Tống Như Ca suốt đêm bay đến nước T. Trước khi đi, cô đã đến sở cảnh sát thành phố C liên hệ với A Bổn, rồi đến thẳng bệnh viện ở nước T.
May mắn thay, lần này không có tên phóng viên nào theo dõi cô, khi Tống Như Ca đến bệnh viện, A Bổn đã đợi cô ở cửa.
"Cô Tống." A Bổn nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen và đeo khẩu trang, "Bên này."
Tống Như Ca nhìn quanh, gật đầu cảm ơn rồi đi theo vào cửa: "Cảm ơn, đã vất vả cho các anh."
A Bổn lắc đầu, anh ta đẩy cửa phòng của Hà Ngộ Ngộ: "Mời vào."
Lưu Dương là người duy nhất trong phòng bệnh, sau khi nhìn thấy Tống Như Ca bước vào, anh ta lập tức đi ra ngoài.
Tống Như Ca nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ đang nằm trên giường, cô bước tới, đưa hai tay nắm lấy tay Hà Ngộ Ngộ.
Tay cô ấy còn đang cắm ống kim tiêm, rất lạnh, Tống Như Ca nhìn sắc mặt tái nhợt của Hà Ngộ Ngộ, cô không nói lời nào, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.
"Ngộ Ngộ, tôi đến rồi." Tống Như Ca trầm giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn.
Tống Như Ca tự trách bản thân rất nhiều, cô ấy chẳng thể làm được gì cho Hà Ngộ Ngộ cả.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hà Ngộ Ngộ và thấy rằng người này thế mà đang cười?
"Hà Ngộ Ngộ? Cô tỉnh rồi à?" Tống Như Ca chạm vào tay Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ không trả lời, giả vờ ngủ sao?
Tống Như Ca kéo ghế đến và ngồi bên cạnh cô ấy, cô chỉ lặng lẽ nhìn Hà Ngộ Ngộ. Người trên giường vẫn chưa tỉnh, khóe miệng còn nhếch lên.
"Không biết là đang mơ gì nữa." Tống Như Ca mỉm cười, đặt tay Hà Ngộ Ngộ vào trong chăn bông.
Đêm rất dài, A Bổn thấy Tống Như Ca ở bên trong nhìn chằm chằm Hà Ngộ Ngộ, nên tự mình đi nghỉ ngơi cũng tiện không quấy rầy.
Có thể nói, Tống Như Ca đã ngồi trước giường của Hà Ngộ Ngộ cả đêm, sợ Hà Ngộ Ngộ sẽ cô đơn, Tống Như Ca đã kể cho cô ấy nghe câu chuyện trước khi cô ấy ra mắt.
Cô kể chuyện làm sao cô vào được Học Viện Điện Ảnh, rồi trở thành một diễn viên ra sao, và lần đầu tiên cô quay diễn thế này, cô đều kể ra hết.
Khoảng bốn giờ sáng, bàn tay mà Tống Như Ca đang nắm giống như động đậy.
Cô lập tức mời bác sĩ tới, sau khi bác sĩ kiểm tra, phát hiện ý thức tỉnh lại của Hà Ngộ Ngộ rất mãnh liệt.
Tống Như Ca đợi họ đi khỏi, rồi tiếp tục ngồi bên cạnh Hà Ngộ Ngộ.
Nước T đã lâu rồi không thấy ánh mặt trời, lúc ánh nắng ấy chiếu vào, Tống Như Ca đã ngủ thϊếp đi bên giường.
Hà Ngộ Ngộ vẫn chưa tỉnh.
Văn Lâm được đưa về Trung Quốc từ sáng sớm, những người Trung Quốc trong "đế chế ma túy" của anh ta cũng được đưa về, còn những người từ các nước khác được giao cho cảnh sát nước T xử lý.
"Bên Nguỵ Mai không có tiến triển gì sao?" A Bổn mang đến cho Tống Như Ca một bát cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo, cũng không biết cô ấy có ăn được không.
Lưu Dương lắc đầu: "Còn chưa biết, định vị điện thoại cũng không có."
Tống Như Ca nhận lấy, cảm ơn và hỏi, "Không tìm thấy Nguỵ Mai sao?"
A Bổn gật đầu: "Lúc phát hiện ra Hà Ngộ Ngộ, chúng tôi không nhìn thấy Nguỵ Mai, không biết đã bị đưa đến chỗ nào."
Tống Như Ca cau mày, chẳng trách điện thoại của Nguỵ Mai cũng không gọi được."
"A Bổn!" A Xương vội vàng bước vào.
Anh nuốt nước bọt nói: "Nguỵ Mai có tin tức!"
"Từ từ nói." Lưu Dương quay đầu liếc nhìn Hà Ngộ Ngộ trên giường.
Tống Như Ca đặt chén cháo lên bàn, cô đứng dậy đi lấy khăn lau mặt cho Hà Ngộ Ngộ.
"Những người trong sở phát hiện ra rằng Nguỵ Mai đăng nhập vào mạng nội bộ cảnh sát còn đăng nhập trái phép." A Xương thở dốc, hiển nhiên là đã kiệt sức vì chạy đến.
Lưu Dương tiếp tục hỏi: "Có thể xác định vị trí không?"
"Địa chỉ IP cho thấy đang ở Thị trấn A Tác La." A Xương lấy điện thoại di động ra và nhờ người trong văn phòng gửi địa điểm cụ thể.
"Làm sao có thể? Chúng ta đã lục tung Thị trấn A Tác La, nhưng vẫn không tìm được!" Lưu Dương cầm lấy điện thoại, địa chỉ IP trên đó quả thực hiển thị ở Thị trấn A Tác La.
A Bổn nói: "Điều gì sẽ xảy ra nếu vị trí của chính máy tính đã bị thay đổi?"
Tống Như Ca lấy khăn nóng ra, lau nhẹ lên mặt Hà Ngộ Ngộ, sau đó thấm ướt tăm bông rồi chấm lên môi Hà Ngộ Ngộ.