Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô bận rộn sửa soạn tới chiều tối thì có một sinh viên nữ tới cửa hàng. Cô gái này có khuôn mặt tròn nhỏ, vóc dáng không thấp, dáng người cân xứng.

Cô ấy trông thấy Thịnh Tường, hai mắt lập tức sáng lên.

“Em Tường!”

Thịnh Tường đã quen với ánh mắt kiểu này, thấy cô ấy tới, cô tự động đưa cho cô ấy một chai nước.

Cô gái này tên là Ứng Đào, học cùng lớp với cô.

Lúc mới khai giảng, Thịnh Tường đi xin không ở tại ký túc xá, tiện thể đòi hoàn lại tiền, tình cờ bắt gặp Ứng Đào một mình xách theo hành lý bèn giúp cô ấy một tay. Ứng Đào thấy cô xinh đẹp, lập tức bám theo hỏi tên. Sau đó, lúc học lớp Đoàn trong đợt học tập đầu khóa, nhiều lần cô ấy đều ngồi cạnh Thịnh Tường.

Tình bạn giữa con gái với nhau vừa tới nhanh lại vừa đơn giản, chỉ cần mở rộng chủ đề nói chuyện, tiện thể tìm hiểu bối cảnh cơ bản của đôi bên, thường xuyên qua lại là sẽ trở thành bạn bè.

“Cậu vẫn còn đang bận à?”

Ứng Đào đã qua đây vô số lần để tìm Thịnh Tường nên rất quen thuộc với nơi này.

Cô ấy hoạt bát chào hỏi mẹ Thịnh, không uống nước đã bám lấy cô.

“Đúng vậy, dù sao bây giờ vẫn còn chưa vào học chính thức, tớ có thời gian rảnh thì giúp đỡ nhiều thêm một chút.” Thịnh Tường cười, sau đó lại chậm rãi ngồi xổm xuống.

Cô cười một tiếng như thế lập tức làm lóa đôi mắt Titan* của Ứng Đào.

*Mắt Titan là mắt được chế tạo từ kim loại Titan, tuy nhiên đây chỉ là một cách nói hài hước ý chỉ đôi mắt quý giá, xuất phát từ trò đùa của những người chơi game World of Warcraft.

Người đẹp mà không tự biết mình đẹp, câu này có lẽ chính là để nói về Thịnh Tường.

Không đợi Ứng Đào ngắm thỏa thích, sân bóng rổ ở bên ngoài vang lên tiếng động huyên náo.

Xen lẫn với tiếng bước chân gấp gáp là tiếng cãi lộn dai dẳng, không biết có phải hai bên đang giằng co hay không.

Thực ra chuyện này đã kéo dài được một lúc rồi. Hiện tại, tiếng ồn lớn hơn nên không thể che đậy được nữa.

Bên hông cửa hàng có một ô cửa sổ khá to nhìn thẳng ra sân bóng rổ.

Cho nên cô có thể quan sát được toàn bộ cảnh tượng ở bên ngoài.

Một đám người vây quanh lại một chỗ, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

“Bên ngoài sao vậy?” Vừa rồi Thịnh Tường đã lập tức để ý tới, không khỏi thắc mắc.

Ứng Đào “ồ” một tiếng: “Tớ mới đi từ chỗ sân bóng rổ qua đây, sinh viên của hai học viện cãi nhau để tranh địa bàn, sắp sửa đánh nhau tới nơi rồi.”

Không biết nghĩ đến chuyện gì, cô ấy thần bí xích lại gần: “Chính là người của Học viện Kỹ thuật Hàng không đó, cậu biết họ chứ?”

Thấy dáng vẻ Thịnh Tường ngơ ngác, không hiểu, Ứng Đào lại tiếp tục cảm khái: “Dù sao người ta cũng là gương mặt mới lọt vào top hotboy của trường, lần trước tớ hỏi cậu, hỏi gì cậu cũng không biết.”

Cô ấy thoáng dừng lời, nghĩ lại mới thấy với tính cách của Thịnh Tường thì cô không biết cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Sau đó, Ứng Đào lập tức tuyên bố xanh rờn: “Em Tường, sau này cậu sống ở đây phải cẩn thận một chút nhé, bọn họ không phải hạng dễ chọc đâu.”

“Đặc biệt là Thẩm Ngôn Lễ, nghe nói người này xấu lắm.”

Thẩm Ngôn Lễ, gia thế lừng lẫy, ngang tàng, không chịu sự gò bó của khuôn phép.

Nhờ vào khuôn mặt, anh vừa vào trường đã chiếm được trái tim của một đám sinh viên nữ.

Nghe đồn hai tuần qua, số lượng đàn chị có ý gạ gẫm anh ùn ùn như nước triều dâng. Nhưng anh cao ngạo, không vừa ý một ai.

Ứng Đào lại suy nghĩ một lát: “Có điều không phải là xấu kiểu kia, biết nói thế nào nhỉ, chính là… Chính là xấu kiểu kia của đàn ông ấy!”

Thịnh Tường buồn cười: “Cậu còn biết xấu kiểu kia của đàn ông là gì à?”

“Ôi chao, tớ không biết phải diễn tả thế nào, tóm lại không phải là nghĩa truyền thống. Nghe nói mới khai giảng cậu ấy đã đập xe của Phó Hiệu trưởng, còn buổi lễ phát biểu cảm nghĩ của tân sinh viên chiều nay, đáng lẽ ra cậu ấy là đại biểu của học viện bọn họ nhưng lãnh đạo học viện nói rằng nếu cậu ấy không nhuộm đen lại tóc thì không được lên bục phát biểu, cho nên cậu ấy không lên phát biểu thật luôn.”

“Chuyện trên sân bóng rổ hôm nay hình như cũng không phải lần đầu.”

Từ nhỏ Ứng Đào đã gò bó bản thân theo khuôn phép, cấp ba chăm chỉ học hành, lên đại học mới gặp phải một nhân vật như vậy.

Cô ấy nghiền ngẫm kỹ lưỡng, chắc có lẽ là vì khuôn mặt kia của Thẩm Ngôn Lễ.

Đúng lúc này, sân bóng rổ lại tiếp tục vang lên tiếng nện bóng.

Ứng Đào đang đứng đối diện cửa sổ, kêu lên khe khẽ: “Em Tường, người kia chính là Thẩm Ngôn Lễ!”

Thịnh Tường không hiểu ra sao, nhìn ra ngoài theo hướng ngón tay cô ấy chỉ.

Bốn cạnh cửa sổ vừa khéo phơi bày động tĩnh trên sân bóng.

Chàng trai có đường cằm đẹp mắt, nửa bên mặt khuất đi trong nắng chiều.

Anh ôm bóng, hàng mày hơi nhướng lên, vừa du côn vừa pha lẫn đôi chút lạnh lùng.

“Ồ… Tớ biết là xấu kiểu gì rồi!” Ứng Đào bồi thêm một câu: “Là xấu tính!”

“Lúc trước, có người ném bóng rổ va vào áo của cậu ấy, nghe nói chỉ là vạt áo thôi nhưng cậu ấy phản ứng rất dữ dội.”

Thẩm Ngôn Lễ...

Thịnh Tường nghĩ về cái tên này.

Hóa ra anh chính là Thẩm Ngôn Lễ.

Nghe Ứng Đào nói, Thịnh Tường đột nhiên nhớ tới lúc mình đánh rơi giấy vào mặt anh.

Hình như anh không có phản ứng gì cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »