"Đây là gì?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Pháp y Lưu cau mày, "Có thể là miêu tả phần dưới của nạn nhân."
Hà Ngộ Ngộ trầm tư lắc đầu, "Tôi cảm thấy không phải như vậy."
"Hửm?" Pháp y Lưu khó hiểu.
"Nếu đây là đánh dấu "chưa hết hạn", như vậy chắc chắn còn nạn nhân khác nữa. Nhưng mà cho đến bây giờ, chúng ta chỉ mới nhận được vụ án này."
Hà Ngộ Ngộ mang găng tay vào, cầm lấy mảnh giấy, "Tờ giấy này có lẽ không cẩn thận bị dính vào."
Pháp y Lưu cầm lấy mảnh giấy, cầm đi xét nghiệm.
Trên cánh tay người chết bất cẩn dính tờ giấy "chưa hết hạn", liệu còn có dấu vết nào khác nữa không?
Hà Ngộ Ngộ trở lại văn phòng, vụ án này vẫn chưa điều tra đến những người quen biết nạn nhân, cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ là người quen với nạn nhân.
"Lưu Dương, cùng tôi đến đại học F một chuyến." Hà Ngộ Ngộ mặc áo khoác vào, có lẽ từ bạn bè nạn nhân có thể có được chút manh mối.
Đại học F nằm ở dưới chân núi thành phố C, dựa núi gần sống, địa thể trống trải, là một trường đại học trọng điểm.
Hà Ngộ Ngộ cùng với Lưu Dương đi vào trường học, bởi vì sắp đến kỳ thi, cho nên có rất nhiều sinh viên đều ở ký túc xá hoặc thư viện để ôn tập. Được phụ huynh của Hà Diễm thông qua, Hà Ngộ Ngộ trực tiếp đến phòng hiệu trưởng.
"Xin chào, cô là cảnh sát Hà đúng không?" Hiệu trưởng Trần ra tiếp đón bọn họ.
Hà Ngộ Ngộ sau khi chào hỏi hiệu trưởng xong, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Hiệu trưởng Trần, theo như chúng tôi biết, bạn học Hà Diễm là vượt cấp thi vào đại học F, nói như vậy không biết ông có biết không?"
Lưu Dương cầm bảng ghi chú đứng kế bên ghi chép lại.
Hiệu trưởng Trần ngồi trên ghế làm việc, ông ta đã hơn 50 tuổi, nói chuyện vẫn tràn đầy năng lượng, "Đúng vậy, tôi từng chú ý qua sinh viên này, cô bé là người đầu tiên thi vượt cấp vào đại học F chúng tôi."
"Có thể mời giảng viên của cô ấy đến đây không?" Hà Ngộ Ngộ gật đầu hỏi tiếp.
Hiệu trưởng Trần gọi giảng viên của Hà Diễm đến, trong lúc đợi, Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hỏi.
"Tôi muốn hỏi một chút, hiệu trưởng Trần đối với vụ án này của Hà Diễm có ý kiến gì không?"
Hiệu trưởng Trần mỉm cười, ông ta nâng nâng mắt kính, "Cô bé xảy ra chuyện không ở trong trường đại học chúng tôi, tình huống cụ thể tôi không rõ, nhưng mà tôi có thể khẳng định, người gϊếŧ Hà Diễm không ở trong trường của chúng tôi."
"Tại sao ông lại khẳng định hung thủ không phải người ở đại học F?" Hà Ngộ Ngộ cười cười.
Hiệu trưởng Trần đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ông ta nhìn ra bên ngoài, ngay chỗ cổng trường đại học, tầm nhìn rất lớn, có thể nhìn thấy được núi, "Mỗi năm, chính phủ gửi không ít nhân tài đến đại học F, với tinh thần học đường và kỷ luật nghiêm ngặt, muốn vào nơi đây các bạn học phải cố gắng nỗ lực nhiều năm mới được trúng tuyển. Bọn họ chắc chắn trở thành trụ cột của quốc gia."
Hà Ngộ Ngộ có chút khó hiểu tư duy của ông già này, nhưng mà cô không thể hiện ra bên ngoài. Lời nói của hiệu trưởng Trần, cô không tán đồng, ở trong xã hội này, có ai mà không nỗ lực chứ?
"Đại học F đúng là một nơi đào tạo nhân tài của thành phố chúng ta." Hà Ngộ Ngộ vẫn duy trì nụ cười nghề nghiệp của mình.
Hiệu trưởng Trần thấy giảng viên của Hà Diễm chưa đến, lập tức phun nước miếng giảng đạo cho Hà Ngộ Ngộ và Lưu Dương.
Lúc giảng viên của Hà Diễm, thầy Bàng đến, Hà Ngộ Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiệu trưởng Trần bảo bọn họ qua phòng kế bên nói chuyện.
"Xin chào, thầy Bàng." Hà Ngộ Ngộ đưa tay ra.
Thầy Bàng bắt tay với cô, "Không biết gọi cô thế nào?"
"Tôi họ Hà." Hà Ngộ Ngộ chỉ sang Lưu Dương, "Đây là đồng nghiệp của tôi, cảnh sát Lưu."
"Rất vui được gặp." Thầy Bàng ngồi xuống.
"Thầy Bàng có biết gì nhiều về Hà Diễm không?" Hà Ngộ Ngộ chưa bao giờ nói nhảm nhiều như vậy.
Thầy Bàng gật đầu, "Ừm, coi như là biết, cô bé được xem là người trẻ tuổi nhất trong khoa chúng tôi, rất thông minh, thành tích cũng rất tốt."
"Gần đây, cô bé có chơi chung với ai không?"
"Chỉ có Tuyết Tuyết làm bạn được với cô bé, bạn học trong lớp nói với tôi, tính cách Hà Diễm rất khác biệt, giống như tự kỷ vậy." Biểu cảm thầy Bàng hơi nghiêm trọng.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Cô ấy vẫn luôn như vậy sao?"
"A, không phải lúc nào cũng như thế, trước kia từng tham gia trận bóng rổ, nhưng sau khi chân bị bong gân thì có người khác thế chỗ cô bé."
"Có thể mang chúng tôi đến ký túc xá của cô ấy được không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
"Được chứ."
Ba người đi vào ký túc xá của Hà Diễm, cô ấy ở tầng ba của ký túc xá, bốn người một phòng.
Vừa mới mở cửa ra, bên trong đã tràn ngập mùi bột giặt.
"Xin chào thầy Bàng." Bên trong có một nữ sinh mặc đồ ngủ chào hỏi.
Thầy Bàng gật đầu, anh ta đi đầu vào trong ký túc xá. Nữ sinh ở trong phòng mới chào hỏi, đang ở ban công phơi quần áo.
"Đây là giường của Hà Diễm." Thầy Bàng chỉ chỉ bên phải cửa, có một chiếc giường vỏ chăn màu xanh.
Hà Ngộ Ngộ quay đầu nhìn, trên tường có dán rất nhiều poster của Tống Như Ca.
Thầy Bàng như nhớ đến cái gì nói, "A, đúng rồi. Quên nói, bạn học Hà Diễm này, là fans của nữ minh tinh này, có khi đi học, cô bé còn lén lút xem tạp chí của nữ minh tinh này."
Hà Ngộ Ngộ gật đầu.
Địa điểm phát hiện vụ án cũng chính là nơi Tống Như Ca đóng phim, cái này cũng trùng hợp quá rồi, tiểu thuyết còn không dám viết như vậy.
Trên giường dán poster còn chưa đủ, ở cái bàn kế bên giường, bày ra đủ loại tạp chí, poster, sticker.... Tất cả đều là Tống Như Ca.
Hà Ngộ Ngộ bỗng nhiên nghĩ đến, nếu lúc đó Hà Diễm dừng ở trạm xe ở khu công nghiệp, có lẽ nào đến trấn cổ xem Tống Như Ca không?