Chương 51: Ngọn lửa thầm lặng

Yến Tư Thời đổi động tác từ hạ kính cửa sổ xe xuống bằng động tác mở cửa, bước xuống xe, cung kính giới thiệu bản thân với Khương Hồng: “Xin chào dì. Cháu tên là Yến Tư Thời, là bạn cùng trường trung học của Hạ Ly.”

“Xin chào, xin chào....” Khương Hồng vẫn còn hơi sững sờ, sau đó đột nhiên nhận ra: “Yến....cháu là....của Hoắc đổng....”

Yến Tư Thời gật đầu: “Hoắc Tế Trung là ông ngoại của cháu.”

Khương Hồng luống cuống nhìn Hạ Ly: “Ly Ly, sao con không nói trước với mẹ một tiếng....nhà còn chưa dọn dẹp, bây giờ đi mua đồ ăn cũng không biết còn mua được miếng thịt tươi ngon nào không.”

Hạ Ly nói: “Anh ấy chỉ đưa con về thôi, hôm nay sẽ không ở lại nhà mình ăn cơm.”

“Vậy....”

Yến Tư Thời nói: “Lần tới cháu sẽ lại đến quấy rầy mọi người ạ.”

Chủ đề tối nay trên bàn ăn đương nhiên là về Yến Tư Thời.

Khương Hồng và Hạ Kiến Dương cùng hỏi Hạ Ly, hai người khi nào ở bên nhau, tại sao trước kia không thấy cô đề cập đến.

Thật ra trước kia Hoắc Tế Trung chiếu cố họ rất nhiều, vốn dĩ đã để lộ một số manh mối, nhưng bọn họ thực sự không dám nghĩ về điều đó, dù sao thì điều kiện của hai gia đình cách biệt quá lớn.

Bọn họ chỉ cho rằng bởi vì Hạ Ly và Yến Tư Thời đều là bạn học thời trung học, lại cùng ở Bắc Thành, tiếp xúc không ít, cho nên người nhà mới tùy tiện dặn dò bảo ban nhau đôi ba câu.

Hạ Ly khó mà nói thực ra sáng nay hai người mới xác nhận mối quan hệ này, cô chỉ bảo là trước kia họ vẫn luôn tiếp xúc, gần đây mới quyết định ở bên nhau.

Hạ Kiến Dương không khỏi có chút lo lắng, con gái bọn họ rất ít khi tâm sự chuyện riêng tư với người trong nhà, làm việc gì cũng luôn có chính kiến của riêng mình. Cho dù là điền nguyện vọng đại học hay là tìm việc ở Bắc thành, tất cả đều do cô tự quyết định, thật khó để ông và Khương Hồng có thể ngăn cản được cô.

Chuyện yêu đương cũng vậy....

Trong ấn tượng của bà ấy, con gái mình chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, hoặc ít nhất trước đây chưa từng đề cập với gia đình, hiện tại không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một người bạn trai, còn là cháu ngoại của Hoắc Tế Trung.

“Người ta có nghiêm túc với con không?” Hạ Kiến Dương hỏi.

Hạ Ly cảm thấy buồn cười: “Sao bố không hỏi con có nghiêm túc với người ta không?”

Khương Hồng nói: “Những người đàn ông giàu có như vậy, không phải đều thích đi lừa dối các cô gái nhỏ sao, mua cho họ chiếc xe hơi cùng một vài chiếc túi xách, sau đó chơi chán rồi thì bỏ. Giống như La Uy vậy, ỷ vào việc La Vệ Quốc có tiền nên rất phóng túng, còn làm cho con gái nhà người ta có bầu....Mẹ nghe nói cô gái đó chỉ mới là sinh viên năm nhất, vẫn là một cô bé, ở nông thôn thi cử vất vả lắm mới đến được Bắc Thành. Cuối cùng La Vệ Quốc đành phải ra mặt, cho nhà cô bé đó một số tiền lớn thì họ mới không đến công ty của La Uy gây rắc rối.”

Khương Hồng thở dài, cảm thán thằng bé đó đúng là tự tạo nghiệp.

Hạ Ly không khỏi kinh ngạc. La Uy đi đến bước đường như ngày hôm nay, cũng không phải là điều gì khó hiểu.

Cô chỉ cảm thấy thương hại cho cô gái nhỏ kia.

Hạ Kiến Dương cũng nói: “Hai đứa đều nghiêm túc với nhau đúng không?”

Hạ Ly nói: “Yên tâm đi, làm sao con lại không biết phán đoán được.”

Khương Hồng lại có một nỗi lo lắng tiềm ẩn khác: “Gia đình chúng ta rất khác với họ, Ly Ly, nếu con yêu cậu ấy, con sẽ không bị thiệt thòi chứ?”

Thật khó để nói chi tiết về mối quan hệ của bọn họ, Hạ Ly chỉ đành trấn an bố mẹ cô rằng đối phương là một người đáng tin cậy, và cô cũng sẽ tự biết cách bảo vệ mình.

——————

Khi Yến Tư Thời bước vào cửa, Đái Thụ Phương đang bàn bạc với bảo mẫu về bữa ăn tối nay, dưới ánh đèn dịu nhẹ, trông tinh thần của bà dường như rất tốt.

Nghe thấy động tĩnh, Đái Thụ Phương ngước mắt về phía cửa, lập tức nở nụ cười: “Cháu đưa bạn học về xong rồi sao?”

Yến Tư Thời gật đầu.

Đái Thụ Phương sờ cánh tay chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi của anh: “Hiện tại trời trở lạnh rồi, cháu vẫn nên mặc thêm áo khoác vào, đừng để bị cảm.”

Yến Tư Thời nói: “Cháu để áo khoác ở trong xe.”

Lúc này, Hoắc Tế Trung vốn đang ở trong phòng làm việc vội vàng kết thúc cuộc điện thoại công việc, bước ra ngoài, hỏi thăm Yến Tư Thời xong liền kêu anh mau ngồi xuống, rồi gọi bảo mẫu pha trà.

Đái Thụ Phương ngồi xuống bên cạnh Yến Tư Thời, nghiêng đầu nhìn qua một lượt, vui vẻ nói: “Lần này cháu ở lại đến bao giờ thì về Bắc Thành?”

Yến Tư Thời nghĩ, Hạ Ly chắc chắn sẽ trở về sau khi hôn lễ kết thúc, vì vậy anh nói: “Có lẽ là thứ năm hoặc thứ sáu.”

“Vậy tốt quá, ở lại thêm hai ngày nữa cho vui nhà vui cửa.”

Bảo mẫu bưng trà tới, Yến Tư Thời vừa uống trà vừa nói chuyện, hỏi thăm tình hình sức khỏe gần đây của hai ông bà.

Về cơ bản, mỗi tuần anh đều gọi điện hỏi thăm một lần, nhưng trực tiếp gặp mặt nói chuyện và nói chuyện qua điện thoại vẫn có sự khác biệt.

Anh thấy mọi chuyện vẫn ổn, mới yên tâm đôi chút.

Yến Tư Thời cầm tách trà mỏng bằng sứ trắng lên, nhấp một ngụm rồi nhìn lên lầu.

Ánh mắt anh dừng lại ở góc bên tay phải của hành lang tầng hai, nơi cánh cửa phòng đang đóng kín.

Đái Thụ Phương nhìn theo, rồi lại nhìn sang Yến Tư Thời.

Bà chỉ cảm thấy ánh mắt anh rất thờ ơ, không rõ có bao nhiêu cảm xúc.

Yến Tư Thời bình thản hỏi: “Căn phòng đó vẫn luôn để trống sao ạ?”

Đái Thụ Phương khẽ thở dài: “...Nếu không thì có ai ở đó? Chúng ta đều không nỡ động vào những món đồ bên trong, chỉ sai người quét dọn thường xuyên.”

Căn phòng đó trước kia là của Hoắc Thanh Nghi.

Sau bữa tối, Yến Tư Thời cùng ông bà đi dạo trong khu vườn.

Trời vừa mưa xong, trong không khí đầy hơi ẩm, có thể ngửi thấy mùi cây cỏ trộn lẫn với mùi đất, ngai ngái khó ngửi.

Tốc độ của người già rất chậm nên Yến Tư Thời cố tình đi chậm lại để phối hợp với họ.

Đi đến dưới một bóng cây, Đái Thụ Phương đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng hơn so với bình thường, có chút thận trọng mà nói: “Tiểu Yến, sao lúc này con lại nghĩ đến chuyện quay về Sở Thành vậy?”

Sau khi Hoắc Thanh Nghi qua đời, Yến Tư Thời dành phần lớn thời gian ở nước ngoài, đã từng về Bắc Thành hai lần trong khoảng thời gian đó, chỉ là không quay về nhà họ Yến.

Nhưng Sở Thành, một lần anh cũng chưa từng quay lại.

Mùa thu năm ngoái, sau ca phẫu thuật của Đái Thụ Phương, bà hồi phục được một chút bèn quay về Sở Thành để tiếp tục tĩnh dưỡng.

Trong đợt Tết Nguyên đán, bà đã gọi điện cho Yến Tư Thời rất nhiều lần, rủ anh đến Sở Thành cùng nhau đón năm mới.... Bà ngỏ lời rằng nếu anh không muốn trở về nhà họ Hoắc thì có thể ở khách sạn cũng được, mọi người sẽ ăn tất niên ở bên ngoài, không cần về đây.

Nhưng Yến Tư Thời thà ở một mình vượt qua năm mới, còn hơn là đến đây.

Nhưng lần này, anh lại bất ngờ quay trở về.

Chiều hôm qua, khi Đái Thụ Phương nhận được cuộc điện thoại của anh, bà đã rất ngạc nhiên và vui mừng.

Lúc này, bả vai của Yến Tư Thời va nhẹ vào cành cây, cảm nhận được những giọt nước mưa mát lạnh đọng trên lá cây rơi xuống.

Im lặng một lúc, anh nói: “Dù sao cũng có lúc cháu phải trở về.”

Hạ Ly đã cho anh một cơ hội, khi anh đặt chân đến thị trấn nhỏ này một lần nữa, anh mới phát hiện ra, có một số điều cũng không đến nỗi đau khổ, không đến nỗi không thể chạm vào như anh tưởng.

Ngoài ra nơi này còn có Minh trung.

Một số ký ức liên quan đến Hạ Ly đã tạo thành một vòng an toàn trong tâm lý anh.

Đái Thụ Phương không hỏi thêm gì nữa, chỉ khẽ thở dài nói: “Cháu muốn trở về thì tốt rồi.”

Yến Tư Thời nói: “Lần tới trở về, cháu sẽ dẫn một người về nhà ăn tối cùng ông bà.”

Đái Thụ Phương lập tức hiểu rõ, cười hỏi: “Có phải là cô bé họ Hạ kia không?”

Yến Tư Thời nhẹ “Vâng” một tiếng, “Ngoài cô ấy ra, sẽ không có bất kỳ ai khác.”

Đái Thụ Phương đã nhìn ra vài phần tình ý của Yến Tư Thời, cảm thấy rất đắc ý, huých nhẹ vào người Hoắc Tế Trung, cười nói: “Ông xem, tôi đã nói rồi mà.”

——————

Ngày hôm sau, là ngày Lâm Thanh Hiểu kết hôn.

Hạ Ly và những người khác gần như đã thức cả đêm, bắt đầu trang điểm lúc ba giờ sáng.

Sáng sớm, Nhϊếp Sở Hàng và dàn phù rể đến đón cô dâu, bị chặn ngay cửa, bắt phải tìm giày của cô dâu, cả một quy trình hoàn chỉnh đều không bỏ sót chi tiết nào.

Đoàn xe xuất phát đi tới phòng tổ chức tiệc cưới ở khách sạn, bố mẹ Nhϊếp Sở Hàng đã đợi từ lâu, lại làm theo thủ tục kính trà cho bố mẹ chồng.

Lâm Thanh Hiểu thực sự không thích lắm, nhưng mẹ Lâm rất kiên quyết, nói nếu cô ấy muốn làm một số kiểu đám cưới du lịch, đám cưới ngoài trời, chỉ mời những người bạn thân nhất, hoàn toàn là đang bớt việc cho người nhà họ Nhϊếp, vốn dĩ bọn họ đã kén chọn rồi, nhất định sẽ làm khó cô ấy, khinh thường cô ấy.

Mẹ Lâm nhấn mạnh rằng không được bỏ qua bất kỳ thủ tục cần thiết nào, phải chọn khách sạn tốt nhất Sở Thành, đường đường chính chính tổ chức tiệc lớn chiêu đãi khách, như vậy mới có thể mang đến vẻ vang cho con gái bà, mới không làm bà mất mặt.

Hai bà mẹ vì giải quyết chuyện kết hôn nên đã “chiến đấu” với nhau rất lâu, Lâm Thanh Hiểu sau đó cũng rất phiền não, chỉ muốn mau chóng kết thúc đám cưới lộn xộn này.

Cô ấy và Nhϊếp Sở Hàng đã quyết định sẽ đi tuần trăng mật ở châu Âu, đó mới là điều quan trọng.

Sau khi kính trà xong, trước khi bắt đầu hôn lễ vẫn còn một ít thời gian dư ra để chụp ảnh.

Sau khi chụp trong nhà xong, nhϊếp ảnh gia yêu cầu mọi người di chuyển đến khuôn viên ngoài trời của khách sạn.

Nhóm phù dâu và Lâm Thanh Hiểu chụp ảnh tập thể, khi Hạ Ly đang nghe theo nhϊếp ảnh gia chỉ huy mọi người tạo dáng, cô bỗng nhìn thấy có người đi tới trước mặt mình.

Anh mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, kiểu dáng thường ngày hơi rộng rãi, bên trong mặc áo sơ mi trắng, vô cùng giản dị, không có ý lấn át chủ nhân của bữa tiệc hôm nay.

Anh thấy cô nên khựng lại, không đi tới nữa, đứng ngoài hàng hiên dõi theo.

Cơn mưa ngày hôm qua đã bù đắp cho thời tiết xấu của cả tuần tới, hôm nay bầu trời quang đãng, anh đứng yên ở đó, khiến người ta có cảm giác thanh khiết như tuyết trắng rơi giữa bầu trời xanh.

“Cô phù dâu bên đó, nhìn vào máy ảnh đi....”

Hạ Ly hoàn hồn, vội vàng dời mắt khỏi Yến Tư Thời.

Tuy nhiên, bị Yến Tư Thời nhìn chằm chằm, cô chỉ cảm thấy động tác của bản thân vô cùng cứng nhắc, giống như các khớp xương bị rỉ sét, không biết nên tạo dáng như thế nào.

Cũng may chỉ là làm nền cho cô dâu.

Sau khi nhóm phù dâu chụp cùng cô dâu xong, tiếp theo là đến nhϊếp ảnh gia chụp cho chú rể và nhóm phù rể.

Hạ Ly nâng gấu váy đi tới chỗ hành lang.

Lúc này, mọi người cũng nhận ra sự có mặt của Yến Tư Thời, chào hỏi sôi nổi.

Yến Tư Thời nói rằng anh đã đến mà chưa có chào hỏi qua, hy vọng sẽ không gây phiền phức nào cho mọi người.

Lâm Thanh Hiểu mỉm cười: “Người nhà của phù dâu, làm sao có thể coi là quấy rầy được.”

....Sáng sớm lúc thức dậy, Hạ Ly thấy mọi người đều đang nhắm mắt vì buồn ngủ, nhưng cô lại muốn cùng mọi người nói chuyện phiếm.

Lâm Thanh Hiểu mè nheo rằng còn có gì để bàn nữa? Không phải chúng ta đã nói đi nói lại rồi sao?

Hạ Ly liền can đảm mà kể ra chuyện của cô cùng Yến Sơ Thời.

Vì thế mà không tránh khỏi một phiên bị tra khảo đến triệt để.

Hạ Ly đi tới chỗ Yến Tư Thời, nói: “Xin chào.”

Yến Tư Thời dường như cảm thấy cách chào hỏi này có chút buồn cười, nhưng anh vẫn cười tủm tỉm làm theo cô: “Xin chào.”

Rõ ràng ngày hôm qua cũng đã hôn nhau rồi, bây giờ nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Yến Tư Thời cúi xuống nhìn cô.

Các phù dâu đều mặc một chiếc váy lụa màu xanh ngọc, bốn bộ có chút khác nhau về chi tiết thiết kế, cụ thể là một cái có đai thắt eo, một cái có vai áo kín, một cái có tay áo phồng và cái còn lại thì cúp ngực.

Bạn cùng lớp đại học của Từ Ninh và Lâm Thanh Hiểu lựa chọn kiểu áo tương đối kín đáo, tay áo phồng và vai áo kín, Âu Dương Tịnh vóc dáng cao gầy mảnh khảnh nên cái có thắt eo rất phù hợp với cô, Hạ Ly thì mặc váy có phần cúp ngực còn lại.

Váy dài trên đầu gối, dáng chữ A hơi phồng, để lộ đôi chân thẳng tắp cân đối.

Bả vai, cổ và nửa lưng của cô lộ ra ngoài không khí, dưới ánh mặt trời lộ vẻ trắng nõn không tì vết, xương quai xanh và xương bả vai hiện rõ ràng, không khoa trương mà rất thanh tú.

Yến Tư Thời liếc nhìn một cái rồi dời mắt đi, chỉ nhìn thẳng vào mặt cô: “Em không thấy lạnh sao?”

“Lạnh chứ, nhưng vì đẹp nên không còn cách nào khác.” Hạ Ly cười nói: “Chụp xong vào trong nhà là được rồi.”

Yến Tư Thời “ừm” một tiếng, đột nhiên giơ tay lên.

Hạ Ly chớp mắt theo phản xạ, sau đó cảm thấy hai má hơi ngứa, thì ra là ngón tay anh đang vén tóc cho cô.

“Váy rất đẹp.” Anh thì thầm.

Hạ Ly vô thức nín thở: “....Vậy anh có muốn chụp ảnh chung với em không.”

“Được thôi.”

Hạ Ly xoay người, chuẩn bị đi về phía bãi cỏ.

Yến Tư Thời vươn tay ra, nắm lấy tay cô, siết chặt các ngón tay của cô.

Cô giật mình trong chốc lát, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng, Yến Tư Thời nắm tay cô đi về phía trước, cô ngây người bước theo anh.

Sau khi đến đó, Hạ Ly tìm thấy một túi giấy đựng máy ảnh polaroid* giữa đống đồ lặt vặt. Cô đưa chiếc máy cho Từ Ninh, nhờ cô ấy chụp giúp một tấm.

*Polaroid là máy ảnh phim chụp lấy liền, được sáng chế bởi Polaroid Corporation và còn được gọi với tên là instant camera. Mọi người nói chung và giới trẻ nói riêng yêu thích dòng máy này có lẽ bởi sự tiện lợi mà nó này đem lại, giống như chính tên gọi “ chụp ảnh lấy liền”.

Hạ Ly kéo Yến Tư Thời lùi về phía sau vài bước.

Từ Ninh nheo mắt nhìn khung ảnh: “Được rồi.”

Dù sao đang là tiết trời tháng mười, hôm qua có mưa, không khí hơi se lạnh, khi gió thổi qua da thịt có cảm giác man mát.

Từ Ninh bảo họ nhìn vào máy ảnh và đếm ngược ba hai một.

Khi đếm đến hai, Hạ Ly đột nhiên thấy Yến Tư Thời giơ tay ôm lấy vai cô.

Khi làn da mát lạnh chạm vào hơi ấm từ lòng bàn tay anh, lúc đó người cô giống như có một dòng điện chạy xẹt qua.

Từ máy polaroid xuất ra một bức ảnh, Từ Ninh rút nó cầm trong tay, máy ảnh lại in thêm một tấm khác nữa, vừa hay mỗi người một tờ.

Sau khi chụp xong, Hạ Ly bước đến gần Từ Ninh, cầm lấy một tấm ảnh, dùng hai tay che lại, truyền nhiệt độ cơ thể để bức ảnh mau hiện rõ.

Có hơi thở từ trên đỉnh đầu rơi xuống, Hạ Ly quay đầu lại nhìn, Yến Tư Thời đi theo phía sau cô, nhìn tấm ảnh trên tay cô.

Trong chốc lát, bức ảnh dần dần hiện ra.

Cả hai đều có làn da trắng bóc, bức ảnh trông như bị phơi sáng quá mức.

Hạ Ly nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cô đưa cho Yến Tư Thời: “Cái này là cho anh.”

Yến Tư Thời vòng tay qua người cô nhận lấy.

Hạ Ly cầm lấy tấm còn lại, buột miệng nói: “Như vậy chúng ta đã có hai tấm ảnh chụp chung với nhau rồi.”

Yến Tư Thời sững người: “Tấm thứ nhất là cái gì?”

“Là khi kết thúc buổi biểu diễn vở kịch ‘Sự cố Tây An’, chúng ta đã cùng chụp một bức ảnh tập thể. Có thể là anh không nhớ.”

Yến Tư Thời suy nghĩ một lúc: “Em đứng ở hàng phía sau anh?”

Hạ Ly gật đầu.

“Bức ảnh đó còn không?”

“Ở trong máy điện thoại của em, lát nữa em sẽ cho anh xem.”

Từ Ninh không chịu nổi hành động như ở chốn không người của bọn họ, vì vậy cô đã cầm lấy chiếc máy polaroid, “chẹp” một tiếng rồi rời đi.

Lúc này, thợ ảnh đã chụp xong cho chú rể và dàn phù rể, lập tức gọi cô dâu chú rể qua chụp ảnh tập thể.

Hạ Ly đưa tấm ảnh polaroid trong tay cho Yến Tư Thời, kêu anh giữ giúp cô một lúc.

Yến Tư Thời nhìn cô rời đi, anh lấy trong túi ra một chiếc ví da màu đen, nhét một tấm ảnh vào bên trong ngăn ví.

——————

Sau khi vội vàng chụp ảnh xong, Lâm Thanh Hiểu phải trở về phòng để thay sang bộ váy chính thức, trang điểm và làm tóc.

Hạ Ly đi cùng để hỗ trợ, Nhϊếp Sở Hàng nói với cô rằng hãy yên tâm, cậu ấy sẽ đối xử tốt với Yến Tư Thời.

Sau khi Lâm Thanh Hiểu thay đồ xong, buổi lễ cũng chuẩn bị bắt đầu. Hạ Ly và chuyên gia trang điểm hộ tống Lâm Thanh Hiểu ra khỏi thang máy, đi đến sảnh tiệc cưới, cô dâu liền nhập hội cùng hai hoa đồng của mình.

Cô và chuyên viên trang điểm đứng ở ngay bên cạnh, giúp đỡ điều chỉnh các chi tiết và chỉnh sửa váy áo sao cho hoàn mỹ nhất có thể.

Rất nhanh đã có tiếng nhạc vang lên, người chủ trì buổi lễ đọc diễn văn dạo đầu, rồi mời cô dâu tiến vào trong.

Cánh cửa lớn mở ra, Lâm Thanh Hiểu chậm rãi bước đi trên thảm, trên tay cầm một bó hoa tulip trắng.

Hạ Ly nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô ấy trong chiếc váy cưới bằng lụa màu trắng, không hiểu sao lại muốn khóc.

Sau khi Lâm Thanh Hiểu lên sân khấu, Hạ Ly từ phía bên cạnh đi vào sảnh tiệc, tìm thấy Yến Tư Thời đang ngồi ở chiếc bàn bên cạnh sân khấu.

Anh đã dành riêng một chỗ cho cô.

Sau khi Hạ Ly ngồi xuống, cô chống cằm nhìn về phía sân khấu lớn.

Yến Tư Thời liếc nhìn cô, cởϊ áσ khoác choàng lên vai cô.

Cô định thần lại và mỉm cười, luồn tay qua ống tay áo.

Lớp lót lụa của áo khoác thật ấm áp.

Sau khi tất cả các thủ tục đã được hoàn tất, tiết mục cuối cùng chính là tung hoa cưới.

Chẳng mấy chốc, dường như tất cả các khách mời nữ đều đã tập trung lại gần sân khấu.

Hôm nay Hạ Ly phải đi giày cao gót, gót chân hơi đau nên đứng dậy chậm hơn một bước, liền nhìn thấy sân khấu đã bị ba lớp người bao vây, cô liền dứt khoát bỏ cuộc.

Yến Tư Thời hỏi cô: “Em không đi sao?”

Hạ Ly cười: “Thôi bỏ đi. Nhiều người như vậy chưa chắc đã đến lượt em.”

Cuối cùng, Âu Dương Tịnh xinh đẹp trong bộ váy dài mảnh mai đã bắt được bó hoa.

Nghi lễ tiệc cưới cuối cùng kết thúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Hạ Ly mệt đến mức không cảm thấy đói.

Sau khi tùy tiện gắp vài miếng, một lúc sau, Lâm Thanh Hiểu và Nhϊếp Sở Hàng đã thay lễ phục kính rượu tiến lại đây.

Hạ Ly và Yến Tư Thời cầm ly, đứng dậy cụng ly với cặp vợ chồng mới cưới.

Lâm Thanh Hiểu cười nói: “Mình sẽ đợi ngày được uống rượu mừng của hai cậu.”

Hạ Ly cũng cười: “Làm ơn đi, chúng mình mới hẹn hò có một ngày thôi.”

“Cứ bỏ qua những bước rườm rà nhất, hiểu không?”

Nhϊếp Sở Hàng nói lời cảm ơn đến Yến Tư Thời, bảo anh lần sau rảnh rỗi hãy đến Đông Thành chơi.

Yến Tư Thời đồng ý.

Bữa tiệc kết thúc, Hạ Ly trở lại phòng thay đồ của Lâm Thanh Hiểu, giao lại tất cả những thứ mà cô đã giữ giúp cho cô ấy, mang theo món quà mà Lâm Thanh Hiểu đã đặc biệt chuẩn bị cho các phù dâu rồi rời khỏi khách sạn.

Sẽ có một bữa tiệc vào buổi tối, nhưng Hạ Ly và những người khác sẽ không tham dự, thông cảm cho Lâm Thanh Hiểu đã phải vất vả đi tiếp đón họ hàng thân thích của cả hai bên.

Xe của Yến Tư Thời dừng trước cửa khách sạn.

Sau khi Hạ Ly lên xe, cô ngả người ra sau. Tuy rằng không phải cô kết hôn, nhưng cũng đủ kiệt sức rồi.

Cô hỏi: “Em có thể cởi giày ra không?”

Yến Tư Thời nói đương nhiên.

Cô cởi đôi giày cao gót, trực tiếp giẫm chân lên thảm trải sàn.

Yến Tư Thời hỏi: “Em muốn đi đâu? Về nhà sao?”

Hạ Ly ngáp dài: “...Em muốn ngủ.”

Yến Tư Thời liếc nhìn cô: “Vậy đến chỗ anh đi.”

Lúc ở trên xe, đôi mắt của Hạ Ly dường như sắp nhắm nghiền.

May mắn thay, nơi này cách nhà Yến Tư Thời không xa, chưa đầy hai mươi phút đã đến nơi.

Yến Tư Thời mở cửa, Hạ Ly vừa đi vào, trong phút chốc đó, cô lập tức chú ý tới trên bàn ăn có một bó hoa.

Hoa Tulip trắng được buộc bằng dải băng ren, nhìn trông giống bó hoa của Lâm Thanh Hiểu.

Cô sững người, đi tới cầm lên nhìn, nhận ra rằng đây không phải là bó hoa đó.

Cô nhìn về phía Yến Tư Thời.

Yến Tư Thời giải thích: “Anh vừa gọi người giao tới.”

Hạ Ly nhận lấy bó hoa, nhất thời không biết nên nói gì.

Khi ở bên anh, dường như luôn có những bất ngờ đúng lúc.

Ngoài ra còn có một túi nilon bên cạnh bàn ăn.

Hạ Ly mở ra xem, bên trong có bàn chải đánh răng, nước tẩy trang cùng bông tẩy trang.

Rõ ràng mấy món đồ này cũng vừa mới được đưa đến.

Yến Tư Thời một tay xách túi, tay còn lại nắm tay cô rất tự nhiên, đi về phía cầu thang.

Cô đang cầm bó hoa trên tay, mặc áo khoác của anh, cứ như vậy đi theo anh.

Cả hai tới phòng ngủ, Yến Tư Thời bước vào phòng tắm và đặt mọi thứ lên bàn.

Hạ Ly cởϊ áσ khoác, đặt bó hoa xuống, đi vào phòng tắm.

Yến Tư Thời đã mở vòi nước và đang dùng tay kiểm tra nhiệt độ, hệ thống nước nóng kiểu cũ nên phải bật lên một lúc mới có nước ấm.

Hạ Ly bước đến gần anh, nhìn vào gương.

Cô trang điểm vội vàng, nhưng thực sự vẫn rất xinh xắn, son môi lúc này chỉ phai đi một chút, một ít phấn mắt đã nhạt đi một chút, rơi xuống phần mi dưới.

Không biết có phải chỉ có mình cô nghĩ thế hay không, nhưng cô luôn cảm thấy mình trang điểm sau một lúc, khi son phấn nhạt nhần, thật ra còn đẹp hơn so với lúc ban đầu vừa mới trang điểm xong, ngắm mình trong gương, cảm thấy so với chụp bằng điện thoại với filter cũng không khác gì nhiều.

Cô nhìn chằm chằm vào gương, mê mẩn ngắm nghía một lúc, bỗng nghe thấy Yến Tư Thời ở bên cạnh nói: “Được rồi.”

Cô với tay sờ vào nước ấm, cảm thấy nhiệt độ vừa phải.

Cô vừa định rút tay đi lấy nước tẩy trang, Yến Tư Thời đột nhiên vươn tay, bắt lấy ngón tay của cô.

Trái tim cô lỡ một nhịp.

Yến Tư Thời theo sát cô, duỗi tay chống vào mép bàn bên cạnh, ngăn không cho cô lùi về phía sau.

Anh cúi xuống nhìn cô, cô xấu hổ liếc nhìn phía gương, chắc chắn rằng anh đang nhìn vào đôi môi cô, màu son đã phai bớt, xinh đẹp như hoa hải đường đỏ rực sau cơn mưa.

Anh đột nhiên giơ tay lên, dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào môi cô, sau đó những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

Cô không kìm được, đôi mắt khẽ run lên, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Có một ngọn lửa thầm lặng cháy hừng hực ở đó.

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Lúc này, cô cảm thấy chính mình đã nín thở quá lâu, gần như suýt ngạt thở.

Lòng bàn tay anh ấn chặt bả vai cô, cô không nhịn được nhón chân lên, hai tay lướt qua bờ vai thẳng tắp rộng lớn của anh, vòng ra phía sau cổ.

Một lần nữa không khí lại nóng lên.

Không biết đã qua bao lâu, cả hai đều có chút thiếu oxi.

Những ngón tay của Yến Tư Thời luồn vào tóc cô, trong một khoảnh khắc, đầu anh ngửa ra sau vài phân.

Hơi thở dừng lại ở chóp mũi cô, mọi thứ như ngưng đọng trong giây lát.

Anh dần dần đi xuống, cuối cùng, đôi môi ấm nóng dừng lại ở xương quai xanh của cô.

Cô cảm nhận được nụ hôn rơi xuống, giống như sự phấn khích sau khi phá vỡ sự kiềm chế trong một thời gian dài.

Tuy nhiên, chỉ trong một khoảnh khắc, anh lại rút lui.

Anh vươn tay cầm lấy lọ nước tẩy trang, nhét vào tay cô.

Anh nói nhỏ: “Em rửa mặt đi.”

Rồi anh quay người đi ra ngoài.

Nếu không phải làn da trắng nõn như ngọc như tuyết làm nổi bật lỗ tai đang ửng hồng đã tố cáo cảm xúc của anh, trên thực tế cô còn nghĩ anh đang rất bình tĩnh.

Cửa phòng tắm lập tức khép lại.

Hạ Ly ngây ngốc cầm lấy chai nước tẩy trang, trái tim vẫn đang đập dữ dội.