Chương 53: Anh không biết em thích anh nhiều đến thế nào đâu

Vào ban đêm, con hẻm sâu hun hút quanh co khiến con người ta cảm thấy cô quạnh, một vài cái cây trơ trụi đứng hai bên càng làm khung cảnh thêm hoang vu vắng vẻ.

Ở phía cuối ngõ có một ngọn đèn, dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy biển số nhà được đóng ngay ngắn trên bức tường gạch, những chữ trắng nổi bật trên nền xanh đậm.

Căn nhà này tên là Đào Nguyệt Lý.

Yến Tư Thời đang cầm chìa khóa đứng ở cửa.

Lần trước Hạ Ly đã tới con ngõ này, nhưng cô không đi vào mà chỉ ngồi đợi trong xe.

Lúc này cô đứng bên cạnh Yến Tư Thời, thấy anh lặng yên hồi lâu, cô quay đầu sang nhìn.

Trong bóng đêm, đôi mắt anh sâu thăm thẳm khiến người ta không thể nào nhìn ra được tâm tình của anh.

Cô không nói gì, chỉ kiên nhẫn đứng bên cạnh anh.

Cuối cùng, Yến Tư Thời hạ quyết tâm, giơ tay và cắm chìa khóa vào.

Ổ khóa cửa bằng đồng kêu lách cách.

Khi cánh cửa gỗ sơn đen được đẩy ra, cả hai bước qua ngưỡng cửa bằng đá, bên trong là hai khoảng sân, rộng rãi mát mẻ, trong góc rải rác mấy khóm tùng khóm trúc, trong mùa đông lạnh giá vẫn còn xanh tươi.

Nơi này là món quà trước hôn lễ mà Hoắc Tế Trung tặng cho con gái, lúc đó Bắc Thành còn chưa đắt đỏ như bây giờ, khi ấy ông mua nó không phải tốn quá nhiều tiền. Bây giờ, cùng một lô đất như thế này nhưng đã được đầu cơ với cái giá cao ngất trời, rất khó để tìm được một ngôi nhà.

Dù đó là hành động vô ý nhất của Hoắc Tế Trung, nhưng cũng là khoản đầu tư sinh lợi nhất.

Sau cái chết của Hoắc Thanh Nghi, nơi này đã được chuyển giao cho Yến Tư Thời.

Căn nhà bị bao vây tứ phía, có một ngọn đèn vẫn còn sáng trên ô cửa sổ màu đỏ.

Hạ Ly hỏi: “Nơi này có người ở sao?”

Yến Tư Thời giải thích rằng có một người dì luôn sống ở đây và giúp anh chăm sóc, dọn dẹp nhà cửa vào các ngày trong tuần.

Anh vừa nói vừa đi tới gõ cửa.

Người dì mở cửa, hơi ngạc nhiên, hỏi Yến Tư Thời tại sao anh lại đột nhiên đến đây, và anh có muốn ăn chút gì hay không.

Yến Tư Thời nói rằng anh chỉ đến để chào hỏi, và sẽ rời đi sau khi đi dạo nên không cần phải tiếp đãi.

Nhưng người dì vẫn ra khỏi phòng và đi tới cửa nhà bếp, để cho Yến Tư Thời thoải mái đi dạo, còn bà ấy sẽ đi pha một bình trà.

Hỏi Yến Sơ Thời sẽ đưa trà đến phòng nào, anh thuận miệng nhờ dì đặt ở trong sân.

Yến Sơ Thời nắm tay Hạ Ly, đi về gian phòng phía Bắc, cả hai vừa đi vừa trò chuyện qua lại.

Dì là con gái của một người họ hàng xa bên phía Đái Thụ Phương, chồng và con của bà ấy đã qua đời. Đái Thụ Phương thấy bà ấy không nơi nương tựa nên giao cho công việc này.

Phía bắc là phòng khách, trong phòng bật đèn sáng, rộng rãi tráng lệ, chất đầy những món đồ cổ xưa của Trung Quốc, trên tường trắng treo một vài bức thư pháp và tranh vẽ.

Hạ Ly nhìn kỹ một chút, thấy trên một tấm có khắc chữ và con dấu, kinh ngạc nói: “Bức thư pháp này là do anh viết sao!”

Là thơ của Giá Hiên: Đánh thức ánh trăng sáng, chiếu vào cõi lòng đầy băng giá, mênh mông cuồn cuộn trăm suy nghĩ.

Hạ Ly thở dài, nói: “Anh viết thật đẹp.”

Yến Tư Thời nhìn qua, không nói gì, trong mắt hiện lên một tia âm trầm: “Chỉ là mô phỏng lại theo bút tích của một họa sĩ nổi tiếng thôi.”

Hạ Ly nghe thấy tiếng bước chân anh tới gần, đứng ở phía sau cô, nhẹ nhàng nói với cô:

Anh viết nó vào năm thứ ba trung học cơ sở, lúc nghỉ hè không có chuyện gì làm, nên mới ở đây tập viết thư pháp.

Sau khi viết xong, mẹ anh, Hoắc Thanh Nghi nhờ người đóng khung và treo trong phòng khách, nói với mọi người rằng đó là tác phẩm của danh họa nổi tiếng. Nếu những người khác tin, bà ấy sẽ rất vui mừng, nói rằng A Thời của chúng ta trong tương lai nếu không làm một nhà khoa học, làm một thầy viết thư pháp cũng sẽ có tiềm năng rất lớn.

Đó là những đoạn ký ức cuối cùng trong trí nhớ của anh khi Hoắc Thanh Nghi còn tỉnh táo bình thường.

Trong giọng nói lãnh đạm của Yến Tư Thời không có lấy một tiếng thở dài: “Sau đó bà ấy ngã bệnh, người khác nói bà ấy bị điên.”

Hạ Ly giật mình quay lại nhìn.

Trên khuôn mặt anh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Khi đó, bất kể là Đào Thi Duyệt hay là người trong nhà máy đều nói rằng mẹ của Yến Tư Thời bị ốm, cho nên anh mới phải trở về Sở Thành.

Nhưng rốt cuộc là bệnh gì thì không ai có thể nói rõ ràng.

Từ những lời Yến Tư Thời nói lần trước, Hạ Ly đã mơ hồ đoán rằng đó không phải là “bệnh” theo nghĩa thông thường.

Nhưng khi anh tự nói ra thì cô vẫn cảm thấy sốc.

Cô còn chưa kịp nói gì thì dì đã đi tới, nói rằng trà đã được bưng ra ngoài sân.

Trong sân có bộ bàn ghế đá bên cạnh khóm trúc.

Trên băng ghế có mấy chiếc đệm nhung, ấm trà và tách trà trên bàn đá, ấm trà được đặt trên bếp lò nhỏ bằng than củi.

Bên cạnh ấm trà có mấy chiếc đĩa nhỏ màu trắng, bên trong đựng đầy mứt trái cây và các loại hạt.

Bên cạnh bàn đá còn có một chậu than hồng, vừa mới đốt lên, còn chưa đủ nóng.

Hạ Ly ngồi xuống, nhấc ấm trà lên rót cho Yến Tư Thời một tách trà nóng.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cốc sứ, anh cụp mắt nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Trước kia anh thường xuyên ngồi làm bài tập ở đây.”

“Anh sống ở đây lâu vậy sao?”

Yến Tư Thời gật đầu.

“...Bố anh hình như không ở đây.”

“Ừm.”

Yến Tư Thời đặt cốc xuống, nhẹ nhàng nói rằng khi đó mẹ anh là Hoắc Thanh Nghi và bố anh là Yến Tuy Chương thường xuyên cãi nhau, và Hoắc Thanh Nghi sẽ đến đây ở lại một thời gian, vì vậy anh sẽ đi cùng bà ấy.

Lúc Hoắc Thanh Nghi không ở nhà họ Yến, tâm tình sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

Trước kia trong sân ngập tràn hoa cỏ, bốn mùa thay đổi đều có cảnh đẹp do bà ấy chăm chút.

Nhưng Yến Tư Thời vẫn có thể cảm thấy nỗi đau khổ âm ỉ ẩn giấu dưới khuôn mặt tươi cười đó, dường như bà ấy đang cố gắng tận dụng những năm tháng tầm thường này để chống đỡ cho tinh thần đang dần dần sụp đổ.

“Bà ấy là sinh viên đại học chính quy ngành bảo vệ và tu sửa các kiến trúc cổ, ước mơ trở thành một kiến trúc sư như Lâm Huy Nhân.”

Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học không bao lâu, bà ấy đã gặp Yến Tuy Chương và kết hôn sớm.

Yến Tuy Chương bề ngoài toát lên sự giàu có và danh giá, ấn tượng ban đầu ông ta mang lại cho người ngoài chính là một vị thiếu gia vừa có học thức lại vừa nhiều tiền.

Ông ta không dựa vào thủ đoạn để theo đuổi phụ nữ, mà dựa vào “sự chân thành” của mình mà ông ta cho là có thật.

Hoắc Thanh Nghi, một cô gái vừa mới bước chân ra ngoài xã hội, không thể chống lại sự mê hoặc đó được.

Năm đó, khi họ chuẩn bị kết hôn, ông nội Yến đã phản đối gay gắt, không phải vì ông cho rằng nhà họ Hoắc thấp kém, mà vì trực giác của ông cho rằng Hoắc Thanh Nghi không phải là người có thể đóng vai một người “vợ” tốt của Yến Tuy Chương.

Nhưng Yến Tuy Chương khăng khăng muốn cưới, thậm chí còn nói có thể vì Hoắc Thanh Nghi mà từ bỏ sản nghiệp của nhà họ Yến.

Cuối cùng ông nội Yến cũng đành bất lực đồng ý.

Tuy nhiên, trực giác của ông đã đúng.

Tình cảm si mê mãnh liệt của Yến Tuy Chương dần phai nhạt, ông ta yêu cầu Hoắc Thanh Nghi thể hiện nhiều hơn những “bổn phận” của một “người vợ”, đặc biệt là phải bao dung rộng lượng: trong những dịp xã giao chỉ mới nói chuyện với những người phụ nữ ở đó không quá đôi ba câu, sao lại phải làm lớn chuyện đến thế?

Hết lần này đến lần khác, ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn: Cô nghi ngờ tôi lừa dối, tôi cũng không thể vô cớ đi gánh tội danh này.

Lần Yến Tư Thời bỏ nhà ra đi là lần đầu tiên Yến Tuy Chương cãi nhau to với Hoắc Thanh Nghi…hôm đó Yến Tuy Chương trên người nồng nặc mùi rượu trở về nhà, trên cổ áo còn có dấu son môi của phụ nữ.

Lúc đó anh mới sáu tuổi, sợ tới mức không dám rời khỏi phòng, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Lúc đó anh rất thắc mắc liệu đó có phải là lỗi của chính mình không, bởi vì anh đã nghe thấy Hoắc Thanh Nghi tức giận nói: Sớm biết như vậy tôi sẽ không kết hôn sinh con với anh!

Không ai sinh ra đã “ngoan” cả, chỉ là hoàn cảnh buộc người ta phải thật cẩn thận, không thể không nhìn mặt đoán ý.

Anh không muốn bố mẹ cãi nhau nữa, cho nên sau này, bất kể anh làm gì cũng đều có một loại yêu cầu cao đối với bản thân, cho rằng chỉ cần thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, cái gì cũng làm được tốt nhất thì mọi thứ có thể trở lại đúng quỹ đạo ban đầu.

Rất rõ ràng đó chỉ là mơ tưởng hão huyền từ một phía của anh.

Sau khi Yến Tuy Chương phá giới một lần, ông ta càng ngày càng không kiêng nể gì mà làm, thế nhưng mọi chuyện đều được xử lý gọn gàng cẩn thận, không bao giờ để Hoắc Thanh Nghi nắm được điểm yếu.

Ông ta đã hiểu lầm Hoắc Thanh Nghi ngay từ đầu, cho rằng sự kiêu ngạo của cô chỉ là một điểm xuyết nhỏ trong tính cách của bà ấy, giống như một bông hồng nhỏ có gai, khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

Những người quá ngoan ngoãn thì ông ta sẽ cảm thấy họ thiếu một chút dư vị.

Gai hoa hồng thỉnh thoảng đâm vào tay thì không sao, nhưng toàn thân đầy gai thì không vui chút nào…bản chất thật của Hoắc Thanh nghi chính là toàn thân đều có gai nhọn.

Ông ta ở chỗ Hoắc Thanh Nghi đều bị giam hãm bởi những bức tường nên lúc nào cũng muốn đi ra ngoài tìm về: Tìm một ai đó tốt nhất và dịu dàng nhất, người có thể có bất kỳ thứ gì ông ta muốn.

Quay đầu nhìn lại, Hoắc Thanh Nghi không có cách nào tỏ ra khoan dung độ lượng, nhưng lại chịu đựng kìm nén nỗi đau, tất cả đều xuất phát từ việc bà ấy đã từng thật sự đem lòng yêu Yến Tuy Chương.

Nếu không tại sao bà lại đặt tên cho đứa con trai duy nhất của mình là “Tư Thời.”

Tôi thích cuộc sống của tôi, khi tôi chỉ có một mình.

Tôi rất vui mừng khi được sinh ra vào thời điểm này.

Đó không chỉ là mong ước cho đứa trẻ được sinh ra trong một thời đại an khang thịnh vượng, mà còn là sự vương vấn khi tình yêu còn bền chặt.

Nhưng trong kinh kịch cũng có một câu: Như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên (*).

(*): Nghĩa là tuy có dung mạo xinh đẹp như hoa, nhưng đáng tiếc năm tháng trôi qua như nước, không bao giờ trở lại.

Đến cuối cùng, tình yêu cạn kiệt, chỉ còn lại sự mệt mỏi kéo dài.

Thậm chí không còn sức để hận nữa.

Yến Tư Thời vẫn còn nhớ ngày đầu năm mới của học kỳ đầu tiên trường trung học, chính tại nơi này, Hoắc Thanh Nghi đã tìm ra bản thảo kiến trúc cổ xưa mà bà ấy đã từng vẽ năm nào đó, nói với anh rằng sau năm mới, bà ấy muốn phát triển chuyên ngành trước đây như một sở thích.

Nhưng không lâu sau đó, Hoắc Thanh Nghi “phát điên rồi.”

Rất lâu về sau, Yến Tư Thời mới biết được ngọn nguồn trong “cơn điên” của Hoắc Thanh Nghi, chính là cuối tuần sau tết nguyên tiêu, Hoắc Thanh Nghi trở về nhà họ Yến một chuyến, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng Yến Tuy Chương và một người phụ nữ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong chính phòng ngủ của bà ấy.

Người phụ nữ đang nằm trên giường có khuôn mặt giống bà ấy đến quá nửa.

Sau đó, Hoắc Thanh Nghi đột ngột ngã quỵ.

“Đột ngột” trong mắt người ngoài, có lẽ là nỗi đau tích tụ theo thời gian, đã sớm ăn mòn nội tâm của bà ấy, giống như ăn mòn một tòa tháp đến chỉ còn lại những hạt cát vàng.

Mà kia chỉ là cơn gió thổi bay những hạt cát cuối cùng còn sót lại thôi.

Sự “phát điên” của Hoắc Thanh Nghi đã trở thành tai tiếng cho nhà họ Yến, cũng như một vết nhơ trong cuộc đời hoàng kim của Yến Tuy Chương, một chứng cứ phạm tội không thể chối cãi.

Cách thức xử lý của nhà họ Hoắc chỉnh là giấu bệnh sợ thầy, giữ bí mật mọi việc kín như bưng.

Cho đến khi Hoắc Tế Trung và Đái Thụ Phương đưa con gái của họ trở về Sở Thành.

Một lần sau khi uống rượu, Hoắc Tế Trung đã thốt ra sự thật, nói rằng quãng đời còn lại của ông đều đang sống trong sự hối hận muộn màng.

Ông hối hận vì đã gả con gái cho Yến Tuy Chương, càng hối hận hơn vì đã tin vào những lời nói và thủ đoạn của Yến Tuy Chương, cho rằng mọi thứ chỉ là đột nhiên gặp dịp thì chơi…ông cũng là người làm ăn, cũng hiểu nhiều thứ bản thân không thể làm chủ được.

Yến Tuy Chương còn nói với ông: Con gái của ông, chắc ông phải hiểu rõ tính cách của cô ấy hơn bất kỳ ai khác, cô ấy mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không chịu nhượng bộ tôi. Sau lần cãi nhau đó, chẳng phải tôi đã hạ mình đến xin lỗi cô ấy sao? Ông còn mua cho cô ấy một căn nhà, khi chúng tôi mới chỉ cãi nhau có một chút, cô ấy đã chạy trốn. Tôi đã bị từ chối rất nhiều lần, “quá tam ba bận”, hàng xóm xung quanh nhìn thấy đều chê cười tôi.

Lúc đó, Hoắc Thanh Nghi hỏi ý kiến của ông, ông luôn thuyết phục rằng một người như Yến Tuy Chương ở bên ngoài sẽ có rất nhiều người thầm thương trộm nhớ, không cần tính toán so đo quá mức. Hơn nữa, vợ chồng trẻ làm sao có thể không cãi nhau? Chẳng lẽ muốn gây sự đến khi nhà tan cửa nát sao?

Dần dần Hoắc Thanh Nghi không còn nói với ông bất kỳ điều gì nữa.

Ông còn tưởng mọi chuyện đã tốt đẹp hơn, nhưng sau đó mới biết, có lẽ những lời nói bảo thủ phiến diện của ông mới chính là những nhát dao cuối cùng đâm nát trái tim Hoắc Thanh Nghi.

Mua nhà có ích lợi gì, khi cuối cùng ông đã không bảo vệ được con gái mình.

Nói đến cuối, giọng Yến Tư Thời vẫn rất bình tĩnh: “Có đôi khi anh ước thà mình không được sinh ra, có lẽ bà ấy đã không có gì phải đắn đo.”

Than trong chậu đã cháy hết, ngọn lửa hun làn da nóng đến như sắp cháy sém.

Nhưng Hạ Ly vẫn cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng như một dòng sông băng đang chậm rãi chảy, cô nắm lấy tay Yến Tư Thời, nhẹ nhàng nói: “Đái lão sư nói anh luôn tự kiểm điểm bản thân, mong anh có thể ích kỷ vì bản thân một chút. Em cũng nghĩ giống như vậy.”

Yến Tư Thời không nói gì.

Hạ Ly đứng lên, bước về phía anh hai bước, chống một bên đầu gối lên ghế đá, cúi xuống ôm lấy anh, cô không biết phải nói gì nên đây là điều duy nhất cô có thể làm cho anh lúc này.

Yến Tư Thời đưa tay ra vòng qua sau lưng cô.

Cô khom người vùi mặt vào bờ vai của anh.

Giọng cô hơi run run như sắp phát khóc: “...Anh không biết em thích anh nhiều đến thế nào đâu.”

Yến Tư Thời lặng lẽ quay đầu lại, ngửi lấy mùi hương thơm dịu từ trên mái tóc rũ xuống của cô.

Cô nhỏ giọng nói: “Bố em cũng từng lừa dối…đó là hồi cấp ba, em biết chuyện đó ngày chúng em trốn tiết tự học buổi tối. Lúc đó em vô cùng ghét ông ấy, nhưng sau đó dần dần trở nên thờ ơ, bởi vì em cảm thấy mình không đủ tư cách để phán xét, muốn sống cuộc đời như thế nào đều do mẹ em quyết định. Nếu mẹ bằng lòng ly hôn thì nhất định em sẽ tán thành một trăm phần trăm; nếu mẹ không muốn, em cũng sẽ không đi khuyên nhủ, cũng không tự dằn vặt bản thân bởi những sai lầm của bố nữa. Em chỉ nghĩ rằng bố đã không còn là người mà em có thể dựa vào, sau này em chỉ có thể dựa vào chính mình. Anh thấy đấy, em sống rất ích kỷ lạnh nhạt, sống một cách trần tục…mà anh chính là linh hồn thuần khiết nhất em từng thấy…Anh không biết em thích anh nhiều đến thế nào đâu.

Yến Tư Thời nói: “Anh đã biết rồi.”

“...Cảm ơn anh đã tự nguyện nói với em những điều này, bây giờ em đang rất buồn, em không biết làm thế nào để an ủi anh.”

Cô không biết rằng đằng sau sự rạng rỡ của anh lại có những nỗi đau đớn không thể nói thành lời.

Vào một ngày như vậy, với tính cách của anh, chắc chắn anh đã bị mắc kẹt ở giữa, đã đau khổ tự trách bản thân bất lực như thế nào.

Cô thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện rút lui vì anh không muốn mở lòng với cô. Những chuyện như vậy, người ngoài cuộc nghe còn thấy nặng nề, làm sao đương sự có thể đề cập đến một cách dễ dàng và thẳng thắn được.

Bản thân Yến Tư Thời cũng cảm thấy kỳ lạ.

Có những điều anh ấy thậm chí không muốn nói với bác sĩ tâm lý, nhưng anh đã nói hết với cô vào lúc này, trong lòng không có quá nhiều sự đấu tranh.

Anh đã không đặt chân đến đây nhiều năm rồi.

Nơi có quá nhiều kỷ niệm sẽ là cấm địa của những người mặc cảm.

Hôm nay anh tình cờ đưa cô đến đây, chắc do không khí lễ hội hôm nay vui quá.

Anh muốn đưa người quan trọng nhất tới gặp một người quan trọng nhất khác.

“Không phải em đang an ủi anh sao?”

“...Cái này có tính là gì chứ.”

Yến Tư Thời cúi đầu hôn lên trán cô: “Vậy là đủ rồi.”

Cả hai cứ thế lặng lẽ không phát ra tiếng động.

Cho đến khi một cơn gió lạnh ập tới, thổi tung tro bụi trắng xóa trong chậu than.

“Có lạnh không?” Một lúc sau, Yến Tư Thời siết chặt hai cánh tay: “Lạnh thì vào trong đi.”

Hạ Ly lắc đầu, cô vẫn còn lúng túng ôm lấy anh, không muốn buông ra.

Yến Tư Thời cảm thấy buồn cười, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô: “Chúng ta đổi chỗ khác đi, để em ôm anh thật chặt được không nào?”

Sau khi chào hỏi người dì, cả hai chuẩn bị rời đi.

Yến Tư Thời nói với dì rằng, lần tới có thể anh sẽ qua ăn tối, trước đó sẽ đánh tiếng.

Người dì chỉ làm một số công việc quét dọn ở đây nhưng lãnh được tiền lương rất cao, trong lòng cứ luôn bất an, nay nghe Yến Tư Thời nói như vậy, đúng là cầu mà không được.

Hai người bước ra cửa, lên xe.

Sau khi máy điều hòa trong xe được bật lên, trong xe được bao phủ bởi làn gió ấm áp, Hạ Ly mới cảm thấy trời thật sự rất lạnh.

Đêm đã về khuya, xe chạy thẳng đến căn hộ của Yến Tư Thời.

Kể từ khi cả hai xác định mối quan hệ, đã ba bốn lần Hạ Ly ngủ lại nhà của Yến Tư Thời, đều là những lúc phải tăng ca đến mười một mười hai giờ.

Anh chuẩn bị cho cô thêm một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân và một bộ đồ ngủ để thay trong nhà.

Sau khi vào nhà, Hạ Ly đi tắm trước.

Sau khi cô tắm xong rồi sẽ đến lượt Yến Tư Thời.

Lúc anh trở ra, anh nhìn thấy Hạ Ly đang ôm gối dựa vào tay vịn của ghế sô pha, trong tay cầm điện thoại di động, giống như đang xem WeChat hoặc Weibo.

“Anh đã thay đổi mật khẩu WiFi sao?” Hạ Ly hỏi: “Hình như em không kết nối được.”

“Anh đổi rồi. 621 ở dạng nhị phân.”

“...” Hạ Ly cười, đưa máy cho anh: “Giúp em đi, em chịu thua rồi.”

Yến Tư Thời đi tới, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh cô và cầm lấy điện thoại di động của cô.

Hạ Ly ngửi thấy mùi sữa tắm và dầu gội trên người anh giống hệt của cô, nghĩ đến lần trước đến nhà anh tăng ca, cười nói: “Là anh cố ý.” Phải vào Baidu mới tìm được mật khẩu.

“Em nói vậy thì là như vậy.”

Cô nhìn màn hình, 1001101…Anh nhập quá nhanh, cô còn chưa kịp nhớ đã xong rồi.

Cô nhìn chằm chằm vào tay anh, không nhịn được mà thốt lên: “...Tay anh thật đẹp.”

“Vậy sao.”

“Chưa ai nói cho anh biết sao?”

“Có thể. Anh không chắc.”

Yến Tư Thời trả lại cô chiếc di động đã kết nối xong WiFi, đưa tay xoa bóp sau gáy cô, sau đó đứng dậy đi đến quầy bar.

Hạ Ly nói: “Pha cho em một ly với, bỏ thêm đá nhé.”

Yến Tư Thời bưng một ly đi tới, Hạ Ly khóa màn hình điện thoại và nhận lấy.

Cô nhấp một ngụm từ ly của mình, khi quay lại nhìn thì bắt gặp anh đang nhìn cô.

Anh mặc một chiếc áo thun màu xám, cổ áo để lộ rõ xương quai xanh.

Mái tóc đen vừa được gội sạch, trông thật mềm mại, làm nổi bật sự thanh khiết của khuôn mặt.

Vốn dĩ nửa ly rượu vang đỏ đã sớm được tiêu hóa hết rồi, nhưng lúc này đây cô vẫn cảm thấy hơi say, và cảm giác đó đã chi phối hành động của cô, đến khi cô nhận ra điều đó thì bản thân đã tiến gần đến bên môi của Yến Tư Thời.

Trong miệng cô vẫn còn một viên đá nhỏ chưa tan.

Yến Tư Thời cũng không nghĩ tới điều này. Chờ khi viên đá tan bớt, anh dừng lại.

Ngay sau đó anh vươn tay ra, không chút do dự đoạt lấy ly rượu trong tay cô đặt lên bàn, vòng tay ôm chặt lấy cô.

Viên đá rất nhanh đã tan chảy.

Hạ Ly cảm thấy thiếu không khí, hơi thở trao đổi với Yến Tư Thời nóng như lửa đốt.

Khi Yến Tư Thời lùi lại, cô mở mắt ra và nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, sau đó anh cúi đầu xuống. Hơi thở lướt theo hướng mạch máu cổ đi xuống, dừng lại ở chỗ xương quai xanh.

Hạ Ly đã sớm nín thở chờ đợi, nhưng khi cổ áo ngủ bị kéo xuống, làn da trắng nõn nà tiếp xúc với không khí mát lạnh, cô khẽ run lên. Cô không biết phải làm sao với cảm giác lạ lùng trước giờ chưa từng có.

Cô thậm chí không dám cúi đầu, những ngón tay nắm chặt lấy chiếc gối bên cạnh, chỉ nhìn lướt qua vai Yến Tư Thời rồi nhìn về phía quầy bar.

Vòi nước, bình cà phê, ly thủy tinh…

Mọi thứ lấp lánh dưới ánh sáng khiến cho người ta cảm giác thật sạch sẽ gọn gàng.

Không, vô dụng thôi, lực chú ý chưa bị phân tán chút nào, ngược lại càng ngày càng tăng lên.

Cũng may, không bao lâu sau Yến Tư Thời đã ngẩng đầu lên hôn cô.

Cô cảm thấy như mình đã được cứu rỗi.

Nhưng không, anh không ở đây để cứu cô.

Nụ hôn này khác với trước đây, mang theo một cảm giác như đang đi săn mồi, cô vươn tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh ra, nhưng chưa đẩy được thì đã bị anh bắt lấy, trói ra sau lưng, khiến cô không tài nào thoát ra được.

Tâm trí của Hạ Ly trở nên hỗn loạn.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần nhà biến thành những mảnh vụn ánh sáng, giống như những hạt bụi tiên rơi vào đôi mắt cô.

Cô nhìn mọi thứ đều mờ ảo, bị bao phủ bởi một màn sương trắng nóng bỏng, theo phản ứng sinh lý mà rơi nước mắt.

Trong sự hỗn loạn này, cô vẫn có thể tưởng tượng ra bàn tay xinh đẹp của anh.

Các ngón tay thon và đều, khớp xương hiện rõ ràng, làn da trắng nõn.

Trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh, kéo dài đến cổ tay.

/

Không khí vẫn chưa hoàn toàn yên tĩnh.

Đương nhiên, có thể là ảo giác của Hạ Ly, bởi vì trái tim cô vẫn còn đang đập mãnh liệt, trong đầu còn có tiếng vọng.

Cô đang thở không đều, tất cả những cảm xúc xấu hổ đang trỗi dậy cùng một lúc.

Lý do của sự ngại ngùng không chỉ nằm ở bản thân cô, mà còn bởi vì đó là Yến Tư Thời.

Cô vùi mặt vào trong l*иg ngực Yến Tư Thời, mãi lâu sau cũng không chịu ngẩng lên, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “...Anh cố ý.”

“Cái gì?”

“Bởi vì em khen tay anh đẹp.”

Yến Tư Thời cảm thấy buồn cười: “Anh chưa bao giờ nghĩ thế.”

Cô thấp giọng nói còn lâu mới tin anh.

Vừa rồi Yến Tư Thời đã quá lý trí.

Tay anh giống như đang thực hành thí nghiệm, thăm dò chính xác, kiểm soát biến số từng chút một cho đến khi tìm được tọa độ và sức mạnh chuẩn xác.

Anh cứ bình tĩnh như vậy, từng li từng tí làm tan rã ý chí của cô.

Không khí trong lành đến mức cô có thể ngửi thấy cả hơi thở thanh khiết, giống như vừa rồi không gian yên tĩnh, ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng không thể nghe thấy, cho nên bất kỳ tiếng thút thít nhỏ hay tiếng nước rơi cũng như bị khuếch đại.

Yến Tư Thời cúi đầu hôn lên đôi mắt ẩm ướt của cô.

Thấy cô luôn trốn tránh, anh chỉ đành ôm cô vào lòng.

Hạ Ly vừa ngả lưng xuống giường bỗng lập tức trở mình, kéo chăn lên che kín mặt.

Sau khi Yến Tư Thời rửa tay xong, anh trở lại, ngồi ở bên mép giường, vươn tay thử kéo chăn nhưng không kéo ra được.

Anh nghe thấy giọng nói rầu rĩ của cô: “...Cũng không có dư bộ đồ ngủ nào để em thay.”

Yến Tư Thời đứng dậy đi đến phòng để quần áo, tìm lấy một chiếc áo phông, bước tới và nói: “Em thay tạm đi.”

Hạ Ly ló nửa cái đầu ra, bên tai vẫn còn ửng đỏ.

Cô với tay lấy chiếc áo phông.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hạ Ly thay áo phông, ôm bộ đồ ngủ đã thay rồi bước ra khỏi phòng tắm, không nhìn Yến Tư Thời mà đi ra ngoài.

Yến Tư Thời cảm thấy khó hiểu, đứng dậy đi theo.

Hạ Ly nói: “Đừng tới đây…em muốn dùng máy giặt của anh một lát.”

Cô bước lên lầu, không dám nhìn cái quần ngủ đã ướt sũng như thế nào mà nhét thẳng vào máy giặt.

Máy giặt khởi động, phát ra tiếng động cơ nặng nề, giống như tiếng thủy triều vẫn không ngừng lên xuống trong lòng cô.

Cô đi ngang qua khu quầy bar, uống một hơi hết nửa cốc nước, khi cô trở lại phòng ngủ chính thì cũng đã bình tĩnh lại.

Yến Tư Thời đang ngồi lật xem một tờ tạp chí, anh nhìn lên và thấy chiếc áo thun màu đen chỉ dài đến đùi cô, vì vậy anh quay đi.

Hạ Ly leo lên giường từ phía bên kia.

Yến Tư Thời thấy cô một lúc lâu không nhúc nhích, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô: “Không chúc anh ngủ ngon sao?”

“...Chúc ngủ ngon.”

Hạ Ly nghe thấy tiếng nhấn công tắc, ngọn đèn vụt tắt.

Hơi thở mát lạnh tiến đến gần, ngón tay nóng ấm ấn nhẹ vào cằm cô.

Một nụ hôn nhẹ rơi xuống, giọng nói của anh trong bóng tối êm tai như ném một viên ngọc xuống mặt hồ tĩnh lặng: “Như vậy mới tính.”