Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi rời khỏi văn phòng Đoàn Thanh niên của trường, Thịnh Tường dự định tới chỗ cửa hàng mà nhà trường cho cô thuê.

Hiện tại đang là giờ lên lớp. Trên đường đi vốn không có mấy bóng người nhưng sau đó, có lẽ là vì buổi lễ phát biểu cảm tưởng đã kết thúc nên có không ít sinh viên túm năm tụm ba đi ra với nhau.

Sự tĩnh lặng trong sân trường bị tiếng ồn của mọi người đập tan. Tiếp đó là tiếng cánh quạt bay lượn ồn ào. Trên bầu trời xanh thẳm trên đầu Thịnh Tường có mấy chiếc máy bay cỡ nhỏ bay xẹt qua, để lại dăm đường cong trắng xóa.

Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài có lịch sử lâu đời, diện tích rộng lớn. Mấy năm trước, nhà trường đã xây dựng thêm các tòa nhà ở xung quanh. Tới hiện tại, trường không chỉ có một lượng lớn phòng thí nghiệm dùng để mô phỏng hàng không mà còn tự xây được sân huấn luyện cỡ lớn.

Tiếng động ồn ào vừa rồi không có gì lạ lẫm, chắc là sinh viên Học viện Hàng không đang học nội dung ở trên không.

Các sinh viên xung quanh đã quen với chuyện này, nhìn thấy cảnh tượng khá ấn tượng này cũng không buồn dừng lại.

Nếu như thời gian quay ngược về hai tuần trước thì phản ứng của mọi người đã hoàn toàn trái ngược.

Đến giờ Thịnh Tường vẫn còn nhớ lúc mới khai giảng, mọi người đứng lại, đua nha “ồ” lên, luôn miệng bảo nhau phải quay cảnh này lại để đăng lên trang cá nhân.

Cô còn chưa kịp hồi tưởng lại quá nhiều thì đã đi chéo qua sân bóng rổ.

Cửa hàng nằm ở góc rẽ ngay cạnh sân bóng rổ. Khi đi từ phía khu giảng đường lại chỗ cửa hàng thì đi tắt qua sân là tiện nhất.

Chỉ có điều đôi khi nếu cô ra muộn, đυ.ng phải tụi con trai đang chơi bóng ở đây thì buộc phải đi đường chính.

Hôm nay cô khá may mắn, không có ai đang ở trên sân bóng.

Thịnh Tường đi tới chỗ cửa hàng, nhìn người phụ nữ đang đứng trước cửa lúi húi với những bông hoa. Cô rảo bước nhanh hơn, chỉ sải vài bước đã băng tắt qua sân: “Mẹ, sao mẹ lại ra đây làm gì?”

Thịnh Tường vừa dứt lời thì người phụ nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa nghe tiếng, quay đầu lại.

Trông thấy con gái, mẹ Thịnh cười: “A Tường về rồi à?”

“Mẹ, sau này buổi chiều trời nắng nóng thì mẹ đi ngủ trưa đi, đừng ra ngoài làm việc.”

Lê Nghệ gần như là bị Thịnh Tường đẩy vào trong cửa hàng, bà ấy không kìm được nhoẻn cười: “Cửa hàng còn chưa mở cửa, mẹ định trang trí lại nó.”

Trong phòng khác hẳn ngoài phòng.

Chung quy là không nóng bằng.

Lê Nghệ vào nhà, vội đi rót nước cho Thịnh Tường: “Sao con về sớm vậy? Không phải con bảo là bận tham gia lễ phát biểu cảm nghĩ của tân sinh viên hay sao?”

“Không sớm mà cũng không muộn đâu ạ. Vốn dĩ là con bỏ về trước để qua bên tòa nhà hành chính lấy giấy tờ, vừa rồi lúc con về thì thấy không ít sinh viên đã rời khỏi hội trường rồi.”

Nói đến đây, Thịnh Tường giơ tài liệu trong tay lên.

Lê Nghệ nhìn xong nhắc cô cất chúng cẩn thận: “Con có muốn ăn chút trái cây không? Mẹ bổ dưa hấu cho con nhé?”

“Không cần đâu ạ.” Thịnh Tường uống mấy ngụm nước, đưa mắt nhìn quanh: “Anh đâu rồi ạ?”

Lê Nghệ vừa đi ra nhà sau vừa nói: “Con hỏi A Viễn hả, thằng bé đi ra ngoài từ sáng rồi, nghe bảo hôm nay không có tiết nên thằng bé đi dạy gia sư.”

Ninh Viễn Tuyết là anh họ bên đằng ngoại của Thịnh Tường, lớn hơn cô một tuổi. Năm ngoái, anh ấy thi đậu Học viện Tài chính của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.

Rất lâu trước đây, ba mẹ Ninh Viễn Tuyết đã qua đời, Ninh Viễn Tuyết được đón về nhà bà ngoại ở.

Thịnh Tường và mẹ Thịnh sống nương tựa vào nhau, từ nhỏ cô đã lớn lên cùng với người anh họ này.

Mấy năm trước, bà ngoại mất, trong nhà chỉ còn lại ba người, cuộc sống bình thản, dư dả, cũng coi như hài lòng.

Hiện tại, cả hai anh em đều học đại học, Lê Nghệ bèn rời khỏi thành phố nhỏ Giang Nam tới đây cùng họ.

Mẹ Thịnh không chịu nổi rảnh rỗi, nhờ có tay nghề thêu thùa giỏi nên Thịnh Tường mới đăng ký thuê cửa hàng trong trường để thường ngày mẹ Thịnh bán một vài đồ thêu và tiện thể bán thêm một số loại nước uống.

Diện tích sân sau đủ rộng rãi, nhà ở cũng vừa đủ, ba người nhà họ đều ở đây, lúc rảnh rỗi có thể giúp đỡ nhau một chút.

Cuối cùng Lê Nghệ vẫn không ngồi yên nổi. Tuy cửa hàng còn chưa chính thức khai trương nhưng công việc trong tay không thể dừng lại được.

“Mẹ cứ để đó đi, lát nữa con làm cho.” Thịnh Tường kéo Lê Nghệ lại, cương quyết không cho mẹ làm gì tiếp.

Mẹ Thịnh không lay chuyển được Thịnh Tường, đành phải chiều theo ý cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »