Hạ Ly cũng không ngủ quá lâu, chỉ sau khoảng nửa giờ đã tỉnh lại.
Ánh lửa trong lò sưởi, áo khoác lông vũ phủ trên người, cùng với tuyết bay không ngừng nghỉ ngoài cửa sổ thủy tinh, đều làm cô thoáng hoảng hốt, sau đó mới dần dần nhớ lại nguyên nhân kết quả.
“Tỉnh rồi à?”
Hạ Ly gật gật đầu, đầu rời khỏi vai Yến Tư Thời. “Muốn ở lại đây một lát, hay chuẩn bị trở về.”
Hạ Ly cầm điện thoại nhìn thời gian: “Trở về đi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc, Yến Tư Thời bàn giao lại cho nhân viên ở đây, sau đó hai người trở lại xe.
“Để tôi lái xe cho.” Hạ Ly đề nghị.
Lúc này đã gần ba giờ sáng, lái xe trở về phải mất gần ba tiếng nữa.
Từ lúc bắt đầu chuyến đi đến giờ, Yến Tư Thời chưa nghỉ ngơi một giây nào.
Yến Tư Thời nói: “Không cần, cậu cứ ngủ trên xe thêm một lát đi. Tôi có thể xin nghỉ phép.”
“Cậu chắc chắn là được chứ?”
"Ừm."
“Vậy nếu cậu thấy buồn ngủ thì có thể gọi tôi dậy đổi phiên bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Trước khi xe xuất phát, Hạ Ly liếc nhìn tòa nhà sáng rực ánh đèn lần cuối: “Đây là khu nghỉ dưỡng trượt tuyết trong nhà phải không?
"Ừm."
Cô không hỏi chi tiết nó ở đâu.
Không biết, thì đây mới chân chính là một bí mật thật sự.
Trên đường trở về, tiếng gió khẽ khàng ngoài cửa xe dường như cũng vang vọng trong đầu cô suốt cả quãng đường.
Khi nửa tỉnh nửa mê, nó khiến cô nhớ lại chuyến xe buýt đêm từ thị trấn Tụ Thụ trở lại thành phố khi cô còn học trung học.
Giống như một chuyến xe trong một giấc mơ ngớ ngẩn.
Tâm trạng của cô lúc đó và bây giờ cũng gần như giống nhau.
Khi cả hai đến cửa tiểu khu nhà ở của Hạ Ly tại Bắc Thành, trời đã sáng.
Một sự mô tả phổ biến khi Hạ Ly viết văn thời trung học, là sắc trời trắng dã như bụng cá.
Có một tia sáng màu cam yếu ớt ở phía xa xa.
Hạ Ly ngáp dài một cái: "Cám ơn. Cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Lúc này cô lên lầu vẫn có thể ngủ thêm một giờ trước khi đi làm.
Hạ Ly kéo cửa xe, nghĩ nên nói “chào buổi sáng" hay là “chúc ngủ ngon".
“Chờ một chút.”
Lại nghe Yến Tư Thời lên tiếng.
Anh đưa tay nhấn một cái nút trên cánh cửa bên kia, khóa cửa xe lại.
Nhìn về phía cô, sau đó nói: "Xin của cậu hai phút, tôi có hai điều muốn nói với cậu."
Hạ Ly khựng lại.
Lái xe như điên suốt đêm, trên mặt Yến Tư Thời có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất tỉnh táo, hơn nữa mơ hồ có một loại cảm giác không có gì có thể quấy rầy quyết tâm của anh.
Hô hấp của Hạ Ly đột nhiên trở nên gấp gáp.
Yến Tư Thời chỉ trầm mặc không đến nửa giây, liền mở miệng nói: “Những lời này đáng lẽ phải được nói vào đêm đó...”
“Chờ đã.” Hạ Ly ngắt lời anh.
Cô cảm thấy âm thanh đó dường như không phải do mình phát ra, giống như bị một tầng thủy triều ngăn cách.
Yến Tư Thời nhìn về phía cô.
Ngón tay Hạ Ly siết chặt, phảng phất như buổi tối hôm đó, tiếng chuông đồng hồ va vào tim cô, chấn động đến mức có chút đau đớn: “...Tôi có thể đoán được cậu muốn nói gì. Nhưng..."
Hô hấp nặng nề hơn một chút, giây tạm dừng này trong lòng cô lại như kéo dài cả thế kỷ.
Cô tiếp tục: “... Tôi nghĩ tốt hơn là không nên nói ra."
Việc bày tỏ những suy nghĩ đã được cân nhắc kỹ lưỡng trong đầu không khó như cô nghĩ.
Ánh mắt Yến Tư Thời cực kỳ an tĩnh, khiến cô rất khó đoán ra suy nghĩ của anh lúc này.
Giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh: “Cậu biết hiện tại tôi rất tỉnh táo mà.”
“Tôi biết.”
“...Vậy tại sao?”
Hạ Ly không biết phải trả lời như thế nào: “... Có lẽ là do không thích hợp."
“Chúng ta?”
Dưới ánh mắt trong trẻo chăm chú, cô khó khăn gật đầu.
“Nếu thật sự coi tôi là bạn học cũ, thì không nên dùng loại lời nói cho có lệ này chọc tức tôi.”
Hạ Ly nhất thời im lặng.
Đèn nhấp nháy, giống như một chiếc đồng hồ đang chạy trong lòng cô.
Cuối cùng, cô bình tĩnh nói: “Mỗi người có cách hiểu khác nhau về sự thân mật và có những kỳ vọng khác nhau.”
Mỗi lần hỏi ngược lại, Yến Tư Thời đều nói thẳng: “Có nghĩa là tôi không đáp ứng được kỳ vọng của cậu."
Hạ Ly muốn nói không phải.
Không phải, có lẽ tôi mới là người không đáp ứng được kỳ vọng của cậu, cho nên suốt một chặng hành trình dài, dù chỉ một cánh cửa nhỏ, cậu cũng chưa từng mở ra cho tôi.
Mới vừa rồi trên đường trở về, nửa sau của quãng đường cô hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu vẫn luôn cân nhắc lại những chuyện xảy ra gần đây.
Giống như một mảnh vải nhuộm, bị đập đi giặt lại nhiều lần cho đến khi không vắt ra màu nữa, cô cũng đã suy nghĩ thấu đáo.
Cô có thể giả vờ ngu ngốc, nhưng cô không thể.
Những loại bánh kẹo mà hồi nhỏ không được ăn, lớn lên có thể mua bao nhiêu tùy thích. Nhưng Yến Tư Thời không phải kẹo, không phải là một loại bù đắp cho những hối tiếc của thời thiếu nữ.
Cô không thể lừa dối bản thân chỉ để ném trải vị ngọt dễ dàng có được này.
Thứ lỗi cho cô vì đã không biết tự lượng sức mình.
Cô muốn trở thành người có thể thực sự bước vào trái tim anh.
Và nếu cô không phải là người đó, thì cô thà từ bỏ viên kẹo không biết hạn sử dụng này còn hơn.
Thừa dịp hiện tại, cô vẫn có thể bỏ được.
Vẫn chưa triệt để lún sâu vào bùn, sẽ không quá đau đớn.
Anh chính là tuyết rơi giữa ngày hạ.
Vốn dĩ chính là một sự tồn tại không thể xuất hiện trong thế giới của cô. Dù sao đi nữa thì tuyết nhân tạo cũng không phải là mùa đông thực sự.
Yến Tư Thời không hỏi thêm câu nào nữa.
Hai giây im lặng của cô coi là câu trả lời dành cho anh.
Tay anh đặt trên vô lăng buông thõng xuống trong trạng thái vô cùng suy sụp.
Hôm qua đặt hoa tặng cô, trang web chính thức của cửa hàng hoa đó viết, ý nghĩa của hoa hồng trắng là, "Anh đủ xứng đôi với em".
Là anh vẫn còn quá tệ.
Chưa phải lúc để nói ra những lời này.
Một lát sau, Yến Tư Thời hắng giọng, một lần nữa lên tiếng: "Sinh nhật này của cậu, vẫn vui chứ?"
“Đương nhiên... Sau này hẳn là sẽ không có sinh nhật vui như vậy nữa."
Yến Tư Thời thấy cô gật đầu thật sâu.
Nhưng rất khó để anh phán đoán, cô là xuất phát từ sự thật lòng, hay là chỉ muốn an ủi anh.
Thật sự cảm thấy vui vẻ, sẽ không đột nhiên kết án tử hình cho anh.
Có lẽ sự im lặng của anh khiến cô cảm thấy mình phải nói gì đó, cô liếc nhìn anh và nói: “... Tôi xin lỗi. Tôi hy vọng cậu sẽ không nghĩ rằng tôi là một người khó hiểu, đáng ghét và giả tạo.”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy.”
Những ngày tháng ở trường trung học đối với anh hoàn toàn là một sự hỗn loạn, chấm dứt lại càng vội vàng thất thường.
Mà cô là một trong số ít tia sáng mà anh có thể nhớ tới.
Yến Tư Thời đưa tay ra và chỉ vào ngăn chứa đồ phía trước ghế phụ: “Trong đây là quà sinh nhật của cậu, tôi vẫn hy vọng cậu có thể nhận nó.”
Hạ Ly vươn tay ấn mở ra, bên trong là một hộp quà được đóng gói tinh xảo, làm bằng giấy vải màu xanh đậm, cầm trong tay làm cô có chút xúc động khó tả.
“....Cám ơn.”
Yến Tư Thời không nghe nổi những lời này.
Không có gì có thể thay thế những điều cô đã làm cho anh, dường như anh không gánh nổi hai từ “cảm ơn” này.
Bên ngoài xe trời đã sáng rõ.
Khi Yến Tư nhấn nút để mở khóa xe.
Hạ Ly mở cửa xe ra, sau đó nói với anh: “Buổi sáng tốt lành.”
Hình như anh có “Ừ” một tiếng, nhưng không biết có thật sự phát ra âm thanh hay không, mọi thứ trước mắt đều có chút mơ hồ như mất tiêu cự.
Cửa xe bị đóng lại.
Một lát sau, lại kéo ra.
Anh ngay lập tức ngước mắt lên.
Hạ Ly đứng ở ngoài cửa xe, ngập tràn trong ánh nắng ban mai, một thân quần áo như tỏa ra ánh trăng bạc không thể với tới.
Cô nói: “Điều ước thứ ba mà tôi ước trong ngày sinh nhật, là hy vọng cậu được hạnh phúc, đây là thật lòng... Hy vọng rằng sẽ có một người cùng cậu hiện thực hóa điều đó.”.
Anh không nói gì, cứ như vậy nhìn cô, đầu óc giống như ngừng hoạt động, có chút không thể hiểu được lời nói của cô.
Ngoài cô ra, còn có thể có ai?
Hạ Ly dừng một chút, giống như đang chờ anh nói “cảm ơn".
Anh biết điều đó là bất lịch sự, nhưng anh thực sự không thể nói ra.
Cô nói thêm một câu “Bái bai”, cửa xe một lần nữa đóng lại.
Yến Tư Thời nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ xe đi vào tiểu khu, cho đến khi không thể nhìn thấy nữa.
Cúi đầu tựa vào vô lăng.
Trái tim như bị tiêm một liều đông lạnh gấp, máu cũng từ từ ngừng chảy.
Thủy triều đen dâng lên.
Cổ họng như bị bóp nghẹt, cảm giác ngột ngạt không thể kêu cứu vô cùng quen thuộc.