Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Chí Mười Một Năm

Chương 52: Mùa hè vĩnh cửu của tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tẩy trang xong, Hạ Ly tắm rửa đơn giản sạch sẽ, vừa định bước ra khỏi phòng tắm thì cô mới nhận ra mình đang mặc một bộ váy cúp ngực, không thích hợp để đi ngủ trưa.

Cô mở cửa ra, liếc nhìn phía bên ngoài.

Yến Tư Thời đang đứng bên cửa sổ, dường như đang ngắm nhìn cây cối.

Trời đã về chiều, những phiến lá xanh tươi dễ chịu, ánh sáng lập lòe đung đưa, rơi xuống vai áo sơ mi trắng của anh.

Hạ Ly nói: “Anh ơi…”

Yến Tư Thời quay đầu lại nhìn cô: “Ừ?”

“....Anh có thể giúp em lấy bộ quần áo bên trong túi giấy được không, em muốn thay đồ.”

Một lúc sau, anh từ dưới lầu quay lại, đi đến trước cửa phòng tắm, đưa túi giấy cho cô rồi đóng cửa lại.

Trong chiếc túi đó là áo phông và quần jean mà Hạ Ly đã thay tối qua, còn có một bộ đồ ngủ....bộ đồ mà Lâm Thanh Hiểu chuẩn bị cho nhóm bạn thân để chụp bộ ảnh “tiệc đồ ngủ”.

Mặc dù bộ đồ ngủ theo kiểu áo choàng tắm buộc dây, nhưng kiểu dáng cũng rất thanh lịch kín đáo với cổ áo kín mít, chiều dài đến bắp chân.

Cô không suy nghĩ quá nhiều, mở của phòng ngủ bước ra ngoài.

Chiếc ghế trước bàn làm việc bị kéo ra, hơi nghiêng sang một bên, Yến Tư Thời ngồi trên ghế, một tay đặt trên bàn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh nghe thấy có tiếng cửa mở, bèn quay đầu lại nhìn.

Hạ Ly nói: “Em đi ngủ đây.”

“Ừ.”

Hạ Ly vén chăn nằm lên giường.

Ga giường làm bằng vải bông cao cấp, có màu xám đậm, mùi thơm ngát như vừa mới giặt.

Cô ôm chăn, nhìn thấy Yến Tư Thời đứng dậy đi về phía cửa, đột nhiên nói: “Có cái này....”

Yến Tư Thời dừng bước.

“Em vẫn chưa cho anh xem ảnh chụp.”

Yến Tư Thời do dự một lúc, sau đó đi về phía cô và ngồi xuống mép giường.

Hạ Ly cầm điện thoại, mở phần mềm QQ mà cô đã lâu không sử dụng, nhấp vào album ảnh được mã hóa, tìm thấy bức ảnh tập thể được sao chép từ máy ảnh của Từ Ninh rồi đưa nó cho Yến Tư Thời.

Yến Tư Thời cúi xuống nhìn, dùng ngón tay mở rộng màn hình, phóng to bức ảnh lên.

Hạ Ly đang mặc đồng phục học sinh dân quốc, áo xanh váy đen, cột tóc đuôi ngựa. Mái tóc dài ngang vai tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng lòng bàn tay, sống mũi cao vυ"t thẳng tắp, hai hàng lông mày cong cong thanh tú và đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, tràn đầy ý cười.

Đây đúng là hình ảnh trong ký ức của anh, nhưng so với bây giờ trông cô có phần trẻ con hơn.

Yến Tư Thời hỏi: “Em có thể gửi nó vào điện thoại của anh được không?”

“Được.”

Yến Tư Thời nhấp vào nút ba chấm ở góc dưới bên phải, trong phần mục lục có một tùy chọn để chia sẻ với bạn bè trên WeChat, anh nhấp vào gửi cho chính bản thân.

Ngay sau đó, anh nghiêm túc nhìn rồi trả điện thoại di động cho Hạ Ly.

Hạ Ly: “...Anh xem xong rồi sao?”

Yến Tư Thời gật đầu.

Hạ Ly vốn muốn nhân cơ hội này nói cho anh biết tất cả bí mật trong album ảnh.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh lại hành xử giống một quý ông như vậy, bảo anh xem bức ảnh này thì anh cũng chỉ ngắm mỗi bức ảnh đó, không lướt xem thêm.

“...Anh có chắc là không muốn xem nữa không?”

Yến Tư Thời dừng lại, nhận ra điều gì đó và với lấy chiếc điện thoại di động.

Bỗng nhiên Hạ Ly cảm thấy thẹn thùng khó nói thành lời, lập tức khóa màn hình di động, ném thật xa về phía đầu giường: “...Quên đi, lần sau lại xem. Em muốn đi ngủ.”

Yến Tư Thời cũng không cố gắng lấy nó, anh chỉ gật đầu và nói: “Vậy em đi ngủ đi.”

Anh vừa dứt lời liền đứng dậy.

Đột nhiên cổ tay anh bị ai đó nắm lấy.

Anh quay đầu lại và cúi xuống nhìn.

“Hôm qua em đã ở bên anh, hôm nay anh không ở bên em sao?” Giọng cô nhẹ nhàng, vừa ngáp vừa nói, nghe như đang nũng nịu với anh.

Ánh mắt anh lập tức tối sầm lại.

Tất cả đấu tranh nội tâm đều đang diễn ra trong lòng anh, nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, đưa tay chạm vào trán cô, nói đồng ý.

Yến Tư Thời nhấc chân lên, sửa sang lại quần áo và nằm xuống.

Cô quay sang, tựa đầu vào vai anh, không nói lời nào, chỉ ngáp thật dài.

Một mùi hương dễ chịu lan tỏa trong không khí, vừa lạ vừa quen, tỏa ra từ mái tóc của cô.

Cô dựa vào Yến Tư Thời, không làm gì thêm cả.

Bộ đồ ngủ của cô bằng lụa, chất liệu mỏng nhẹ như làn da của con người, chạm vào anh khiến người anh nóng ran.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thở của cô dần dần chậm lại.

Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, nằm bất động, ở trong đầu thiết lập một mô hình toán học, bắt đầu suy đoán.

Anh dùng cách này để trấn tĩnh bản thân, chịu đựng vượt qua một buổi chiều vừa dài lại vừa đang dày vò anh.

——————

Ngày thứ sáu, Hạ Ly và Yến Tư Thời cùng nhau trở về Bắc Thành.

Hạ Ly chính thức chấp nhận lời đề nghị từ Tân Thành, dự định sẽ nhậm chức vào khoảng giữa tháng ba năm sau.

Hôm nay, sau khi tan sở, Hạ Ly không cùng Yến Tư Thời ăn tối, trực tiếp trở về nhà, chuẩn bị tâm sự cùng Từ Ninh chuyện này.

Từ Ninh không muốn đi ra ngoài, nếu mua đồ ăn sẵn mang về thì cũng rất chán, nên hai người quyết định tự mình đi nấu chút gì đó.

Tay nghề nấu ăn của cả hai đều ở mức bình thường, bởi vì họ thường bận rộn với công việc nên rất ít khi nấu ăn.

Trong phòng bếp, Hạ Ly tìm được một cái nồi mà cô đã mua từ rất lâu, cũng chưa dùng được mấy lần, họ quyết định đi nấu mì gói.

Nồi mì gói nóng hôi hổi bỏ thêm trứng, phô mai và thịt hộp được bưng ra bàn, hai người tự lấy bát xúc ra ăn.

Mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, trong nhà vẫn chưa bắt đầu mở máy sưởi ấm, rất thích hợp để ăn một ít đồ nóng.

Hạ Ly nói với Từ Ninh về việc cô dự định sẽ đến Tân Thành.

Từ Ninh nói: “Ồ, đó không phải là cơ hội để thăng chức và tăng lương sao.”

“Qua bên kia tớ sẽ nhận chức vụ tương tự như tổ trưởng, khẳng định so với bây giờ tốt hơn rất nhiều.”

“Cũng rất tốt. Đừng nói đến tiền lương cùng cấp bậc, cấp trên họ Tống hiện tại của cậu thật sự rất phiền phức, cậu đi rồi thì không cần phải làm cấp dưới của anh ta nữa.....vất vả cho cậu, đã nhẫn nhịn hắn ba năm rồi.”

Hạ Ly mỉm cười: “Nhưng mình không thể thuê nhà chung với cậu được nữa.”

“Vậy thì sao chứ, mình đi tìm người thuê cùng là được. Khi nào cậu đi?”

“Tháng ba năm sau. Mình với bên kia đã thỏa thuận, cuối năm nay mình sẽ làm đơn xin nghỉ việc trước khi sang bên đó.”

“Vẫn còn sớm.”

Từ Ninh bưng bát mì húp một ngụm canh nóng hổi: “Nói thật lòng, mình thấy rất vui.”

“Hả? Cậu vui vì không cần phải thuê chung nhà với mình sao?”

“Không phải. Mình rất vui vì cậu biết suy nghĩ cho bản thân, không vì Yến Tư Thời mà từ bỏ cơ hội tốt đẹp này, kiên quyết ở lại Bắc Thành. Cậu thật sự rất sáng suốt.”

“Đó là bởi vì anh ấy nói sẽ giải quyết vấn đề yêu xa, nếu không thì mình cũng không dứt khoát được như vậy đâu.”

Từ Ninh lắc đầu: “Mình cảm thấy dù cậu ấy có cho cậu sự bảo đảm hay không, thì tám chín phần là cậu vẫn sẽ rời đi.”

Hạ Ly cười: “Quả nhiên là Từ Ninh, cậu rất hiểu mình.”

Cô luôn cảm thấy rằng điều kiện tiên quyết để có thể vui vẻ đi yêu một người, chính là cô phải cho bản thân đủ cảm giác an toàn, mà sự nghiệp của cô chính là nguồn gốc của sự an toàn mà cô có.

Từ Ninh nói: “Bản thảo kia cậu còn nợ mình, cậu tính sao?”

“...Cậu không thể giả vờ quên đi được sao, bây giờ mình và anh ấy đều ở bên nhau, không có động lực để cảm thấy buồn. Cậu không nghĩ rằng nếu câu chuyện cùng hiện thực được định sẵn là không hoàn thành xong, vậy câu chuyện cứ bỏ ngỏ không phải tốt hơn sao?”

“...” Từ Ninh không nói nên lời: “Mình chưa bao giờ nghe thấy có lý do trì hoãn nào nghe hoang đường như vậy. Cậu có tin mình sẽ đưa tài liệu cho Yến Tư Thời hay không.”

“Tùy cậu.” Hạ Ly cười tủm tỉm mà nói.

“...”

Cả hai vừa ăn mì vừa tiếp tục trò chuyện.

Hạ Ly nói rằng Lâm Thanh Hiểu đã kết hôn, hiện tại bản thân cô cũng thoát khỏi cuộc sống độc thân, rồi hỏi Từ Ninh rằng cô không có một chút ý định gì hay sao.

Từ Ninh kiên quyết lắc đầu: “Mình thấy ở một mình khá tốt, cũng chưa có hứng thú với đàn ông hay chuyện yêu đương.”

Hạ Ly cười: “Không phải cậu đều viết mấy vở diễn về tình yêu sao?”

“Bởi vì mình viết quá nhiều, cho nên quay trở về hiện thực sẽ có khoảng cách....không phải ai cũng có được may mắn giống như cậu. Thực sự, cuộc gặp gỡ giữa cậu và Yến Tư Thời chính là một sự kiện có xác suất siêu nhỏ.”

Hạ Ly cũng phải thừa nhận điều này.

“Mình chỉ muốn có cơ hội nhận được những tư liệu thật tốt, viết được hai vở diễn hay ho đi quảng bá cho bạn bè. Bố mẹ mình đã giục mình quay lại Sở Thành để tham gia kỳ thi công chức, mình phải có được chút thành tích trong tay mới có thể chặn miệng họ.”

Hạ Ly nói: “Đến lúc đó, mình nhất định sẽ kêu gọi bạn bè đi theo dõi bộ phim.”

Gió bắc gào thét bên ngoài, Hạ Ly húp bát canh nóng hổi, cảm thấy rất ngon, tất cả mọi thứ ở thực tại cũng như vậy.

Bọn họ đều đang đi trên con đường do chính bản thân kiên định lựa chọn, sẽ không dễ dàng đi chệch hướng, cũng sẽ không cho phép bất kỳ sai lầm nào xảy ra cản bước họ.

——————

Hạ Ly và Yến Tư Thời giống như những cặp đôi bình thường khác, cùng đi xem phim, xem triển lãm, thỉnh thoảng dạo phố mua sắm và thường xuyên cùng nhau tăng ca....hoặc có thể nói là Yến Tư Thời cùng đi tăng ca với cô.

Tùy theo tính chất công việc mà họ thường phải làm việc với các đồng nghiệp bên Mỹ, dẫn đến sự chênh lệch về múi giờ, khi gặp phải tình huống cần kết nối, buổi tối mười giờ, mười một giờ tan làm là chuyện rất bình thường.

Hạ Ly phàn nàn với Yến Tư Thời rằng một ngày nào đó nếu cô trở nên giàu có chỉ sau một đêm, lúc ấy cô nhất định sẽ mua lại công ty hiện tại, xây dựng lại điều lệ và quy chế của công ty, để tất cả các phòng ban ở Mỹ sẽ đi làm vào lúc bốn giờ sáng, phù hợp với lịch trình trong nước.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến đêm giáng sinh.

Đêm giáng sinh năm nay không có tuyết, chỉ có cái lạnh khô khốc của những cơn gió như từng đợt lưỡi dao lướt qua gò má.

Nhờ có kỳ nghỉ giáng sinh ở Mỹ, Hạ Ly và những người khác không cần phải tăng ca trong nhiều ngày tới.

Sau khi tan sở, cô gặp Yến Tư Thời ở bãi đậu xe ngầm.

Yến Tư Thời lái xe ra ngoài và nói: “Bố mẹ của Văn Sơ Bạch mời chúng ta đến nhà họ ăn mừng lễ giáng sinh, em có muốn đi không?”

“Liệu có làm phiền đến họ không?”

“Không đâu. Văn Sơ Bạch nói bố mẹ cậu ấy càng về già càng thích náo nhiệt.”

Hạ Ly nghiêng đầu nhìn Yến Tư Thời: “Mối quan hệ giữa anh với họ có vẻ rất thân thiết.”

“Trước kia lúc còn học trung học, anh hay qua nhà họ ăn cơm.” Yến Tư Thời giữ tay lái với vẻ mặt ôn hòa: “Bố mẹ cậu ấy rất yêu thương nhau, họ chính là một cặp đôi kiểu mẫu thực sự.”

Đó là lý do tại sao Văn Sơ Bạch lại có tính cách lạc quan như vậy.

Hạ Ly nghĩ thầm.

Trên đường đến nhà họ Văn, cả hai ghé vào một siêu thị nhập khẩu để mua một chai rượu vang đỏ thượng hạng và một hộp socola, làm món quà lần đầu tới nhà.

Chiếc xe đậu trước cửa, mẹ Văn đã đứng đợi sẵn, vẫy tay nhiệt liệt như đang chờ con về ăn cơm.

Sau khi bọn họ xuống xe, mẹ Văn bước tới nghênh đón, mỉm cười đón chào Yến Tư Thời, sau đó quay sang nhìn Hạ Ly, hỏi cô tên là gì.

Yến Tư Thời giới thiệu cô với mẹ Văn, sau đó bà liền mỉm cười và hỏi: “Vậy dì có thể gọi con là Tiểu Hạ được không?”

Hạ Ly cười nói: “Vâng ạ, người lớn đều gọi con như vậy.”

Bước qua cổng lớn là một khoảng sân nhỏ trồng rất nhiều hoa và cây cối, nhưng hầu hết đều héo úa vì lạnh, chỉ có duy nhất một khóm hoa hồng còn nở rộ ở trong góc tường.

Đi qua khoảng sân nhỏ, bước vào trong nhà, hương thơm ngọt ngào của hoa thoang thoảng lan tỏa trong không khí ấm áp.

Mẹ Văn nhận quà, cầm lấy áo khoác của cả hai treo lên trên giá, sau đó bảo bọn họ ngồi trên ghế sô pha, kêu bảo mẫu đi pha trà.

“Tiểu Yến, con nhắn tin cho Văn Sơ Bạch, hỏi xem nó đang ở đâu. Dì bảo nó mua một lọ mứt việt quất mà đến nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy nó về.” mẹ Văn nói.

Hạ Ly thấy Yến Tư Thời thật sự rút điện thoại di động ra.

Cô liếc nhìn màn hình, thấy Yến Tư Thời nhắn: Mau trở về đi.

Giống như hai đứa trẻ đang mật báo thông tin cho nhau để tránh bị phụ huynh trách mắng, cô mỉm cười.

Một lúc sau, bố của Văn Sơ Bạch trở về trước, ông ấy rất ít khi cười nói, nhưng khi nhìn thấy bọn họ, lập tức tỏ ra ân cần hòa nhã.

Bố Văn rửa tay thay quần áo, sau đó quay lại phòng khách ngồi xuống uống trà, hỏi thăm tình hình gần đây của Yến Tư Thời, sau đó hỏi anh: “Gần đây con có về nhà không?”

Yến Tư Thời hơi nheo mắt: “Con cũng không thường xuyên về lắm.”

“Ông nội con gần đây sức khỏe không được tốt lắm.”

“Con có nghe nói qua.”

Bố Văn nói: “...Không mấy khi quay về cũng không sao.”

Người ta thường nói không nên công khai chuyện xấu trong nhà, nhưng không có cách nào để che giấu những việc làm của Yến Tuy Chương, hơn nữa ông ta dường như đã quyết tâm muốn trở thành người “già rồi mà vẫn còn làm chuyện điên rồ.”

Mọi người trong giới đều bàn luận, cũng không biết họ Hứa kia đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Yến Tuy Chương, nhìn bề ngoài trông ông tao nhã ngay thẳng, nhưng cư xử thì thì khiến người ta phải than thở rằng “đúng là tuổi già mất nết.”

Ông nội Yến thì không buông tay, còn Yến Tuy Chương khăng khăng làm bậy, khiến cho bụng của bà Hứa càng ngày càng to.

Trước những việc làm đáng xấu hổ đó, Yến Tư Thời chỉ cần nghe tới đã thấy phiền phức, anh cũng không chủ động phản ứng.

Hạ Ly đang lắng nghe, thấy Yến Tư Thời hơi cau mày, trong mắt hiện lên sự chán ghét.

Mọi người đang nói chuyện thì Văn Sơ Bạch quay về.

Trước khi để mẹ Văn mắng thì anh ta đã lớn tiếng nói: “Mẹ có biết nhãn hiệu của lọ mứt việt quất này khó mua đến thế nào không? Con phải chạy qua ba siêu thị mới mua được. Hôm nay còn tắc đường, bên ngoài lạnh muốn chết…”

Mẹ Văn cũng không nói được gì nữa, cầm lấy lọ mứt việt quất, sau đó kêu Văn Sơ Bạch ra ngoài phòng khách tiếp chuyện với các bạn học.

Văn Sơ Bạch tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, cầm một quả quýt trên bàn, mỉm cười chào Hạ Ly: “Tôi còn lo cậu không đến.”

Hạ Ly cười nói: “Sao tôi lại không tới chứ.”

“Sau khi nhìn thấy những bức ảnh trong vòng bạn bè của Yến Tư Thời, mẹ tôi đã rất muốn gặp người bằng xương bằng thịt. Bà nói rằng chưa bao giờ thấy Yến Tư Thời yêu ai, nhất định rất kỳ lạ…”

Lúc này mẹ Ôn vội vàng đi tới: “Đừng có nói nhảm!”

Văn Sơ Bạch lập tức nói: “Đúng vậy, con bịa ra đấy, mẹ không cảm thấy lạ sao.”

Mẹ Văn nhìn cảnh cáo: “...Lát nữa mẹ sẽ xử lí con sau.”

Hạ Ly nắm bắt được điểm mấu chốt của câu này: Những bức ảnh trong vòng bạn bè.

Vòng bạn bè của Yến Tư Thời đã đóng rồi, vậy anh đăng ảnh khi nào?

Cô rất tò mò, nhân lúc mọi người đang thay đổi chủ đề câu chuyện, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra và giấu nó sau lưng Yến Tư Thời, bí mật mở WeChat, nhấp vào vòng bạn bè của anh.

Vẫn là trạng thái đóng cửa như cũ, nhưng ảnh nền đã thay đổi.

Khi nào đổi thì cô hoàn toàn không biết.

Không còn là ảnh mặt biển xanh sâu thẳm trong đêm nữa mà thay vào đó là tấm ảnh polaroid của họ.

Dòng tóm tắt của vòng bạn bè cũng được đăng lên:

My eternal summer.

Mùa hè vĩnh cửu của tôi.

Hình như Yến Tư Thời đã chú ý đến hành động nhỏ lén lút của cô, anh quay đầu lại liếc nhìn, sau đó khẽ cười.

Hạ Ly không biết vì sao mà mặt bỗng nóng ran.

Cô không đăng lên trên vòng bạn bè vì cô cảm thấy yêu đương là chuyện của hai người, không cần thiết phải công bố cho tất cả mọi người biết.

Nhưng cô không ngờ rằng Yến Tư Thời đã sử dụng phương thức khoa trương nhất để tuyên bố chủ quyền thay cho cô…chỉ những người quan tâm đến anh mới có thể nhấp vào vòng bạn bè của anh.

…Người này lại ngấm ngầm “động thủ” mà không nói cho cô biết.

Mọi người trò chuyện một hồi lâu, sau đó chuẩn bị ăn cơm.

Bố và mẹ của Văn Sơ Bạch không phải là thế hệ biết rõ về những lễ tết của nước ngoài, nhưng hôm nay họ đã chiều theo sở thích của mấy đứa trẻ.

Bàn ăn được bài trí đặc biệt với khăn trải bàn màu đỏ và xanh lá cây, bên trên bày gà nướng, sườn cừu, giăm bông và pho mát, còn thắp cả nến, mọi thứ đều ngập tràn không khí của lễ hội.

Bữa ăn diễn ra dưới bầu không khí thoải mái.

Mẹ Văn tình cờ nói rằng, hồi cấp hai có một năm đêm giáng sinh vẫn là Halloween và Yến Tư Thời đã đến đây chơi.

Yến Tư Thời nói: “Halloween.”

Mẹ Văn cười: “Tiểu Yến vẫn còn nhớ rõ sao?”

Yến Tư Thời nói “vâng”.

Sau khi được Yến Tư Thời gợi ý, mẹ Văn cũng nhớ lại những ký ức xưa và nói với Hạ Ly: “Khi đó Tiểu Yến đã làm hỏng đèn bí ngô, thằng bé nghĩ rằng chính tay dì đã làm nó, sợ dì buồn nên sau đó nó đã đặc biệt tự tay làm một cái khác đưa cho dì. Dì cũng không dám nói là bản thân vụng về đến mức không biết làm mấy món thủ công, vì vậy dì đã đi mua.”

Văn Sơ Bạch lúc này mới cười nói: “Vậy mẹ cũng không biết, là do con làm hỏng đèn, Yến Tư Thời nhận tội thay con.”

“...” Mẹ Văn lườm anh ta: “Dì đã nói rồi, một người cẩn thận như Tiểu Yến không thể nào làm hỏng đèn được.”

Hạ Ly nghe thấy không nhịn được cười.

Anh cứ lặng lẽ nhận lỗi, không phản bội bạn bè, còn tự mình làm lại một cái đèn bí ngô…

Sao anh có thể dễ thương đến thế.

Hạ Ly nói: “Con nghe Sơ Bạch nói, lúc còn học tiểu học Yến Tư Thời đã từng trốn khỏi nhà, xin dì thu nhận anh ấy…”

Hiển nhiên đây là chuyện mà mẹ Văn rất thích nói, vừa nghe thấy cô nhắc tới, bà lập tức nói: “Đúng vậy, nó còn trả tiền sinh hoạt cho dì. So với người lớn còn hiểu chuyện hơn nhiều. Cùng tuổi với nhau mà Văn Sơ Bạch thua xa nó.”

Hạ Ly cười nói: “Sau đó thì sao ạ?”

“Nó ở lại nhà dì vài ngày, sau đó được đưa về nhà.”

Văn Sơ Bạch bổ sung thêm: “Mẹ tôi rất không nỡ, còn muốn tôi đổi chỗ cho cậu ấy.”

Hạ Ly len lén nhìn Yến Tư Thời, ánh mắt ôn nhu dịu dàng lấp ló dưới ánh sáng lờ mờ, lộ ra một vẻ hiếm thấy trước đây.

Cô bí mật đưa tay ra, nắm lấy tay anh dưới gầm bàn.

Khi cô định rút tay về, Yến Tư Thời đã giữ lại và siết chặt bàn tay.

Anh không nhìn cô, vẫn lắng nghe dì nói chuyện, nhưng những điều cần nói đều ẩn giấu giữa những ngón tay đan vào nhau.

Sau khi cơm nước xong xuôi, bố Văn nhận được cuộc điện thoại về công việc nên ông đi lên phòng làm việc.

Hạ Ly đi theo mẹ Văn tới phòng bếp lấy chút đồ tráng miệng, trong phòng khách chỉ còn lại Yến Tư Thời và Văn Sơ Bạch.

Yến Tư Thời nói: “Hãy nói về chuyện kinh doanh của cậu đi.”

Văn Sơ Bạch: “Bây giờ? Ở đây? Nói chuyện làm ăn?”

“Nếu không thì để lần sau đúng dịp nói chuyện cũng được.”

Nói đến đây, Văn Sơ Bạch có chút tò mò, không biết anh muốn nói gì.

Yến Tư Thời nói: “Không phải cậu luôn muốn đầu tư vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo sao?”

Văn Sơ Bạch gật đầu: “Tôi đã xem qua rất nhiều công ty và dự án, không có gì để nói. Hầu hết tất cả đều chỉ dựa vào cái danh trí tuệ nhân tạo, toàn một lũ treo đầu dê bán thịt chó.”

Yến Tư Thời nói: “Tôi có lời khuyên dành cho cậu, tốt hơn hết là cậu nên tự thành lập một nhóm.”

Văn Sơ Bạch sửng sốt, nhìn về phía Yến Tư Thời nói: “Ý của cậu là?”

Yến Tư Thời gật đầu: “Tôi chuyên về kỹ thuật, phụ trách việc tìm kiếm nhân sự nghiên cứu phát minh và nghiên cứu thuật toán cốt lõi. Còn lại về phần tài chính sẽ do cậu phụ trách.”

Yến Tư Thời đảo mắt: “Nếu cậu không muốn, tôi có thể tìm người khác.”

Văn Sơ Bạch vội vàng nói: “Tôi đâu có nói không muốn? Tôi chỉ hơi tò mò, tại sao cậu lại muốn đi ra ngoài tự làm một mình? Trước kia tôi đã nhiều lần động viên cậu, nhưng cậu đều thờ ơ.”

Yến Tư Thời nói thẳng thừng: “Bởi vì tôi có một điều kiện tiên quyết.”

“Điều kiện gì?”

“Địa điểm văn phòng sẽ ở Tân Thành.”

“...” Văn Sơ Bạch không nhịn được mà bật cười: “Nói tới nói lui tất cả cũng đều vì bạn gái. Hôm nay cậu làm tôi mở mang tầm mắt đấy.”

Lúc nãy khi trò chuyện, Hạ Ly đã đề cập rằng cô sẽ đến làm việc ở Tân Thành sau Tết nguyên đán, mẹ Văn lo lắng rằng việc yêu xa sẽ gây ra nhiều vấn đề cho họ.

Yến Tư Thời chỉ nói: “Nếu cậu quan tâm, chúng ta sẽ tìm một thời gian thích hợp để bàn chuyện chi tiết.”

Cơ hội tốt như vậy, Văn Sơ Bạch đương nhiên sẽ không bỏ qua, bây giờ chuyện khác đều dễ nói, chỉ có nhân tài là khó tìm…do bị tư tưởng của bố ảnh hưởng, Văn Sơ Bạch luôn cảm thấy bản thân đầu tư vào những hạng mục ăn chơi cũng là kiếm tiền, nhưng không có nhiều ý nghĩa.

Nếu anh ta có thể phát triển một công ty đứng đầu trong ngành công nghiệp trí tuệ nhân tạo, đây sẽ là một đóng góp lớn cho đất nước và xã hội.

Chỉ khi đó anh ta mới thực sự có thể đứng thẳng trước mặt bố mình.

“Nhất định phải ở Tân Thành sao?” Đây là nghi ngờ cuối cùng của Văn Sơ Bạch. Anh ta sinh sống và lớn lên ở phương bắc nên lo lắng không biết bản thân liệu có thể quen với thành phố ven biển phía nam hay không. Mặc dù khi công ty được thành lập, phụ trách công việc chính sẽ là Yến Tư Thời, nhưng anh ta cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm làm ông chủ.

Yến Tư Thời nói: “Trong các lĩnh vực liên quan, hiệu ứng cụm công nghiệp của Tân Thành tốt hơn và chính sách hỗ trợ cũng mạnh hơn…tôi đã thực hiện một số nghiên cứu sơ bộ trong giai đoạn này, sẽ cung cấp thông tin cho cậu sau.”

Văn Sơ Bạch tin chắc rằng Yến Tư Thời không hoàn toàn là một người chỉ biết chìm đắm trong tình yêu, cũng không phải tự nhiên nảy ra ý tưởng.

Trước giờ tính cách của anh đều là đưa ra quyết định kỹ càng trước khi thực hiện một hành động, đánh trúng mục tiêu chỉ bằng một đòn công kích.

Điều tương tự cũng xảy ra với chuyện gây dựng sự nghiệp.

Văn Sơ Bạch suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Được, có thời gian lại nói sau.”

Yến Tư Thời liếc nhìn cửa phòng bếp, thấy Hạ Ly bưng đĩa bánh kem bước ra cùng với mẹ Văn.

Anh lại nói với Văn Sơ Bạch: “Nếu như sau khi khảo hạch mà tôi cảm thấy cậu không đủ tư cách, tôi sẽ tạm thời dừng chuyện ở Tân Thành, tiếp tục đi làm như cũ. Sự tình còn chưa quyết định, cậu cũng đừng vội nói cho Hạ Ly biết.”

Văn Sơ Bạch: “...Cậu còn muốn đánh giá trình độ của tôi?”

Yến Tư Thời: “Không nên sao?”

Văn Sơ Bạch cảm thấy khâm phục.

Bánh kem trái cây là sản phẩm của mẹ Văn, bà ấy mới bắt đầu học làm bánh gần đây, thành phẩm không thật sự vừa ý bà ấy nên mãi không chịu mang ra.

Cho đến khi Hạ Ly nếm thử nó và nói đi nói lại với bà ấy rằng thật sự rất ngon.

Mẹ Văn đặt chiếc bánh đã cắt thành miếng lên bàn ăn, đưa chiếc nĩa bạc cho Văn Sơ Bạch và Yến Tư Thời.

Hạ Ly biết rằng Yến Tư Thời không thích đồ ngọt.

Nhưng anh đã cầm nĩa, còn cắn một miếng, nghiêm túc nếm thử và nhận xét: “Thật sự rất ngon.”

Mẹ Văn rất vui.

Sau khi ăn bánh xong, bọn họ ngồi trò chuyện rất lâu, mãi đến hơn mười giờ tối, Hạ Ly và Yến Tư Thời mới định chào tạm biệt.

Mẹ Văn đích thân đưa tới cửa, tha thiết nhắc bọn họ lúc nào rảnh rỗi nhớ qua đây chơi.

Hạ Ly mỉm cười.

Cả hai quay trở lại trong xe.

Buổi tối Yến Tư Thời không uống rượu, Hạ Ly chỉ mới uống nửa ly rượu vang đỏ, không đến mức làm cô say, nhưng vì trong người có cồn nên hai má cô cứ nóng bừng bừng.

Cô không mặc áo khoác mà đặt nó ở ghế sau, hiện tại trên người chỉ mặc áo len trắng nhưng vẫn thấy nóng.

Cô mở cửa sổ ra, vừa nhìn thấy Yến Tư Thời chuẩn bị đưa tay ấn nút khởi động xe, cô bất ngờ vươn tay nắm lấy tay anh.

Yến Tư Thời không biết tại sao.

Cho đến khi gò má nóng hổi của cô áp vào mu bàn tay anh.

Mu bàn tay hơi lạnh.

Tất nhiên, cũng có thể là do da cô quá nóng.

Yến Tư Thời không động đậy, cúi đầu nhìn cô.

Hai má cô ửng hồng, làn da mỏng mềm mại, động tác chạm vào mu bàn tay khiến trong lòng anh thấy hơi ngứa ngáy.

Anh lật bàn tay lại, nhẹ nhàng véo má cô: “Cùng anh đến một nơi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »