần.
Hạ Ly rụt cổ, tăng tốc chạy nhanh.
Thư viện mới của thành phố vừa xây xong trong năm nay, là công trình ở mặt tiền để chào đón đại hội thể thao của tỉnh mấy năm nữa, vì vậy được xây dựng cực kỳ hoành tráng.
Phía trước tòa chính xây mấy chục bậc thang màu xám trắng thống nhất với mặt đường, rộng lớn, trang nghiêm, làm con đường đến thư viện giống như đi hành hương.
Hạ Ly vừa mới bò lên mấy bậc thang, chợt nghe một giọng nói lành lạnh ở phía sau: “Hạ Ly?”
Do ngăn cách bởi tiếng mưa gió, nghe thấy mờ mịt không chân thật.
Cô sửng sốt, cho rằng đó là ảo giác nhưng rồi vẫn quay đầu nhìn lại.
Chiếc xe hơi màu đen ngừng ở ven đường, Yến Tư Thời đứng bên cạnh cửa xe, cầm một cây dù đen trong tay.
Anh nhẹ nhàng trở tay đóng cửa lại, chiếc xe kia bật xi nhan trái, đuôi xe kéo ra hai vệt màu đỏ nhàn nhạt của đèn xe trong không khí ẩm ướt, lặng lẽ đi vào trong màn mưa xám xịt.
Yến Tư Thời bước lên bậc thang.
Anh mặc một chiếc áo sweater bằng len màu đen, quần dài cùng màu, màu tối ở trên người anh không nặng nề chút nào, trái lại còn làm tôn lên nước da trắng.
Hạ Ly ngơ ngẩn mà đứng tại chỗ, còn vì lần đầu tiên anh gọi tên cô mới vừa rồi mà tim đập nhanh không ngừng.
Yến Tư Thời đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Không mang dù?”
Cô còn chưa lên tiếng, chiếc dù màu đen đã nghiêng tới.
Trong nháy mắt khi cái bóng ập tới, cô chỉ cảm thấy trái tim như nhảy lên tới cổ họng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạ Chí Mười Một Năm
- Chương 8: Anh gọi tên cô lần đầu tiên