Chương 64: Giao cho anh

Nước biển buổi sớm là một màu xanh biếc trong suốt, những cánh chim biển trắng lướt nhanh trên mặt biển, như một góc mây xé ra.

Anh mua một chai nước, một bao bánh mì và một gói thuốc lá - mặc dù anh chưa bao giờ nghiện và bây giờ không hút thuốc nữa.

Ông chủ nhìn anh cười nói: "Lại đi lo chuyện của tôi sao."

Ông chủ nói trước đây trên đảo có một trận bão, rất nhiều du khách bị mắc kẹt trên đảo, ở lại lâu ngày thiếu thốn đủ thứ nhưng điều đó lại khiến ông phát tài. Còn có dải vải đỏ cầu phúc, ông chủ vừa nói vừa bĩu môi hướng về phía cây đa lớn. Tuy anh chưa từng chủ động hỏi nhưng cũng chịu không nổi người lúc nào cũng hỏi, cho nên anh đã chuẩn bị một số hàng hóa và mua hơn hai chai nước.

Khi ông chủ hỏi Yến Tư Thời một lần nữa, gần đây anh ấy thế nào: "Phong cảnh trên đảo chỉ như vậy, có đáng để cậu đến thăm lần thứ hai không?"

Yến Tư Thời cười nhẹ và nói: "Có lẽ từ bây giờ hàng năm cháu sẽ đến."

Ra bãi biển, xé một ít bánh ném xuống biển, sẽ có những chú chim biển bay lượn sà xuống tranh nhau mổ, đôi cánh trắng phản chiếu ánh mặt trời, khi bay lên không trung thổi theo ngọn gió xa.

Sau khi ăn được nửa ổ bánh mì, có người sau lưng anh ta hét lên: "Này! Anh đang làm gì vậy!"

Đã hơn một năm không gặp mà chàng trai kia đã cao hơn anh, gầy như khỉ, tóc hớt sát da đầu, da ngăm đen, trông rất khỏe mạnh.

A Vĩnh chạy đến và hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

“Cho chim ăn.” Yến Tư Thời vừa nói vừa ném mẩu bánh mì giữa các ngón tay về phía biển.

A Vĩnh liếc nhìn nó, Yến Tư Thời đưa chiếc bánh mì trước mặt cậu ta, cậu ta xé một miếng, đầu tiên cho vào miệng, sau đó xé miếng thứ hai, vò nát và ném ra ngoài.

"Còn ai nữa? Người chị năm ngoái đi cùng phải không?"

"Phải."

"Chị ấy đâu?"

"Còn ngủ ở khách sạn."

"Lát nữa có phải chị ấy cũng đến đây không?"

“Cô ấy tỉnh dậy chắc sẽ đến đây.” Yến Tư Thời liếc nhìn A Vĩnh: “Có vẻ như cậu rất thích cô ấy.”

“Chị ấy rất xinh đẹp và dịu dàng…” A Vĩnh không thoải mái sờ mũi, quay lại và thì thầm: “…hơi giống mẹ em.”

Yến Tư Thời đưa tay ra và chạm vào cái đầu đinh của cậu.

A Vĩnh đã tự mình ăn một miếng bánh mì đó và cho những con chim biển ăn một miếng.

Cả hai trò chuyện rôm rả, nhưng dường như không có khoảng cách thế hệ.

"Họ của anh là gì?"

"Yến."

"Yến nào?"

"Yến trong sở yến – cậu đã học điều này chưa?"

“Học kỳ trước em mới học thôi!” A Vĩnh gãi đầu: “Nhưng em luôn mắc lỗi và viết sai nó như cơm bữa.”

“Vậy thì bài kiểm tra tiếng Trung cuối kỳ của cậu được bao nhiêu điểm?”

A Vĩnh cười và không chịu nói.

Sau một lúc, A Vĩnh nói: "Ở đó hình như đang có ai theo dõi anh."

Yến Tư Thời nhìn theo ánh mắt của A Vĩnh, nhưng cách đó không xa, có ba hoặc bốn cô gái trẻ lạ mặt thường xuyên nhìn anh ta, trông giống như sinh viên đại học

Yến Tư Thời nói: "Có lẽ họ cũng muốn cho chim ăn."

A Vĩnh nói: "Không phải. Dì Triệu cũng hay nhìn bố em như vậy."

Sau khi đút bánh mì, A Vĩnh vỗ tay và hỏi Yến Tư Thời: "Bây giờ anh có bận không?"

"Không."

"Vậy anh dạy em làm bài tập hè được không?"

"Sắp khai giảng rồi, bài tập còn chưa làm xong sao?"

"...Toán học khó quá."

Yến Tư Thời nhớ lại anh đã mệt mỏi như thế nào khi dạy cậu vào năm ngoái: "... Tôi nên yêu cầu cha cậu tính phí dạy kèm."

Siêu thị nhỏ có không gian hạn chế, vì vậy A Vĩnh đã để bài tập về nhà dưới chiếc ô ngoài trời.

Anh nhớ không có chiếc dù này vào năm ngoái. A Vĩnh nói rằng bố cậu mới mua nó vào mùa hè này. Một quán cà phê trên đảo đã đóng cửa nên bố anh ấy đã mua nó với giá rẻ.

Tổng cộng có hai cái dù che nắng sọc trắng xanh đậm, màu sắc còn rất mới. A Vĩnh nói rằng với chiếc dù này, việc kinh doanh siêu thị của họ đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

Yến Tư Thời trải vở bài tập toán của A Vĩnh ra, và cậu ấy không biết bắt đầu từ đâu với những câu hỏi đơn giản như 1+1=2 mà có thể nhìn thấy đáp án trong nháy mắt.

Ông chủ đi ra với hai chai soda cam đặt trước mặt họ, rồi xoa đầu A Vĩnh: "Học hành chăm chỉ nhé."

“Hiểu rồi ạ.” A Vĩnh lẩm bẩm.

Khi ông chủ quay lại cửa hàng, Yến Tư Thời đã bí mật chuyển chai nước ngọt của mình cho A Vĩnh: "Chai này cũng cho cậu."

A Vĩnh chưa nói xong câu "vâng" thì Yến Tư Thời đã nói: "Đừng nói gì cả."

A Vĩnh che miệng lại.

Một lúc sau, các cô gái bên bờ biển cũng đến, cùng nhau đi vào siêu thị, mỗi người bưng ra một ly nước lạnh, rồi ngồi xuống dưới chiếc ô còn lại.

Yến Tư Thời đang suy nghĩ về cách sử dụng ngôn ngữ đơn giản để phân tích các ý tưởng giải quyết vấn đề cho A Vĩnh thì trong số ít người đó, có hai cô gái đứng dậy và đi về phía anh.

Cô gái đi phía trước hai người bị bạn đồng hành nhẹ nhàng đẩy ra, không tự chủ được tiến lên nửa bước, "À, cái kia... xin lỗi đã làm phiền, có thể add WeChat của anh được không?"

Cô gái không nghe thấy câu trả lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, lướt qua bên cạnh cô và nhìn về phía sau cô.

Cô quay đầu lại, mới phát hiện anh không nhìn về phía chiếc bàn phía sau cô, mà là ở bãi biển cách đó không xa. Có một phụ nữ trẻ mặc váy trắng và đội mũ chống nắng đi ngang qua.

Sau đó, cô nghe thấy anh nói giọng đều đều: "Xin lỗi, có thể không tiện."

Không thể gọi là giọng điệu lạnh lùng, nhưng sự lễ phép này như thể muốn nói cách xa anh ra.

Cô gái vội vàng nói "xin lỗi", và nhanh chóng kéo người bạn đồng hành của mình trở lại bàn của họ.

Hạ Ly ấn vành mũ che nắng xuống, hơi nheo mắt lại nhìn một chút.

A Vĩnh đã vẫy tay chào cô: "Chị, chị cũng ở đây!"

Hạ Ly mỉm cười đáp lại, tăng nhanh tốc độ.

Khi đi tới, cô đã đi ngang qua bàn các cô gái đang ngồi, bọn họ đều quay đầu lại nhìn cô, nhưng trong mắt không có ác ý, hình như chỉ là tò mò đơn giản mà thôi.

Đi lại hơi nóng, Hạ Ly ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Yến Tư Thời, cười nói: "Anh dậy cũng không gọi em."

Yến Tư Thời mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi, màu trắng phản chiếu nước da của anh ấy, trong mùa hè thiêu đốt, anh ấy là người duy nhất trông tươi tắn với một lớp sương mỏng.

Giống như uống nước tinh khiết ướp lạnh.

"Anh muốn em ngủ thêm một lát. Ăn sáng chưa?"

“Em ăn ở khách sạn.” Hạ Ly nói.

Trong khi Yến Tư Thời đang nói chuyện, anh ấy lấy chai soda thủy tinh còn nguyên vẹn vừa được mang đến cho A Vĩnh và đưa cho Hạ Ly.

A Vĩnh: "Vừa rồi anh bảo em uống đi!"

Yến Tứ Thời: "Đấy là vừa rồi."

A Vĩnh: "..."

Yến Tư Thời: "Trẻ em không nên uống quá nhiều nước ngọt, không tốt cho răng."

Hạ Ly bật cười thành tiếng và đưa chai nước ngọt cho A Vĩnh.

A Vĩnh: "Uống đi chị, em đãi chị."

Soda cam đã nguội, Hạ Ly uống nó trong khi xem Yến Tư Thời giảng bài cho A Vĩnh.

Yến Tư Thời: "Giả sử x xe du lịch 45 chỗ được thuê..."

A Vĩnh: "Nhưng điều cần biết là tổng số người. Tại sao lại cho rằng cần thuê bao nhiêu xe?"

Yến Tư Thời: "Trực tiếp giả sử bằng tổng số người, thì ta có thể mượn nó để tính số cho cách làm dễ làm hơnt."

A Vĩnh: "...tại sao lại phải như thế ạ?"

Hạ Ly nhìn kỹ một lượt, trong lòng nhẩm tính đáp án: "Tổng số người là 270 người, viết ra là được."

A Vĩnh: "Giáo viên nói, không làm bước nào, chỉ ghi câu trả lời chỉ có thể đạt được một điểm."

"Giáo viên sẽ không đọc bài tập về nhà mùa hè."

"Thật sao?"

"Thật đấy. Khi bọn chị đi học, thầy chưa bao giờ xem kỹ, chỉ cần điền vào chỗ trống là được."

Yến Tư Thời nói: "Bạn Hạ, bạn đừng dạy hư bạn nhỏ."

Hạ Ly mỉm cười và làm động tác mím môi.

Yến Tư Thời lấy sách giáo khoa toán của A Vĩnh, lật qua nó và bắt đầu từ định nghĩa cơ bản nhất của phương trình tuyến tính một biến.

Hạ Ly có thể nói rằng anh ấy thực sự hơi mệt, nhưng cho dù A Vĩnh có hỏi tại sao bao nhiêu lần đi nữa, anh ấy vẫn chưa bao giờ mất kiên nhẫn.

Nếu là cô ấy dạy, có lẽ cô ấy đã bị sự ngu ngốc của đứa trẻ làm cho phát điên rồi.

Cuối cùng, A Vĩnh nói: "Em dường như đã hiểu!"

Yến Tư Thời đưa bút cho cậu ta: "Vậy thì em tự mình thử và liệt kê mối quan hệ tương đương của bài toán."

Cầm cây bút chì, A Vĩnh bắt đầu vò đầu bứt tai và lập công thức.

Khi Hạ Ly đến gần Yến Tư Thời, cô ấy cười nhẹ và nói: "Bàn bên cạnh dường như luôn nhìn vào anh."

"Không. Họ đang nhìn em."

"Nhìn em làm gì?"

“Bởi vì em rất đẹp.” Yến Tư Thời rất tự nhiên đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi bay của cô.

Ở phía đối diện, A Vĩnh thốt lên một tiếng "hả" như thể anh không để ý.

Không lâu sau, các cô gái ở bàn đó đứng dậy rời đi.

Cả buổi sáng, Hạ Ly và Yến Tư Thời ở lại siêu thị dạy kèm A Vĩnh, chuyện này cũng không thể nói là đặc biệt thú vị nhưng họ không có bất kỳ kế hoạch nào khác.

Bữa trưa được phục vụ bởi ông chủ của siêu thị.

Nguyên liệu đảm bảo tươi ngon, hương vị không thua gì nhà hàng.

Chủ siêu thị nhìn thấy cặp nhẫn mà Yến Tư Thời và Hạ Ly đang đeo trên ngón tay của họ, và nói: "Bao giờ thì hai đứa kết hôn?"

Hai người nói cùng một lúc. Hạ Ly nói "chưa", Yến Tư Thời nói "càng sớm càng tốt".

Khi Hạ Ly liếc nhìn Yến Tư Thời, cô ấy không thể không mỉm cười.

Ông chủ nói: "Vậy ta chúc hai đứa một ly, ta chúc phúc cho hai đứa trước."

Hạ Ly và Yến Tư Thời mỗi người cầm một cốc nước ngọt và người kia cầm một lon bia, cụng ly với ông chủ.

Sau bữa tối, một số bạn cùng lớp của A Vĩnh đến chơi với cậu ấy.

Yến Tư Thời và Hạ Ly đang chuẩn bị rời đi thì A Vĩnh vội vàng nói: “Anh Yến, anh Yến, bạn cùng lớp của em đã tham gia cuộc thi Olympic toán học, bạn ấy có một câu hỏi rất khó, giáo viên trường giảng đều không hiểu được. Anh giải thích cho bọn em được không?"

Yến Tư Thời nhìn Hạ Ly, Hạ Ly mỉm cười nói: "Anh Yến, nói cho bọn em biết đi."

A Vĩnh đẩy bạn cùng lớp của mình ra, một cô gái rất nhút nhát, bảo cô ấy lặp lại câu hỏi.

Bằng cách này, Yến Tư Thời được bao quanh bởi một số trẻ em.

Hạ Ly cũng không thúc giục, đi lấy kem từ ngăn đá tủ lạnh, phân phát cho bọn nhỏ mỗi người một cây.

Nửa giờ sau, Yến Tư Thời đặt bút xuống, liếc nhìn Hạ Ly đang vừa uống nước đá vừa cào cát trên bãi biển cách đó không xa, anh nói xin lỗi với cô bé vẫn muốn đặt câu hỏi đang chuẩn bị tiến đến.

Cô gái nhỏ nói: "Anh Yến, anh sẽ đi cùng chị gái sao?"

“Ừ.” Yến Tư Thì nói: “Anh sợ cô ấy sẽ buồn.”

Sóng xô tới, như chực vùi lấp bắp chân.

Hạ Ly vội vàng lùi lại, cánh tay bị nắm lấy, lưng bị ôm vào trong lòng.

Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn, cười nói: "Xong chưa?"

"Ừm."

“Anh rất thu hút trẻ con.” Hạ Ly nói.

“Không sao.” Yến Tư Thời một tay cầm lấy đôi dép cô đang mang, một tay nắm lấy tay cô, đi về phía trước.

“Anh thật kiên nhẫn.” Hạ Ly cười cười, lại một lần nữa ập tới, nàng tùy ý nói: “Sau này chăm sóc bọn nhỏ giao cho anh.”

Yến Tư Thời dừng lại: "Em nói lại đi?"

“…Không nghe cũng không sao.” Hạ Ly cảm thấy xấu hổ khi ngẫm nghĩ lại những gì mình vừa nói.

“Anh nghe rõ.” Yến Tư Thời cười tủm tỉm nói.