Cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng, khiến Hạ Ly không thể nói thành câu hoàn chỉnh. Sau đó nhớ lại cô cũng không nhớ mình đi về phía Tư Thời bằng cách nào.
Trong những bước chân ngắn ngủi của cô dường như đã đi qua mười năm.
Từ 2008 đến 2018, đây là năm thứ mười một họ quen nhau, là ngày hạ chí thứ mười một.
Khi cô đứng trước mặt Yến Tư Thời, không biết tại sao cô lại buột miệng nói: “Xin chào…”
Yến Tư Thời lập tức mỉm cười, vươn tay nắm lấy cánh tay cô và ôm cô vào lòng.
Hạ Ly vẫn luôn rơi nước mắt từ lúc Yến Tư Thời đeo nhẫn vào tay cô.
Yến Tư Thời cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, ánh kim cương cũng giống như một giọt nước mắt.
Anh hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ của cô một cái, cười nhẹ nói: "Em cứ khóc như vậy anh sẽ nghĩ là em không bằng lòng."
Hạ Ly vội vàng nói: "Em bằng lòng, chỉ là..."
Nếu anh không hiểu, anh sẽ không chăm chú đến mức trả lời từng suy nghĩ còn thiếu của cô ấy.
Hạ Ly không nói nữa, hai tay ôm lấy vai Yến Tư Thời, nhón chân muốn ôm anh.
Cô nghĩ, nếu như mười năm trước có cơ hội nói với chính mình, cô sẽ nói ngày này mười năm sau cô sẽ được Yến Tư Thời cầu hôn, Hạ Ly năm mười sáu tuổi nhất định sẽ trừng mắt nhìn cô, nói ước mơ của cô thật to lớn.
Yến Tư Thời nói rằng nếu vào ngày hạ chí mười năm trước, anh ấy biết trước, trong tương lai cô gái từng ngồi bên cạnh anh và cho anh nghe nhạc qua tai nghe của cô ấy sẽ trở thành vợ anh, anh ấy sẽ cảm thấy thăng trầm của cuộc đời cũng vậy, nhất định phải có một biến cố không thể thay đổi nào đó khiến anh gặp cô vào ngày hôm đó.
Đêm đó, Hạ Ly không nhớ mình ngủ thϊếp đi lúc nào.
Thầm nghĩ thời gian trôi nhanh nhanh, đến thẳng sáng hôm sau.
Cô muốn nghe anh nói chào buổi sáng càng sớm càng tốt.
[02]
Bận rộn đến tháng tám, hạng mục của Hạ Ly cũng kết thúc.
Yến Tư Thời hỏi cô ấy có muốn ra ngoài chơi trước khi mùa hè kết thúc không.
Vì vậy, thứ sáu sau khi tan sở, hai người trực tiếp đến sân bay, hạ cánh đổi xe, đi đến bến tàu, du thuyền đặt trước đã đợi sẵn.
Biển đêm trên biển sương mù dày, du thuyền lướt trên sóng biển dập dềnh để đến một đảo đánh cá nhỏ cách đó hàng chục hải lý*.
*Hải lý còn được gọi là dặm biển là một đơn vị chiều dài hàng hải, là khoảng một phút cung của vĩ độ cùng kinh tuyến bất kỳ, nhưng khoảng một phút của vòng cung kinh độ tại đường xích đạo. Theo quy ước quốc tế, 1 hải lý = 1852 m.
Cửa sổ mạn tàu đóng lại, sóng bắn tung tóe đập vào kính, Hạ Ly cảm thấy choáng váng hai bên thái dương, dựa đầu vào vai Yến Tư Thời.
Yến Tư Thời dặn người lái thuyền chậm lại một chút và hỏi cô có bị say sóng không.
Hạ Ly nói: “Có một chút.”
Vào thời điểm đó, Yến Tư Thời nói nếu biết cô bị say sóng thì anh sẽ sắp xếp một chiếc trực thăng.
"Không, không, cái đó còn đáng sợ hơn. Em sợ máy bay sẽ rơi khi gặp không khí hỗn loạn. Thử một lần trong đời em là đủ. Nhân tiện, anh có quan hệ như thế nào với Văn Sơ Bạch? Máy bay trực thăng sắp xếp như lời cậu ấy nói sao?"
Yến Tư Thời cười khúc khích, trả lời như thể không liên quan: "Cảm ơn vì đã tin tưởng anh như vậy."
Hạ Ly nghe không rõ, lại hiểu ý của anh là cô đối với Yến gia suy cho cùng cũng chưa hiểu quá rõ nên cô mới dám đồng ý lời cầu hôn của anh.
Hạ Ly cười nói: “Em với anh còn chưa đăng kí kết hôn, cùng lắm là thất hứa.”
Yến Tư Thời cúi đầu nhìn cô.
Thay vào đó, anh ấy giải thích rằng người sở hữu chiếc trực thăng riêng là bạn học cấp hai của anh ấy là Văn Sơ Bạch, cậu ta thường cư xử như một tay chơi chính hiệu, nên cậu rất thoáng tính và có tất cả những thứ hào nhoáng mà một người giàu thường có.
Muốn làm những chuyện này không khó, nhưng không cần thiết - gia phong của Văn Sơ Bạch quy định, cậu ta chỉ được gây sự trong phạm vi hạn chế, nếu quá lộ liễu, sẽ gây họa cho cha cậu ấy.
Đối với Yến Tư Thời, Hạ Ly biết anh ta là một người rất ít ham muốn, anh không có hứng thú với những thứ xa hoa này.
Về phần mà những gì Yến gia đã làm, về cơ bản những gì mà Yến Tư Thời kể cho cô gần giống như những gì mà Hạ Ly nghĩ. Nhưng chỉ là gần giống, những gì mà cô nghĩ còn có chút bảo thủ.
Khi Yến Tư Thời nhắc đến họ Yến, giọng điệu của anh ta có chút bình thản, như thể mối quan hệ của anh ta và Yến gia bây giờ chỉ có họ "Yến".
Hạ Ly nói: "Có như vậy, em mới có thể hiểu được mẹ anh ở Yến gia đã gặp khó khăn như thế nào, người bình thường ở hoàn cảnh kia chỉ có thể buông xuôi."
Hoắc Thanh Nghi được coi như một cô tiểu thư được gia đình nuông chiều.
“Anh sẽ không để họ lặp lại những sai lầm như thế nữa.” Yến Tư Thời nói.
"Em biết."
Sau khi du thuyền cập bến, Hạ Ly vẫn cảm thấy chóng mặt và lơ lửng khi lên đảo.
Lần trước bọn họ ở khách sạn nghỉ dưỡng, tòa nhà màu trắng ẩn mình dưới bóng cây, ban đêm thắp đèn, nhìn từ xa rất đẹp.
Phòng nằm trên tầng ba, là dãy phòng có tầm nhìn đẹp nhất, có ban công rộng hướng ra vịnh với tiếng thủy triều.
Bắc Thành có thể nhìn thấy biển, nhưng so với view biển ở đây thì Bắc Thành kém hơn rất nhiều.
Hai người cất vali đi ra ban công sấy tóc.
Bên ngoài rất yên tĩnh, trên bãi biển không có một bóng người, khiến người ta có cảm giác biển trong đêm nay là của họ.
Yến Tư Thời hỏi Hạ Ly rằng bây giờ cô ấy có cảm thấy tốt hơn không.
Hạ Ly gật đầu.
Yến Tư Thời đề nghị, chúng ta có nên xuống dưới đi dạo không, rồi quay lại tắm.
Hạ Ly mặc một chiếc váy hai dây dài đến mắt cá chân màu đen, chân đi dép xỏ ngón.
Yến Tư Thời mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng rãi màu trắng sáng màu, chất liệu rất mềm mại khiến anh có phần lười biếng hơn bình thường.
Trên bãi biển sau khi thủy triều xuống, cát ướt và dép sẽ lún vào.
Họ chỉ đơn giản là cởi dép và đặt chúng sang một bên, họ sẽ mang lại khi chuẩn bị rời đi.
Hai người không thống nhất nên đi đâu mà rất tự nhiên đi về hướng siêu thị A Vĩnh.
Nhưng mà bây giờ đã muộn, từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn của siêu thị, cửa đóng im ỉm.
Cũng không cảm thấy thất vọng, họ sẽ về nghỉ ngơi một đêm và quay lại vào ngày mai.
Nhưng họ không dừng lại cho đến khi thấy cây đa lớn bóng râm hiện ra trước mắt, nhìn qua ánh trăng, trên cành cây treo nhiều dải vải đỏ, khẽ đung đưa trong gió.
Hạ Ly cười nói: "Xem ra quả nhiên là đôi trời sinh."
Về phần cái mà họ treo lên có còn ở đó hay không, đã quá muộn để tìm lại.
Hai người quay lưng bước về.
Trở lại khách sạn, Hạ Ly vén tóc đi tắm.
Có một bồn tắm trong phòng tắm, hướng ra cửa sổ, nhìn ra biển.
Hạ Ly nảy ra ý tưởng đi tắm, mở vòi nước trong bồn tắm, đi gội đầu trước.
Sau khi gội xong, bồn tắm gần đầy.
Cô đắm chìm trong đó, cảm giác mệt mỏi rỉ ra từ trong xương, cô chống tay trên thành bồn tắm nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng sóng vỗ nhè nhẹ bên ngoài xuyên qua lớp kính, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Hai tiếng gõ cửa đánh thức cô dậy.
Có lẽ là do cô ở trong phòng tắm quá lâu, Yến Tư Thời lo lắng cho tình hình của cô, hỏi cô tại sao đã lâu mà chưa ra ngoài.
Cô vội vàng nói không sao, cô vừa mới tắm xong.
Có lẽ vẫn còn lo lắng, Yến Tư Thời hỏi cô: "Anh có thể vào được không?"
"Ừm."
Cửa phòng tắm mở ra, Yến Tư Thời đứng ở cửa, nhìn xuyên qua màn sương trắng trong phòng, nói có người mang nước dừa đá đến, hỏi cô có muốn uống không.
Đương nhiên Hạ Ly gật đầu.
Yến Tư Thời quay người đi ra ngoài, một lúc sau quay lại, lấy một chiếc cốc có ống hút bên trong và đưa cho cô.
Hạ Ly mồ hôi đầm đìa, cả người nóng bừng, nước dừa ngọt mát tràn vào cổ họng, cảm giác dễ chịu khó tả.
Cô cắn ống hút uống hai ngụm, sau đó đưa ly cho Yến Tư Thời - người đang đứng ở một bên chờ cô uống xong, để anh nếm thử.
Yến Tư Thời lắc đầu và nói không.
Hạ Ly tự nhiên muốn cho anh uống rượu hoặc đồ uống ngọt mà anh phản đối. Nhưng cô lại quên mất mình còn đang ngâm mình trong bồn tắm, vừa đứng thẳng người lên, Hạ Ly đã kịp phản ứng, khẽ kêu một tiếng rồi vội vàng ngồi trở lại.
Mặt nước lắc lư, một lúc thì tràn ra khỏi thành bồn tắm, đổ xuống sàn nhà lát gạch.
Một làn sương nóng khác bốc lên.
Ngoại trừ cánh tay buông thõng bên ngoài, Hạ Ly chỉ nhô đầu lên khỏi mặt nước khi cô ngước mắt lên nhìn Yến Tư Thời.
Vẻ mặt của Yến Tư Thời có vẻ cực kỳ bình tĩnh, khiến cô tự hỏi có phải vừa rồi anh không nhìn thấy gì không.
Giọng anh bình tĩnh hơn, anh hỏi cô: "Uống xong chưa?"
Hạ Ly hớp hai ngụm nước dừa trong ly, đưa ly cho Yến Tư Thời.
Yến Tư Thời cầm nó lên, nhưng chỉ vươn tay đặt nó lên bồn rửa bên cạnh, đột nhiên cúi người, nắm lấy cánh tay cô và nhấc cô lên khỏi mặt nước. Anh đang ngồi ở thành bồn tắm, cô đem cả người dính đầy nước chạm vào áo sơ mi mềm mại của anh. Trời rõ ràng không lạnh, nhưng cô không khỏi rùng mình.
Có lẽ là ngâm lâu trong nước nóng, Hạ Ly cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nhỏ giọng nói mình hình như hết dưỡng khí.
Yến Tư Thời cúi đầu, nhẹ nhàng dùng ngón tay nâng cằm cô lên và nói, bây anh sẽ chuyển cho em.
Nó không giúp được gì, chỉ làm cho cô khó thở hơn.
Chẳng mấy chốc, quần áo của Yến Tư Thời đều ướt sũng. Nước trong bồn tắm từng đợt tràn ra mép, cả không gian tràn ngập sương mù. Yến Tư Thời thấp giọng hỏi bên tai cô, cô còn đang kìm nén cái gì? Cô không phát ra âm thanh, vì vậy anh đến hôn cô và nói, em có thể cho anh nghe thấy tiếng gọi đó không.
Hạ Ly không ngờ cô có thể bị đánh bại nhanh như vậy.
Anh ôm cô rất chắc, nhưng cô vẫn rất sợ. Chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, bám chặt như hoa trên dây leo.
Yến Tư Thời cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Còn muốn trốn tránh sao?"
Có một mùi thơm ẩm ướt trong không khí, giống như một loại hoa nhiệt đới nào đó, sau khi phơi nắng cả ngày và sau khi tắm.
Một chút ngột ngạt, một chút ngọt ngào chín mùi.
Hơi thở này khiến Hạ Ly suy nghĩ rất chậm, phải một lúc sau cô mới ý thức được là Yến Tư Thời cố ý——
Để trả đũa cho lời cô ấy đã nói trước đó trên du thuyền: "Cùng lắm thì em thất hứa."