“Đừng nói với tôi, cô đang ở triển lãm xe thể thao.” Đường Hạo híp híp mắt, ôm một tia hy vọng.
Tiếng cười sảng khoái của Hạ Chí phá tan ảo tưởng của anh.
Vậy mà Hạ Chí rất vui vẻ, cao hứng nói: “Tôi nói để cho anh không cần quá chắc chắn, anh xem cái này không phải bị trúng tà sao! Hơn nữa anh mặc tây trang nhìn cũng rất đẹp!”
Đường Hạo không thể trang điểm cho bản thân, so với Tần Dương tác phong màu mè, động một tí lại mặc áo sơ mi hoa thắt lưng cá sấu có nhiều màu sắc, anh vẫn thường mặc một thân áo đen quần đen, toàn thân trên dưới không bao giờ có quá ba màu, mặc dù nhìn cũng rất đẹp, nhưng nó quá đơn giản và ít năng lượng.
Cực kỳ nặng nề.
Hạ Chí không nghĩ tới anh mặc sẽ vest trông như thế nào, nhưng hôm nay nhìn thấy chỉ có thể nói là kinh diễm.
Đôi chân dài, tỉ lệ cân đối, cơ bắp cân xứng, là cái móc áo điển hình.
Đường Hạo chống khủy tay lên lan can, một tay đỡ trán, cam chịu nói: “Cô làm gì ở triển lãm xe thể thao…”
Tại sao cô lại ở triển lãm xe?
Buổi triển lãm xe có liên quan gì đến cô ấy sao?
Điều này quả thực rất kì lạ!
Hạ Chí không biết phải diễn tả như thế nào, đành phải thành thật nói: “Tôi kí tặng sách ở triển lãm truyện tranh, sau đó bọn họ đưa tôi đến xem truyện tranh và xe, tôi liền đến đây nhìn thử sau đó vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh.”
Đường Hạo: “…”
Anh đại khái đã hiểu được gì đó, nhìn lên một góc không có gì nổi bật trong khu triển lãm, ngay lập tức thấy được cô đang mặc bộ đồ màu trắng hơi trang trọng, nhưng vẫn không thể ngăn được sự trẻ con của cô.
Cách xa như vậy nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự phấn khích của cô, anh cũng không biết cô phấn khích cái gì nữa.
Cơ hội gặp mặt đáng chết này.
Anh ấy không biết gì về xe hơi, thậm chí tất cả các thứ máy móc và kí©h thí©ɧ tính chuyển động anh đều không biết gì, mà anh cũng không có tuổi thơ, từ nhỏ không xem phim hoạt hình, đối với truyện tranh cùng những kiến thức về văn hóa hoàn toàn không biết một chữ.
Đây cũng là chỗ anh rất buồn bực, rõ ràng là hai người không liên quan lại có thể phát triển đến mức này?
Quả là bí ẩn của thế kỷ!
Đường Hạo nhướng mày, hỏi: “Cô trộm trốn làm việc?”
Hạ Chí liên tục nói không: “Không có, tôi đã làm xong việc, liền tới đây xem xe, phối hợp chụp ảnh rồi liền trở về khách sạn.”
“Có muốn ở lại đây chơi không?”Ánh mắt của Đường Hạo rơi trên người cô, khoảng cách quá xa, chỉ mơ hồ nhìn thấy cô đi phía sau một đám người, một người đàn ông cao lớn bên cạnh chỗ chuồng ngựa đang ngóng trông cô ấy, nhìn một cách mong đợi, không rời mắt trong khoảng hai phút. Vì vậy anh mới mở miệng hỏi.
Hạ Chí nhất thời không phản ứng lại.
Anh cho rằng cô không hiểu, liền giải thích: “Tôi dẫn em đi tham quan.” Nói xong nhớ đến cô không có hứng thú với xe, anh tặc lưỡi: “Nếu không muốn thì quên đi.”
Chỉ là Hạ Chí không dám tin, hạnh phúc đến quá đột ngột, giọng nói cùng nâng cao lên hai độ: “Thật sao?”
Đường Hạo đưa điện thoại ra khỏi tai, ghét bỏ nói: “Là giả đó.”
Hạ Chí vô cùng vui vẻ: “Vậy thì đợi tôi một chút! Tôi sẽ tìm anh sau, đừng chạy.”
Đường Hạo tức giận hừ cười, cũng không biết trong đầu cô ấy suy nghĩ cái gì.
Nhưng thật ra được cô sốt ruột lấy lòng cũng rất vui, khóe miệng khẽ cong lên.
Hạ Chí cúp điện thoại, sau đó chào hỏi nhân viên công tác thuận tiện chụp ảnh chung với anh chàng cơ bắp, bởi vì vui vẻ nên tươi cười rạng rỡ hơn so với bình thường, anh chàng cơ bắp không nhịn được đỏ mặt, tự nhiên mà bắt tay cô, tâm trí Hạ Chí đang ở chỗ khác, hoàn toàn không biết về sự thay đổi cảm xúc của anh ta.
Vốn dĩ Minh Nguyệt đã sắp xếp người đưa cô về khách sạn, nhưng cô lại đuổi người đi, sau đó vui vẻ cầm theo cái túi xách nhỏ của mình đi tìm anh.
Một nhóm bảy tám người, trừ Thẩm Sùng đều đến tham gia náo nhiệt.
Thẩm Sùng tham gia vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, tiếp theo là làm chủ về xe thông minh, anh ấy là một trong những nhà tổ chức triển lãm xe này.