Chương 45: Thà uống rượu độc còn hơn chịu đựng

Để tránh đánh thức Từ Ninh, lúc Hạ Ly vào cửa động tác rất nhẹ nhàng.

Cô tắm nước nóng và nằm xuống giường, cả người có một cảm giác buồn ngủ như thể đã thức cả đêm.

Nhưng không thể ngủ được, thức đến tận giờ làm việc như thường lệ mới rời giường, lúc rửa mặt nhìn mình trong gương, gương mặt đờ đẫn, thiếu sức sống.

Nặng trĩu cả buổi sáng, trong suốt cuộc họp suy nghĩ của cô cũng chậm hơn một nhịp so với bình thường, khiến cô cảm thấy mình giống như một cái xác chết.

Giữa trưa có ngủ một lát, liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Giờ nghỉ trưa kết thúc, có người tới tìm cô.

Lúc đó Hạ Ly đang chuẩn bị đứng dậy rót nước, có một đồng nghiệp gọi cô lại, theo tiếng vọng nhìn sang, lại thấy Lâm Trì Vũ từ bộ phận thiết kế đứng bên cạnh đồng nghiệp kia.

Lâm Trì Vũ vẫy tay với cô, đi tới.

Hạ Ly cười chào hỏi, vẫn gọi anh ta là: “Zack lão sư.”

Lâm Trì Vũ thấy cách xưng hô này không được tự nhiên, một lần nữa nhấn mạnh có thể trực tiếp gọi anh ta là “Tiểu Lâm”.

“Nghe nói hôm qua là sinh nhật cô, nhưng hình như cô không ở công ty cả ngày.”

“Hôm qua phải tham gia một đợt tuyển nhân sự mới của công ty.”

“Trách không được.”

Lâm Trì Vũ đưa túi quà trong tay cho cô: “Tôi đã chuẩn bị chút quà sinh nhật cho cô, sinh nhật vui vẻ.”

Hạ Ly cười nói “Cảm ơn”, liếc mắt nhìn vào trong túi: “Không phải là thứ gì quá quý giá đấy chứ?”

“Không. Một bộ huy hiệu do chính tôi thiết kế, đồ chơi ấy mà.”

Hạ Ly lại nói cảm ơn lần nữa.

Lâm Trì Vũ trước sau vẫn hơi bối rối: “Vậy, vậy tôi về bộ phận trước đây.”

Sau khi Lâm Trì Vũ rời đi, Hạ Ly mở quà.

Một bộ sáu huy hiệu, chủ đề sở thú, mỗi con vật đều rất dễ thương.

Công nghệ tráng men sơn mài, rất tinh xảo.

Nhưng cô dường như không biết nên sử dụng chúng làm gì, sau khi thưởng thức một lúc, cô tùy tiện cất vào ngăn bàn máy tính.

Hôm nay Hạ Ly không tăng ca, đến giờ liền đi.

Về đến nhà, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên bàn có một bó hoa hồng trắng, nó tồn tại thật lặng lẽ và đẹp đẽ, như thể bởi vì nhìn thấy nó mà sinh ra vài phần thương cảm, là sự bất công đối với nó.

Hạ Ly rất khó nói cảm xúc của mình là gì, ngồi ở đó ngơ ngác ngắm nó trong chốc lát, lấy điện thoại chụp ảnh, xong rồi mới đứng dậy đi tắm rửa.

Trở lại phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy món quà Yến Tư Thời tặng lúc sáng tiện tay đặt ở trên bàn trang điểm.

Do dự một lúc lâu, cô vẫn mở nó ra. Mở ra rất nhanh, giống như là cố ý chống đối cảm xúc trân quý trong tiềm thức.

Có hai thứ trong đó.

Một sợi dây chuyền, hình con cá màu bạch kim, đơn giản tao nhã, trên mắt cá khảm một viên đá quý màu xanh lam, dưới ánh đèn khúc xạ ánh sáng giống như khoảnh khắc cá nhảy lên từ đáy biển, vảy phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Còn lại là một bức tranh sơn dầu cỡ nhỏ 30 x 20 cm.

Toàn bộ bức tranh màu xanh đậm, điểm xuyết vài nét màu trắng, là biển đêm yên tĩnh gợn sóng.

Góc trên cùng có hai dòng chữ được viết bằng cọ nét mảnh:

The big wave brought you.

Y

Hạ Ly nhìn chằm chằm vào chữ “Y” một lúc lâu, cho đến khi mặt biển trong bức tranh như xuất hiện một tầng sương mù mờ ảo.

——————

Sau đó cũng không phải là không gặp lại Yến Tư Thời, dù sao cũng cùng làm việc trong một khu công viên.

Một lần là lúc cô vừa nghe xong điện thoại tại quán cà phê ở giếng trời, khi đi về phía tòa nhà công ty thì nhìn thấy Yến Sơ Thời ở đằng xa.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cũng nhìn thấy cô, liếc mắt một cái, khẽ gật đầu chào hỏi, giống như chim chiền chiện lông trắng lướt qua trên bầu trời xanh xám xịt, chỉ thoáng qua nhưng không thể quên, thanh tao đến không thể với tới.

Một lần là khi cô và Lâm Trì Vũ bàn bạc về truyền thông hình ảnh của dự án mới tại Starbucks, Yến Tư Thời cũng tới mua cà phê.

Khi cô nhận ra, anh đang đứng trong khu vực ăn uống và nhìn cô.

Không biết anh đã nhìn bao lâu, nhưng khi cô nhìn sang, anh cũng chỉ gật đầu, rồi quay đầu đi.

Sau khi lấy xong cà phê, anh đẩy cửa ra, một luồng khí nóng ập vào rồi tiêu tan trong giây lát.

Một lần khác, là ở cổng công viên. Cô tăng ca xong, đứng ở cửa bắt taxi, liền nhìn thấy Yến Tư Thời cầm một chai trà, đi từ hướng cửa hàng tiện lợi ra.

Anh đang gọi điện thoại và nói tiếng Anh. Người ở đầu dây bên kia có lẽ là bạn bè hoặc đồng nghiệp, quá nhiều thuật ngữ độc quyền trong lĩnh vực máy tính, cô chỉ nghe hiểu bảy tám phần.

Khi Yến Tư Thời nhìn thấy cô, bước chân anh dường như chậm lại một chút, cho đến khi đi tới trước mặt cô, cũng là lúc anh kết thúc cuộc điện thoại, hỏi cô một câu, mới tan tầm à, cô nói phải. Anh dừng một chút, dường như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Mấy lần tình cờ gặp nhau này, Hạ Ly luôn cảm thấy Yến Tư Thời lại biến trở lại như khi họ gặp nhau trong cửa hàng tiện lợi vào đêm đó.

Như trời đông giá rét, ở nơi đâu đó tận cùng thế giới, nơi không tồn tại sự sống con người.

Trừ những lần này ra, cuộc sống của cả hai dường như không có điểm giao nhau nào nữa.

Vào giữa tháng 8, Hạ Ly đi công tác ở San Francisco.

Các hoạt động marketing lớn được ước định diễn ra ba lần một năm, lần lượt vào ba mùa, mùa xuân, mùa hè và mùa thu.

Từ khi tổ chức sự kiện đến khi kết thúc, Hạ Ly ở lại hơn một tuần, lịch trình dày đặc, công việc cần làm phức tạp, sau chuyến đi, cả cơ thể và tinh thần cô đều mệt mỏi.

Ngày về nước, chẳng may chuyến bay bị trì hoãn, phải ở lại sân bay thêm bốn tiếng đồng hồ.

Hạ Ly luôn cảm thấy nhiệt độ điều hòa ở Mỹ mở thấp hơn trong nước, có lẽ là do ngồi điều hòa nhiều hơn bốn tiếng, sau khi ngủ một giấc trên chuyến bay đường dài, cô thấy cổ họng đau rát, mũi cũng bị nghẹt.

Tâm trạng thật sự rất tệ.

Sau khi hạ cánh ở Bắc Thành, gắng sức về đến nhà, trước tiên uống một viên thuốc có lẽ chỉ có tác dụng làm dịu triệu chứng cảm cúm.

Cuối cùng , cô vẫn không thoát được việc bị cảm nặng.

Nhưng hầu như năm nào cô cũng bị cảm lạnh, như thể nó đã trở thành một nhiệm vụ được đưa đến hàng năm mà cô không thể thoát khỏi.

Lần này nó lại một lần nữa hùng hổ quay trở lại với cô, khiến cô một lúc sau liền bắt đầu phát sốt.

Cô không tìm được thuốc trong nhà, uống một ly nước nóng, sau đó đặt một ít thuốc hạ sốt trên app giao đồ ăn, nằm xuống sô pha, gửi wechat cho Từ Ninh: Có thể là nửa sau bản thảo của cậu sắp được hoàn thành rồi đấy.

Từ Ninh gửi tới một loạt dấu chấm hỏi.

Tuần trước có một bộ phim web drama khai máy ở Phủ Thành, Từ Ninh là một trong những biên kịch đi cùng đoàn làm phim, phải ở lại cho đến khi bộ phim hoàn thành về cơ bản.

Hạ Ly: Mình bị sốt rồi.

Từ Ninh: Bao nhiêu độ?

Hạ Ly: Không tìm thấy nhiệt kế. Có vẻ như không có thuốc hạ sốt ở nhà, tớ vừa đặt trên app giao đồ rồi.

Từ Ninh: Vậy thì cậu uống thuốc rồi nghỉ ngơi trước đi. Nếu không hạ sốt thì phải đến bệnh viện đấy.

Hạ Ly: Biết rồi.

Hạ Ly đặt điện thoại di động lên bàn trà, lập tức nhắm mắt lại.

Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ:

Cô nghe thấy ai đó gõ cửa.

Toàn thân mềm nhũn vô lực, không muốn nhúc nhích, chỉ nghe tiếng gõ cửa ba lần, nghỉ một lúc, lại gõ ba lần nữa.

Có quy luật, không vội vàng nhưng cũng không chậm rãi.

Cô cảm thán thật là một anh chàng giao hàng lịch sự, nếu là người khác, có lẽ anh ta đã đá cửa vì bực tức rồi.

Tích lũy sức lực hồi lâu, cuối cùng cô cũng nghiến răng đứng dậy, đi dép lê, nhẹ nhàng đi ra mở cửa.

Đứng ở cửa, là Yến Tư Thời.

Có lẽ cô hơi choáng váng, sửng sốt trong giây lát: “...Sao cậu lại bắt đầu hành nghề giao đồ rồi?”

Yến Tư Thời cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất bình thản: “Từ Ninh nói cậu bị sốt. Tôi sống ở gần đây, cậu ấy bảo tôi qua đây xem tình hình của cậu thế nào, cậu ấy rất lo lắng.”

“Còn đồ tôi đặt thì sao?”

“Đặt cái gì?”

Cô lục lọi trong túi áo ngủ, không tìm thấy gì, quay lại thì thấy điện thoại di động trên bàn trà, bấm vào ứng dụng giao đồ, phát hiện đơn hàng sau khi đặt xong vẫn chưa thanh toán, liền trực tiếp bị hủy bỏ sau khi hết thời gian chờ.

“Tôi vào được không?”

Cô có chút sững sờ quay đầu lại: “À... Có, có thể.”

Có lẽ là do không tìm được đôi dép phù hợp, sau khi Yến Tư Thời cởi giày, liền đeo vớ trực tiếp giẫm lên gạch lát vào nhà.

Anh đặt túi giấy trong tay lên bàn trà, đi đến bàn ăn, cầm ấm đun nước lên.

Bên trong hẳn là vẫn đầy, lúc nãy cô vừa đun xong, chỉ là không biết có còn nóng hay không.

Yến Tư Thời rót một ly nước, đi tới đặt trên bàn trà, lấy một cái nhiệt kế điện tử từ trong túi giấy ra, nhấn nút, đưa cho cô.

Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhận lấy nhiệt kế, nhét nó qua đường viền cổ áo.

Mà Yến Tư Thời cũng quay mặt đi, hình như anh có hơi bối rối.

Một lúc sau, khi cô đặt nhiệt kế xong, anh mới xoay người, lấy thuốc hạ sốt từ trong túi giấy ra, lấy một viên thuốc trong vỉ thuốc, cùng với một ly nước, đưa tới tay cô.

Phản ứng của cô cũng hơn chậm nửa nhịp so với ngày thường, chậm chạp nhận lấy, uống thuốc.

Nhiệt kế điện tử kêu “bíp bíp” hai tiếng.

Cô lấy nó ra cầm trên tay xem: 38,5 độ.

Yến Tư Thời cũng tiến lại gần nhìn thoáng qua.

“Phòng của cậu ở đâu? Đi nghỉ ngơi trước đi.” Anh từ tốn nói.

Cô gật gật đầu: “Vậy cậu…”

“Đợi một lúc nữa tôi sẽ đi.”

Cô liền đứng dậy, bước chân lâng lâng đi về phía phòng của mình, cũng không đóng cửa, trùm chăn kín đầu ngã xuống.

Đại khái là thuốc bắt đầu có hiệu lực, trong lúc mơ màng chỉ cảm thấy cả người liên tục đổ mồ hôi.

Không biết ngủ bao lâu, chợt nghe có người gõ cửa.

Hạ Ly mở mắt, nhìn về phía cửa phòng ngủ, thấy Yến Tư Thời đứng ở đó, thoáng cái sửng sốt.

Hóa ra những gì đã xảy ra trước đó không phải là một giấc mơ.

“....Cậu vẫn còn ở đây à.”

Yến Tư Thời gật gật đầu, giọng nói bình tĩnh: “Hết sốt chưa?”

“Không biết… hình như đỡ rồi.” Cô nghĩ, chắc hẳn là đã đỡ rồi, bởi vì lúc này cô đã có thể suy nghĩ một cách bình thường.

Đã có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh.

“Đo nhiệt độ cơ thể thêm lần nữa chứ?”

Hạ Ly gật đầu.

Cô nhớ nhiệt kế được đặt ở bên ngoài, vì thế hỏi: “Cậu có thể lấy nhiệt kế giúp tôi không?”

Yến Tư Thời xoay người đi vào phòng khách.

Một lát sau, anh trở lại cửa phòng ngủ, dừng một chút, mới đi vào, đi đến bên giường rồi dừng lại.

Cô nhận lấy nhiệt kế từ trong tay anh, kéo chăn trùm lên, luồn qua cổ áo đặt vào nách.

Một tay Yến Tư Thời đút trong túi quần, đứng cạnh giường cô, ánh mắt dường như đang nhìn về phía bàn làm việc của cô.

Cô nhìn theo.

Đó là nơi đặt một bức tranh sơn dầu nhỏ.

Bàn làm việc của cô trải khăn trải bàn màu trắng, sắp xếp gọn gàng, bức tranh sơn dầu màu xanh tựa vào những cuốn sách góc có gáy màu xám trắng, vô cùng đẹp mắt.

Cuối cùng Hạ Ly liếc mắt nhìn chữ “Y” trên bức tranh nhỏ, sau đó lập tức chuyển ánh mắt sang người Yến Tư Thời.

Mấy lần trước đều chỉ chào nhau từ xa nên không nhìn rõ lắm.

Lúc này nhìn gần, chỉ cảm thấy hình như anh đã gầy đi một chút, chiếc áo sơ mi trắng kia càng làm người ta có loại cảm giác gầy yếu.

Tâm trạng của anh dường như không được tốt, giữa hai hàng lông mày có một vẻ u ám nhàn nhạt.

Bởi vì anh đánh giá bức tranh kia quá lâu, Hạ Ly nhịn không được hỏi: “Là cậu tự vẽ sao?”

“Ừm.”

“Không ngờ cậu còn biết vẽ tranh.”

“Lúc ở nước ngoài có học qua, chỉ học nửa năm. Vẽ không đẹp.”

“Đã rất tốt rồi, rất đẹp.”

Yến Tư Thời không nói lời nào, quay đầu lại nhìn cô một cái.

Rất khó nói trong ánh mắt này có cảm xúc gì, cô cũng không muốn tìm hiểu kỹ.

Nhiệt kế vang lên hai tiếng bíp.

Hạ Ly lấy ra xem: “36.9. Gần như đã hết sốt rồi— Tôi ngủ có lâu không?”

“Đói không? Tôi gọi cháo giúp cậu rồi.”

Cảm giác đói không rõ ràng, chỉ có một cảm giác thoải mái khắp toàn thân.

Cô biết mình phải bổ sung một chút năng lượng, liền gật gật đầu, chống tay xuống thành giường đứng dậy.

Yến Tư Thời đi ra ngoài trước.

Hạ Ly đi đến bàn ăn, Yến Tư Thời đã bày thức ăn trên mặt bàn.

Ngoài một phần cháo gà, còn có mấy món ăn nhẹ.

Cô nhận ra logo trên chiếc đũa kia, không khỏi giật mình.

Là nhà hàng trà phong cách Hồng Kông lần trước Yến Tư Thời đặt giao hàng.

Khoảng ba tuần trước, cô và Từ Ninh ở nhà, để chúc mừng tập phim mà Từ Ninh tham gia biên kịch sắp khởi động mấy, liền muốn ăn một bữa thật ngon. Hôm đó Từ Ninh lười gội đầu, không chịu ra ngoài, chỉ muốn gọi đồ ăn mang về.

Hạ Ly liền nhớ tới nhà hàng trà phong cách Hồng Kông này, nhưng khi bấm vào tìm kiếm, họ hoàn toàn không mở dịch vụ giao đồ ăn, gọi điện xác nhận thì họ nói chưa từng mở, chỉ có thể hỗ trợ dùng bữa ngắn hạn tại chỗ.

Yến Tư Thời đặt chén cháo trước mặt cô, cô cầm lấy thìa, rũ mắt nói một tiếng cảm ơn.

Không hỏi anh, sao lại nói là “đặt giao hàng”, đoán cũng có thể đoán ra được chắc chắn phải tốn chút sức.

Bệnh tật khiến người ta suy nhược, cô biết lý do, vì vậy cô không hỏi.

Mùi thơm hơi nóng của cháo, kí©h thí©ɧ khẩu vị của cô, múc một thìa nếm thử, hương vị mặn ngọt thanh vừa phải.

Yến Tư Thời đóng giỏ hàng lại, đẩy vào bên trong, sau đó nói: “Ăn chậm thôi. Tôi đi trước đây.”

Hạ Ly hơi giật mình.

Lúc này, cô kiểm tra thời gian, mới biết đã là mười một giờ rưỡi đêm.

Cô đã ngủ ít nhất ba giờ.

Anh đợi đến tận khi cô hạ sốt?

“Hôm nay làm phiền cậu rồi.”

Yến Tư Thời khẽ gật đầu, vẻ mặt không hề gợn sóng: “Cần giúp gì thì cứ gọi cho tôi.”

Hạ Ly gật đầu.

Nói xong, anh liền xoay người đi về phía cửa.

Thay giày, chỉ dừng ở cửa ra vào nói lời tạm biệt với cô.

Anh mở cửa, đi ra ngoài, khẽ đóng cửa lại, chốt khóa cửa khẽ vang lên một tiếng.

Rời đi một cách dứt khoát.

Hạ Ly buông thìa xuống, gửi cho Từ Ninh một tin nhắn wechat: Tớ hết sốt rồi. Yến Tư Thời cũng đã đi rồi. Cám ơn vì đã gọi cậu ấy đến.

Từ Ninh không nói hai lời, trực tiếp gửi mấy tấm ảnh chụp màn hình tới.

Tấm đầu tiên là cô đăng lên vòng bạn bè của đồng nghiệp và lãnh đạo, chửi bới mình vừa hạ cánh liền phát sốt.

Tấm thứ hai là cuộc đối thoại giữa Từ Ninh và Yến Tư Thời.

YAN: Xin lỗi đã làm phiền. Xin hỏi tình huống hiện tại của Hạ Ly thế nào rồi?

XN: Tôi không ở Bắc Thành, tôi đang làm việc với đoàn làm phim ở nơi khác.

YAN: Vậy cô ấy ở nhà một mình sao?

XN: Đúng vậy.

YAN: Hai người có bạn chung ở Bắc Thành không, có thể nhờ tới xem tình hình của cô ấy thế nào không?

XN: Người đó còn không phải là anh sao?

XN: Nếu anh không yên tâm, thì tới xem giúp tôi đi.

Hạ Ly xem xong, không biết nên trả lời như thế nào.

Từ Ninh: Lần sau nhớ phải che chắn cậu ta đấy [cười xấu xa].

——————

Bên ngoài tiểu khu.

Chiếc xe đậu quá lâu một lần nữa vui vẻ nhận một vé phạt.

Yến Tư Thời ngồi ở trong xe, thật lâu không nhúc nhích.

Biết là không nên, nhưng cũng lo lắng lỡ như, lỡ như cô có gọi nhờ giúp đỡ thì anh có thể có mặt ngay lập tức.

Anh đã cố gắng hết sức để không quan tâm quá nhiều, để không gây gánh nặng cho cô.

Lẽ ra hôm nay anh không nên đến.

Nhưng nếu không tới nhìn một cái, anh sẽ không yên lòng.

Cũng có tư tâm, bởi vì đã lâu không gặp, cảm giác khát khao mơ hồ trong lòng tôi sôi trào ngay khi nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô.

Thà uống rượu độc còn hơn chịu đựng.