Khung cảnh hiện tại làm Yến Tư Thời luôn có cảm giác đã từng xảy ra trong quá khứ.
Lục lại trí nhớ, tìm đến ngày cấp 3 năm đó: Ngoài trời đang đổ mưa, trong thư viện yên tĩnh, anh dựa theo giáo trình, sau đó tự mình viết ra một đoạn mã code, cụ thể là cái gì, thời gian trôi lâu quá rồi nên anh cũng quên mất.
Chỉ nhớ là quá trình không suôn sẻ lắm, cứ thường xuyên có bug báo lỗi vẫn chưa được giải quyết.
Suy nghĩ bị gián đoạn, bởi vì tiếng bút chì mơ mơ hồ hồ lặn long lóc trên mặt bàn.
Quay qua nhìn, bắt gặp vẻ mặt Hạ Ly hốt hoảng chặn lại cây bút chì.
Cô muốn mượn anh cuốn từ điển, anh chú ý tới cuốn sách ấn bản dày cộp trên tay cô, cái bìa bên ngoài có hơi quen mắt.
Cô cầm sổ tay qua hỏi anh từ mới, những từ này anh càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Bởi vì cách đó không lâu Vương Sâm có nhờ anh dịch một ít đoạn, trong đó có vài từ đơn không thông dụng lắm cũng xuất hiện trong danh sách từ mới này.
Lại nhìn cuốn sách kia, mặc dù cô đã nhanh chóng che lại, nhưng anh đoán được có thể là cuốn《Guns, Germs and Steel》mà anh giới thiệu cho Vương Sâm.
Làm thế nào cô biết đến cuốn sách này, không có cách nào biết được.
Lúc này nhớ tới ngày xưa, làm anh không nhịn được muốn xác nhận chi tiết này ngay lập tức.
Dù rằng anh cảm thấy Hạ Ly có lẽ không còn nhớ những chuyện nhỏ nhặt vậy nữa.
Lại không ngờ chỉ là thuận miệng hỏi một câu, vẻ mặt Hạ Ly hoảng sợ như kiểu mang phao đi thi bị bắt quả tang.
Ngược lại khiến anh bị đứng hình.
“... Đúng vậy.”
Hạ Ly nhìn đi chỗ khác, sau đó cười nói: “Lúc đó nghe cậu với Vương Sâm thảo luận bản dịch trong sách, hình như là sách ngoại khóa liên quan đến lịch sự thế giới. Hồi đấy tôi rất thích lịch sử, đi tra cứu thử thì cảm giác nó khá thú vị, đúng lúc thư viện thành phố có nên cũng mượn một cuốn.”
Yến Tư Thời nghe thế gật gật đầu.
Hạ Ly liếc anh, lòng còn sợ hãi.
Anh có tin lời giải thích của cô không? Cô không chắc lắm, chỉ từ vẻ mặt của anh cũng khó phân tích ra được nhiều thông tin.
Không dám lẳng nhẳng đề tài này nữa, Hạ Ly tiếp tục lật xem tài liệu anh đã sắp xếp, cười nói: "Cảm ơn, cậu đã giúp tôi rất nhiều.”
Yến Tư Thời hỏi cô có cần anh giúp thêm gì không.
"Không cần không cần, cậu bận việc của mình đi, phần tổng hợp phía sau tôi làm được rồi.”
Nội dung rất nhiều, việc sắp xếp mất nhiều thời gian hơn Hạ Ly dự kiến, thêm Tống Kiệu An cứ liên tục thúc giục khiến não cô như muốn phình lên.
Nhưng cô vẫn vô thức nhìn qua bên đó, thấy Yến Tư Thời ngồi trở lại trên sô pha, laptop đặt trên đùi, ngón tay thỉnh thoảng trượt trên màn hình cảm ứng.
Yên tĩnh, nhưng cảm giác tồn tại lại vô cùng mãnh liệt.
Giống như năm đó, rõ ràng xa cách với đám đông nhưng vẫn luôn là tâm điểm chú ý của người khác.
Nếu không phải nhiệm vụ tạm thời hôm nay quá gấp, ở chung một phòng với anh nhất định cô sẽ thường xuyên bị phân tâm.
Hạ Ly hoàn thành báo cáo xong lại làm thêm một bản tóm tắt sơ lược, đầu óc trở nên rối bời như hồ dán.
Gửi cho Tống Kiều An, trong lúc chờ anh ta trả lời, Hạ Ly nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm.
Nhấp vào WeChat, gửi tin nhắn cho Từ Ninh: [ Cậu tới chưa? ]
Từ Ninh: [ Tớ vừa hạ cánh. ]
Đợi lấy hàng lý, bắt taxi, theo dự tính nếu không tắc đường, ít nhất phải hơn 40 phút nữa Từ Ninh mới về đến nhà.
Tống Kiệu An trả lời tin nhắn, nói nội dung không có sai sót gì, bảo cô gửi vào hộp thư chỉ định.
Sau khi email được gửi đi, có một cảm giác nhẹ nhõm, đi kèm với trạng thái tinh thần vô cùng mệt mỏilớ
Hạ Ly đóng máy tính lại, không muốn nhìn thêm dù chỉ một giây.
Cô ngáp một cái thật dài, nhìn người trên sô pha: "Tôi xong việc rồi."
Thân ảnh kia không động đậy.
Hạ Ly dừng một chút, sau đó chậm rãi đứng dậy, động tác đẩy ghế cũng trở nên khẽ khàng, không để tạo ra tiếng động quá lớn.
Đi đến sô pha nhìn, thấy Yến Tư Thời dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt, hơi thở đều đặn, trên tay cầm laptop.
Ngủ rồi.
Tức khắc Hạ Ly cảm thấy vô cùng áy náy, một kỳ nghỉ tốt đẹp, không nói đến việc bản thân cô tăng ca thì thôi, còn liên lụy đến Yến Tư Thời, khiến anh lãng phí cả buổi chiều và buổi tối ở đây.
Vì Yến Tư Thời ngủ rồi nên cô lại càng xấu hổ nếu quấy rầy anh.
Chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tiện tay cầm lấy tạp chí được anh bỏ trên bàn trà rồi ngồi xuống tấm thảm xám cạnh ghế sô pha.
Là một cuốn tạp chí tiếng Anh chuyên về lĩnh vực công nghệ cao, rất nhiều danh từ riêng đọc hết sức nhức não, cộng thêm việc tăng ca đã vắt kiệt sức lực của cô.
Móc điện thoại ra, ngồi lướt Weibo một lát, cũng cảm thấy mệt.
Như thể không còn khả năng tiếp thu thêm bất kỳ tin tức chữ viết nào nữa.
Dứt khoát đặt điện thoại xuống, nằm xuống bàn trà, thẫn thờ.
Rồi không tự chủ được ngước mắt lên nhìn người trên sô pha.
Khuôn mặt anh trầm tĩnh, lúc ngủ giống như ngọn núi tuyết lặng lẽ.
Làm cho người ta cảm giác hít thở cũng là một loại quấy rầy.
Nằm sấp im lặng quan sát hồi lâu, không gian quá yên tĩnh, sự mệt mỏi do vận động trí não xông lên, dòng suy nghĩ lang thang đi đâu mất.
Bất tri bất giác nhắm chặt hai mắt.
Lúc tỉnh lại, cảm nhận có gì đó ở trên vai mình.
Hạ Ly đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp một cặp mắt lạnh lùng.
Yến Tư Thời ngồi trên mép ghế sô pha gần bàn trà, đang cúi người đắp cho cô một chiếc thảm mỏng.
Hạ Ly lập tức ngồi dậy: “Cậu tỉnh rồi.”
"Ừm."
"Xin lỗi tôi lại ngủ quên mất...”
Cuộc sống hàng ngày của động vật xã hội chính là thiếu ngủ, mãi mãi vẫn sẽ thiếu ngủ.
“Đến lúc đi ngủ rồi.”
“Mấy giờ rồi..."
Yến Tư Thời nâng cổ tay: “0 giờ 10."
Hạ Ly xoa xoa cánh tay có chút tê dại sau khi nằm lên rất lâu.
Yến Tư Thời nhìn cô: "Từ Ninh tới rồi sao? Tôi lái xe đưa cậu về."
Qua một cái chớp mắt, bổ sung: "Không thì ở lại nghỉ một đêm cũng được."
Dứt lời, anh khẽ ngáp một cái.
Cái ngáp này làm Hạ Ly khá bối rối.
Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân khiến cho Hạ Ly có chút khó nói vào lúc này, không muốn lại làm phiền đến Yến Tư Thời đang buồn ngủ lại phải lái xe đưa cô về.
Quãng đường mất hơn 20 phút, cả đi lẫn về mất hơn 40 phút, khi đó đã gần một giờ.
Nếu cô đề nghị tự mình bắt taxi trở về, dựa theo những gì cô biết về Yến Tư Thời, tính cách chu đáo của anh sẽ không bao giờ đồng ý.
Có vẻ như chỉ còn duy nhất một sự lựa chọn.
Cô biết điều đó không ổn.
Cô biết.
“Không làm phiền cậu chứ?”
Yến Tư Thời giương mắt nhìn cô: "Ý cậu là...”
“Nếu tôi ở nhờ một đêm thì...”
Yến Tư Thời thấp giọng nói: “Không phiền. Cậu có đồ dùng hàng ngày rồi chứ?”
Đúng rồi, thêm cả quần áo để thay, trong vali cô đều có hết.
Những lời này làm cho cán cân nghiêng vô cùng về sự lựa chọn không phù hợp kia.
“.. Vậy phiền cậu rồi.”
Hạ Ly chống hai tay lên bàn trà, đứng dậy.
Co người hồi lâu, hai chân đã tê dại, mới đứng được nửa đường, cảm giác ngứa ran như hàng vạn mũi kim đâm khiến cô không khống chế được hai chân, thân thể cũng mất thăng bằng.
Theo phản xạ tìm kiếm một điểm tựa, chìa tay bám lấy.
Lúc nhận ra rằng mình đang bắt lấy đầu gối của Yến Tư Thời, cô hoảng sợ mà lật đật thu tay lại.
Làm cú ngã trở nên nghiêm trọng hơn.
“Cẩn thận.”
Một bàn tay bắt được cánh tay cô, nhẹ nhàng nâng lên, hướng rơi của cô cũng theo đó mà thay đổi, thành ra ngã thẳng sang một bên.
Một thoáng trời đất quay cuồng.
Đầu gối chân trái của cô chống lên mép ghế sofa giữa hai chân của Yến Tư Thời, bàn tay phải cũng thuận thế chống lên bờ vai anh.
Tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn ban nãy.
Hạ Ly không thở nổi, trái tim lập tức ngừng đập một giây.
Trước mắt, dường như cô đã hoàn toàn ngã vào vòng tay anh.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô, ngón tay có chút mát lạnh, lại tựa như một mồi lửa, hơi thở của anh gần trong gang tấc, hệt như gió thổi quanh đi quẩn lại trong thung lũng.
Lửa cháy lan ra đồng cỏ, cô bị hơi nóng phần phật phả lên gương mặt.
Làn da bị thiêu cháy, l*иg ngực cũng bị thiếu oxy.
Sắp hít thở không thông tới nơi rồi.
Yến Tư Thời khẽ ngước mắt, tức thì có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của cô dưới ánh đèn, giống như một bông mai trắng thuần khiết không tranh với đời trong cảnh xuân thịnh vượng.
Mí mắt cô khép hờ, đôi mắt cụp xuống tới mức thấp nhất, âm thầm trốn tránh, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi nhè nhẹ run rẩy.
Cô đang mặc một cái áo thun cộc tay, anh bắt lấy phía trên khuỷu tay cô khoảng 1 tấc, chạm phải một chút làn da dưới lớp vải bông, ấm áp mềm mại.
Một mùi hương ngọt ngào xẹt qua chóp mũi khiến anh phải nín thở.
Cảm giác hơi ngưa ngứa trào dâng trong cổ họng.
Cuối cùng là Hạ Ly chống vai Yến Tư Thời, chân rơi xuống đất, giọng nói rõ ràng vờ như bình tĩnh: “... Xin lỗi, chân bị tê.”
Yến Tư Thời chưa kịp nói gì, cô đã lùi lại nửa bước: "... Có thể tôi cần mượn phòng tắm một chút.”
“Ừ.” “Cuối cùng là Hạ Ly chống vai Yến Tư Thời, chân rơi xuống đất, giọng nói rõ ràng vờ như bình tĩnh: “... Xin lỗi, chân bị tê.”
Yến Tư Thời chưa kịp nói gì, cô đã lùi lại nửa bước: "... Có thể tôi cần mượn phòng tắm một chút.”
“Ừ.”
Yến Tư Thời cũng đứng lên, thản nhiên nói: “Để tôi xách hành lý vào phòng khách cho cậu.”
“Được... cảm ơn.”
Văn Sơ Bạch có rất nhiều bạn bè, chắc là lúc đó bạn bè thường xuyên đến ngủ qua đêm, cho nên chuẩn bị thêm một căn phòng cho khách.
Căn phòng đó vẫn luôn được duy trì ngăn nắp sạch sẽ giống như phòng khách sạn, khi Yến Tư Thời đến cũng như vậy. Dọn phòng là chuyện hứng lên thì làm, bình thường anh cũng chả vào căn phòng đó nên cũng không thèm động tới.
Mở cửa phòng dành cho khách, Yến Tư Thời ấn công tắc, đẩy vali vào, rồi dẫn Hạ Ly tới phòng tắm dành cho khách.
Bố cục ba ngăn riêng biệt, thiết bị đều có cách dùng thông thường nên không có gì đặc biệt cần nhấn mạnh.
Yến Tư Thời lấy khăn lông và khăn tắm sạch sẽ ra, đặt một góc ở bồn rửa tay, ngay sau đó đi ra ngoài.
Hạ Ly quay lại phòng khách, đóng cửa lại.
Nhịp tim vẫn đập dồn dập.
Cô ngồi xổm trên sàn bình tâm lại một lúc rồi mới mở vali, lấy đồ ngủ và vật dụng cá nhân ra.
Lúc đi qua phòng khách, không thấy bóng dáng của Yến Tư Thời, không biết anh đã đến thư phòng hay phòng ngủ chính.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hạ Ly bước ra khỏi phòng tắm, nhìn phòng khách trống rỗng, căng da đầu gọi một tiếng: "Yến Tư Thời..."
Một lúc sau, cánh cửa bên cạnh phòng khách mở ra.
Cô nói: “Tôi không tìm thấy máy sấy.”
Yến Tư Thời liền ra khỏi phòng, bước về phía phòng tắm.
Máy sấy được đặt dưới bồn rửa mặt cẩm thạch, còn hộp đựng đồ màu đen để trên kệ không có, vì cô không thể làm lộn xộn đồ của anh nên mới không tìm được.
Yến Tư Thời lấy nó ra, cắm điện rồi đưa cho cô.
“Cảm ơn cậu.”
Yến Tư Thời trước khi rời đi còn nhìn cô một cái, cô đang mặc một bộ đồ ngủ kiểu Jinbei* màu xanh biển đậm, trên đó có in hình thỏ trắng và hoa anh đào.
*Được dịch từ tiếng Anh-Jinbei là một bộ quần áo truyền thống của Nhật Bản được mặc bởi nam giới, phụ nữ và trẻ em trong mùa hè. Bao gồm một chiếc áo kiểu kimono buộc ngang, tay ống và một chiếc quần tây, jinbei ban đầu chỉ là trang phục dành cho nam giới, mặc dù trong những năm gần đây, jinbei của phụ nữ đã trở nên phổ biến.
Trên vai khoác một cái khăn lông, mái tóc ẩm ướt.
Nước từ tóc nhỏ xuống, khi cô cúi đầu, có vệt nước từ xương quai xanh uốn lượn chảy xuống, men theo làn da trắng nõn lăn dài đến nơi thấp hơn....
Yến Tư Thời ngay tức khắc thu lại ánh mắt của mình.
Hạ Ly sấy khô tóc, thu dọn tóc rụng, ra khỏi phòng tắm.
Yến Tư Thời đang uống nước ở quầy bar, dưới ánh đèn trắng, tấm lưng kia nhìn có chút cô lâu.
“Cái đó...”
Yến Tư Thời quay đầu lại.
"Tôi ngủ trước đây.”
"Ừm."
“Ngủ ngon."
“Ngủ ngon.”
Hạ Ly vào phòng cho khách nằm xuống, cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Từ Ninh: [ Tối nay mình sẽ tá túc ở chỗ bạn nên không về. Cậu đi ngủ sớm nhé.]
Từ Ninh: [ Bạn nào đó? ]
Hạ Ly không để ý, gửi một icon chúc ngủ ngon.
Cô nằm bẹp trên giường, bị mùi thơm của sữa tắm và dầu gội vây quanh, không tài nào có thể “ngủ ngon”.
Rõ ràng là toàn thân mệt mỏi buồn ngủ vô cùng, nhưng đại não của cô cứ có một sự phấn khích mơ hồ treo lơ lửng.
Rất giống với cảm giác uống cà phê vào được vực dậy tinh thần khi bản thân mệt mỏi quá độ.
Căn phòng cực kỳ tĩnh lặng, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, hầu như không thể nghe thấy bất kỳ tiếng ồn nào từ xe cộ lưu thông bên ngoài.
Tắt đèn, lăn qua lộn lại trằn trọc thật lâu.
Mãi đến một giờ sáng, mới dần dần trở nên buồn ngủ.
Yến Tư Thời bên phòng ngủ chính cũng ngủ muộn y hệt.
Khó khăn lắm mới ngủ được, lại bị đánh thức bởi một giấc mơ kỳ lạ.
Là cảnh tiếp theo của cái nhìn thoáng qua trong phòng tắm, vệt nước lăn dài, càng lúc càng xuống thấp.
Khi họ quấn lấy nhau, ánh đèn lắc lư trên đầu, quầng sáng lấp lánh chao đảo, ở trong mắt cô, và cả trên da thịt mềm mịn của cô.
Đây là lần đầu tiên anh mất hết lý trí như thế này, thậm chí gần như trở nên phát điên.
Chỉ vì du͙© vọиɠ mà muốn tổn hại một người.
Chính anh cũng cảm thấy xa lạ.
Tỉnh lại chỉ thấy căn phòng yên tĩnh đến dọa người, ngoại trừ tiếng thở dốc nặng nề của anh.
Anh không thường thủ da^ʍ, có lẽ vì thế mà anh mới nằm một giấc mơ hoang đường như vậy.
Mồ hôi sau lưng dần dần lạnh đi, một loại cảm giác lạnh lẽo ướt đẫm.
Anh gác tay lên trán, đợi hơi thở bình ổn lại mới đứng dậy, cầm ly nước trên tủ đầu giường uống một miếng nước.
Đá đã tan hết, mùi vị giữa ấm và lạnh trộn lẫn vào nhau thật sự nhạt nhẽo.
Nhưng anh vẫn uống một hơi cạn sạch, sau đó bật đèn ngủ, xỏ dép lê đi vào phòng tắm tắm cho mát.