Người có phản ứng nhanh nhất là Tiêu Tự cũng phải ngẩn người.
Anh ta trơ mắt nhìn thấy một tờ giấy xoay tròn rơi xuống mặt của vị Phật sống khó hầu Thẩm Ngôn Lễ.
Hầu hết mọi người đều không nhìn về phía này.
Chỉ có vài người ngồi gần mới lũ lượt quay đầu lại xem thử xem có chuyện gì.
Giữa lúc mọi người nín thinh, cuối cùng vị Phật sống này cũng có hành động.
Ngón trỏ và ngón giữa của anh kẹp lấy mép tờ giấy kia, kéo xuống.
Thịnh Tường đứng vững lại giữa tiếng giật mình hô lên khe khẽ xung quanh, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đối đầu trực diện với một cặp mắt đen láy.
Ngoại hình của chàng trai này có tính công kích rất mạnh, nước da trắng bóc.
Đôi mắt hoa đào trầm tĩnh mà nổi bật, đuôi mắt xếch cao cực kỳ cuốn hút.
Anh quay đầu lại, một tay chống mặt, lười biếng tựa vào ghế, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Anh chính là chàng trai tóc xám khói ban nãy.
Chẳng bao lâu sau, anh đưa tờ giấy lại cho cô: “Của cậu à?”
“Ừm...” Thịnh Tường ngượng ngùng nhận lại nó: “Cảm ơn.”
Tiêu Tự ngồi ngoài quan sát toàn bộ sự việc, tới khi Thịnh Tường xoay người đi, anh ta mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Cậu quả là có diễm phúc thật đấy.”
Thẩm Ngôn Lễ nghe thấy nhưng không đáp lại, chỉ xùy khẽ một tiếng.
Vừa rồi cô gái kia bị ngã, hai người kề sát vào nhau.
Hiện giờ, chóp mũi anh vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của cơ thể cô, khá giống mùi hoa dành dành.
…
Thịnh Tường không hề để tâm tới khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi.
Lúc này cô không dám qua loa đại khái, vội cất gọn tờ bản thảo kia đi.
Theo thứ tự trong lễ phát biểu cảm tưởng, chẳng mấy chốc đã tới lượt Học viện Tiếp viên hàng không.
Xung quanh lập tức sôi nổi hẳn lên, tiếng hoan hô vang dội.
Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cũng được coi là một đại học có tính chuyên biệt hóa cực cao. Hằng năm, trong số các sinh viên nhập học không thiếu gì trai xinh gái đẹp, Học viện Tiếp viên hàng không là nơi quy tụ nhiều người đẹp nhất.
Hoa khôi khóa sinh viên mới này của trường chắc chắn sẽ được chọn ra từ đây.
Tiêu Tự nhìn về phía bóng người đứng phát biểu trên bục, tặc lưỡi: “Mẹ kiếp, trong sáng thật đấy…”
Đã vậy, giọng nói của cô còn êm tai tới lạ, nhẹ nhàng, dịu dàng, pha lẫn âm điệu nhỏ nhẹ của vùng Giang Tô, Tô Châu.
Thấy người đẹp bổ mắt thế này đương nhiên là phải chia sẻ với các anh em. Tiêu Tự huých người ngồi bên trái: “Cậu thấy sao? Tôi nói đúng phải không, chất lượng của khóa bọn mình được đó chứ.”
Thẩm Ngôn Lễ tập trung nhìn điện thoại, lười biếng trả lời tin nhắn, chẳng biết có đang nghe hay không.
Thậm chí anh còn chẳng buồn ngước mắt lên: “Cũng chỉ có thế.”
“Đậu, nói chuyện với cậu nhạt toẹt.” Tiêu Tự mặc kệ anh, quay qua bàn tán rôm rả với người ngồi bên cạnh.
“Sao thời tiết lại nóng vậy chứ? Chẳng khác gì cái bếp lò.”
“Tại trong lòng cậu bốc hỏa thì có, đừng có đổ tội cho thời tiết. Anh Tiêu, tới lúc đi tìm chỗ giải tỏa rồi.”
“Biến đi!”
Trong lúc bọn họ đùa nhau, bài phát biểu cảm nghĩ kiêm giới thiệu của sinh viên Học viện Tiếp viên hàng không trên sân khấu nhanh chóng kết thúc.
Cô xuống sân khấu, đi theo lối nhỏ, tiến về phía bên này, chưa đứng được bao lâu thì lại bị giáo viên gọi đi.
“Thịnh Tường, em đi ra đây một lát, thầy tìm em có việc.”
Cô “dạ” một tiếng, đi ra ngoài.
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Tự cảm thấy quen tai.
Anh ta lục tìm trong trí nhớ một lượt, trong lòng hiểu ra, nghiêng đầu nhìn về phía cửa hội trường, lẩm bẩm: “Thịnh Tường, Thịnh Tường, hóa ra cô em này chính là hoa khôi mới ra lò kia à, chậc chậc chậc, Học viện Tiếp viên hàng không quả nhiên danh bất hư truyền.”
Thẩm Ngôn Lễ nghe vậy cất điện thoại đi, ngước mắt nhìn thử.
Cô vừa mới bước ra ngoài hội trường, bóng lưng xinh đẹp, cổ tay non nớt như thể chỉ cần bẻ một cái là gãy.