Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Chí

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Chí cúp điện thoại, sau đó chần chờ một lát, cũng không kịp thay quần áo và gọi tài xế đưa cô đi, cô gọi hai bạn nhỏ bảo đợi cô một lúc, rồi trực tiếp ra cửa chặn một chiếc xe taxi: ""Đi đến phố Đồng Thủy số 7."‘

Tần Dương càng nghĩ càng thấy vui, Đường Hạo dọn qua Dao Viên đã mấy ngày rồi, dựa theo lời hỏi thăm của anh ta, có lẽ cậu ta cũng không biết em gái ngọt ngào đang ở đó.

Không, cơ hội đã tới rồi.

Anh ta sợ con chó kia bỏ lỡ vở kịch hay nên suy nghĩ một hồi, cố ý gọi điện thoại mách lẻo trước.

Anh ta gõ di động một lúc rồi mới gọi cho Đường Hạo.

"Có chuyện gì mau nói, có rắm mau đánh!"" Đường Hạo tựa vào động cơ bên cạnh, không kiên nhẫn nói.

Tần Dương cách mấy trăm cây số thổ địa đối với tên cục súc này cũng trợn trắng mắt xem thường, lẩm bẩm: Cũng không biết em gái ngọt ngào coi trọng thằng cục súc này ở điểm gì.

Sau khi trở mình toàn vẹn, mới làm bộ như giải quyết việc chung: "Vừa rồi em gái ngọt ngào có gọi điện cho tớ bảo xe bị hỏng, nhờ tớ đến sửa giúp, còn tớ bảo em ấy đến gặp cậu. Nếu cậu không rảnh thì để Đại Chí đi. Dù sao Đại Chí và em gái ngọt ngào cũng quen nhau, nghe nói đã biết nhau từ nhỏ, em gái ngọt ngào còn đang ở nhà người ta đấy!"‘

""Không rảnh."" Đường Hạo cười nhạo một tiếng, hóa ra đã quen từ nhỏ.

Đại Chí tên đầy đủ là Lâm Viễn Chí, không thích nói chuyện, có phần chất phác, nhưng lớn lên cũng không tệ lắm.

Bây giờ, trong cửa hàng chỉ có Đường Hạo và Đại Chí.

Đại Chí đang mân mê mày mò với chiếc Nissan trong góc. Bắt gặp ánh mắt của Đường Hạo, có hơi xấu hổ cười nhìn anh. Cười lên giống như con Alaska đó, hơi ngu ngốc. Nhưng Hạ Chí có vẻ thích loại sinh vật khù khờ như thế này.

Đường Hạo nhìn gió thổi bên ngoài với đám mây xám, bực bội châm một điếu thuốc.

Vừa cúp điện thoại chưa đầy mười phút, một chiếc taxi dừng ở cửa, Hạ Chí đang mặc một cái áo khoác ngoài, lạnh đến run cầm cập gõ cửa cửa hàng.

Đường Hạo ra mở cửa, ngậm điếu thuốc vẻ mặt không kiên nhẫn tỏa ra hơi lạnh, dáng vẻ này đã dọa đến Hạ Chí, làm cho Hạ Chí nói chuyện không lưu loát: "Tôi tôi tôi hỏng xe có thể có thể nhờ anh đến xem hộ không?"‘

Đường Hạo ngậm lấy điếu thuốc chăm chú nhìn cô, mấy ngày không gặp cô nhóc xấu xa hình như đã gầy đi, lộ ra con mắt to tròn, anh rốt cuộc cũng hiểu vì sao mình luôn cảm thấy cô giống như một đứa trẻ. Bởi vì con ngươi rất đen, giống như chấm sơn đen đen đến phát sáng, chỉ có trẻ con mới có đôi mắt thuần túy như vậy.

Hình như cô đang rất sợ hãi, nhưng lại không e dè ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, đôi mắt cô dán chặt vào anh, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong con ngươi của cô.



Con ngươi... Bóng dáng...

Một hình ảnh nào đó chợt lóe trong tâm trí anh.

Đồng tử anh hơi co lại, thấp giọng mắng: ""Fuck!"‘

Hạ Chí ngập ngừng hỏi: Có thể chứ anh trai?"‘

Đường Hạo cụp mi, chậm rãi thở ra một ngụm khói. Cuối cùng cũng gật đầu.

Hạ Chí cười, khi cười, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, rất ngọt ngào.

Đây cũng là lý do vì sao Tần Dương luôn gọi cô là em gái ngọt ngào.

"Anh đi theo tôi!"" Hạ Chí quấn lấy áo khoác, lần này cô không run vì sợ mà run vì lạnh, vừa nãy hai người bạn nhỏ bộ dáng như ngày tận thế đến, cô quên không lên tầng thay quần áo, vội vã đi ngay.

Đường Hạo cúi đầu đánh giá cô vài giây: ""Trước tiên vào đây đã, chờ tôi một chút."‘

Hạ Chí lúc này mới phản ứng mình còn đang đứng ngoài cửa, không chờ anh tránh người ra, đã từ dưới cánh tay anh chui vào.

Đường Hạo “Shhh” một tiếng.

Anh đến quầy hàng tùy ý chọn một cái chìa khóa xe, lại lấy thêm cái áo khoác, hướng cô vẫy vẫy tay, định trực tiếp ra kho mở chiếc xe đi.

Hạ Chí đến gần, Đường Hạo liền ném chiếc áo khoác cho cô: ""Mặc vào."‘

Hạ Chí muốn khóc, rõ ràng rất ấm áp, làm gì mà vẻ mặt cứ hung dữ.

Quần áo rất lớn, mặc xong dài đến qua mông, tay áo có thể cuộn lại ba vòng...

Từ cửa thủy tinh, Hạ Chí nhìn thấy mình phản chiếu bên trong, nghĩ thầm: “Mình đâu có thấp như vậy?” Thế là đưa tay ra sau gáy anh đo chiều cao với mình, không nghĩ tới anh đột nhiên quay đầu lại, thế là Hạ Chí run một cái sờ lên mặt anh...

Hạ Chí: "...”

Đường Hạo: "...”



Bốn mắt nhìn nhau, giống như hiện trường của bộ ngôn tình cẩu huyết.

Hạ Chí nhe răng cười: ""Mặt anh... còn rất mềm."‘

Đường Hạo: ""..."‘

Anh nhắm mắt, giận dữ quay đầu đi, quên mất luôn chuyện mình muốn nói với cô.

Lên xe, anh mới nhớ ra hỏi: ""Cô ở chỗ nào?"‘

"Biệt thự Dao Viên." Hạ Chí thành thật trả lời: ""Dao trong Trì Dao, Viên trong Hoa Viên."‘

Lần đầu tiên trong sự nghiệp lái xe, Đường Hạo nhầm chân phanh với chân ga, hai người cùng đổ về phía trước.

Đường Hạo nghiến răng, hỏi lại: ""Ở chỗ nào cơ?"‘

Hạ Chí còn chưa hoàn hồn, vỗ vỗ ngực nói: ""Là chỗ đường Thịnh Hi đó! Có cần tôi chỉ đường cho anh không?"‘

Đường Hạo hít sâu một hơi nói: "Không cần!”

Anh, đời này, chưa từng, chưa từng gặp qua chuyện nào tà ác như vậy!

Trên đường đi, Hạ Chí tự tìm chuyện để nói, nói đến mức Đường Hạo thấy đau cả đầu.

Anh cắt ngang lời cô, đột nhiên hỏi câu: ""Ngày hôm đó cô nói cô mơ thấy tôi, là mơ thấy gì?"‘

Hạ Chí nhất thời không quay đầu sang, sau khi rẽ vào khúc cua, cô lại nghĩ đến lời nói của Thẩm Tư Nam, liền do dự: ""Nếu không, không nói nữa? Nói ra sợ anh... tức giận..."‘

Đường Hạo: ""...”

Van người, người nói đi! Để cho tôi được giải thoát!

Là cái gì tôi cũng nhận.
« Chương TrướcChương Tiếp »