Chương 4: Quá khứ và tương lai tồi tệ

“Đêm khuya như vậy còn muốn đi chơi ở đâu? Trên người toàn mùi rượu, tao cảm thấy mày thật sự hết đường cứu chữa!” Nguyễn Kình hận đứa con trai đầu lòng, bây giờ lại càng hận hơn.Điều Nguyễn Thịnh không thể chấp nhận nhất chính là lời buộc tội trịch thượng của Nguyễn Kình, ông ta là gì mà có quyền kiểm soát cậu?

Hai người không bao giờ lựa chọn nhượng bộ và sẽ bùng nổ ngay giây phút đầu tiên.

“Như thế nào, ông nghiện làm ba à?” Nguyễn Thịnh cười lạnh, dựng gai trên người lên đối phó với Nguyễn Kình.

“Nhìn bộ dạng hiện tại của mày đi! Không xứng đứng đây nói chuyện với tao!” Nguyễn Kình nghĩ đến những bức ảnh mà ông ta nhận được, càng tức giận hơn, l*иg ngực phập phồng, hô hấp dồn dập.

Bên cạnh ông ta, Trần Y dùng tay ôm bụng đề phòng con riêng, cô ta luôn sợ hãi Nguyễn Thịnh. Khi Trần Y biết mình có thai, cô ta không dám để Nguyễn Thịnh biết, cô ta không thể chấp nhận bất cứ điều gì xảy ra với con mình, vốn dĩ cô ta nghĩ mình có thể giấu bao lâu thì cứ giấu. Nếu không phải Nguyễn Thịnh vô tình biết được thì bây giờ vẫn chưa ai biết sự tồn tại của đứa nhỏ, may là cô ta đã mang thai ba tháng, thai nhi đã ngồi vững vàng, cô ta mới yên tâm.

Cô ta dùng tay xoa ngực Nguyễn Kình, giúp ông ta bình tĩnh lại, cô ta không dám nhìn sang đối phương chỉ nhẹ giọng nói: “Bác sĩ nói tức giận có hại cho cơ thể.”

Cô ta chưa bao giờ tham gia vào những mâu thuẫn giữa hai ba con, thậm chí còn mơ hồ mong đợi mối quan hệ giữa họ sẽ xấu đi, dù sao tài sản của gia đình cũng chỉ có vậy, cô ta chỉ là mẹ của đứa con trong bụng.

Nhìn gia đình hòa thuận trước mắt, nếu như trước đây Nguyễn Thịnh chỉ trích mọi điểm, đảo lộn thế giới, thì bây giờ, ngoại trừ cảm giác khó chịu khi nhìn thấy khuôn mặt già nua của Nguyễn Kình, cậu chẳng cảm thấy gì trong lòng, đơn giản là thờ ơ.

Gia tộc này có phần đáng chết, cậu phải rời đi, mặc dù cậu không quan tâm nhưng nếu sự tồn tại của cậu có thể chọc tức Nguyễn Kình thì cũng không tệ.

Nguyễn Kình xoay người đi lên lầu: “Vào phòng tao, tao có chuyện muốn hỏi mày!” Giọng nói giận dữ của Nguyễn Kình vang lên nhưng Nguyễn Thịnh lại bịt tai làm ngơ.

“Mày không muốn giải thích với tao lý do gần đây mày và bạn cùng bàn Kỳ Mặc của mày quá thân thiết sao?” Vốn dĩ ông ta không muốn nói chuyện của Nguyễn Thịnh trước mặt Trần Y nhưng ông ta đang tức giận nên không quan tâm nhiều.

Trần Y đứng bên cạnh nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ bình tĩnh, không có chút kinh ngạc.

Nghe thấy tên Kỳ Mặc, Nguyễn Thịnh đang lên cầu thang thì dừng lại, sau đó đổi hướng đi về phía phòng ông ta.

Mấy tấm ảnh được ném tới trước mặt Nguyễn Thịnh, tim cậu như ngừng đập trong giây lát, cậu dần bình tĩnh lại và nhặt những bức ảnh lên.

Nguyễn Thịnh không biết nó được chụp khi nào, nhưng cảnh tượng đóng băng trong bức ảnh dường như lại được nhìn thấy rõ ràng ở một cuộc sống khác.

Kỳ Mặc cúi người giúp cậu buộc dây giày, cậu đang bận ăn kem mà Kỳ Mặc đứng chờ mua cả ngày, cậu thấy không ngon nên cắn hai miếng rồi ném cho Kỳ Mặc.

Trong quán Internet sáng sủa, Nguyễn Thịnh đang bận chơi game, còn Kỳ Mặc lặng lẽ làm bài tập, trên bài tập đó ghi tên Nguyễn Thịnh. Nguyễn Thịnh hiếm khi nộp bài tác nghiệp thư pháp nhưng lại bị giáo viên chủ nhiệm chỉ trích nặng nề, cậu đổ hết tội lên đầu Kỳ Mặc. Sau đó, Kỳ Mặc bắt đầu học thư pháp.

Một cơn mưa bất chợt đổ xuống, chiếc ô nghiêng hoàn toàn về phía cậu và nước xối gần như ướt đẫm vai Kỳ Mặc. Kỳ Mặc rõ ràng là người bị ướt nhưng cuối cùng cậu lại là người bị bệnh, sau đó, cậu trút hết khó chịu của cơn bệnh lên Kỳ Mặc một cách vô lý.

Cậu đối xử với Kỳ Mặc rất tệ, thảo nào Kỳ Mặc lại nói chia tay trước. Nguyễn Thịnh tự giễu cười nhạo, chua xót đột nhiên dâng trào trong lòng.

...

Trong số những bức ảnh này không có gì khác thường, nhiều nhất chỉ là nắm tay nhau, điều này không chứng minh được mối quan hệ giữa hai người.

Nguyễn Thịnh thả lỏng.

“Ông đang điều tra tôi? Tôi không ngờ tôi đáng để ông bỏ ra nhiều công sức như vậy?” Nguyễn Thịnh ngả người ra sau, nhẹ giọng nói.

“Mày không giải thích sao? Mày phải biết mày là con trai tao, mày đại diện cho bộ mặt nhà họ Nguyễn. Bình thường bừa bộn cũng không sao, nhưng...” Nguyễn Kình lộ ra vẻ chán ghét: “Mày phải biết, cuộc sống của mày phụ thuộc vào tao.” Nguyễn Kình đã từ bỏ Nguyễn Thịnh cho nên ông ta tuyệt đối không cho phép cậu gây ra tai tiếng cho mình, đây là đang uy hϊếp trắng trợn.

Nguyễn Thịnh hoàn toàn không cảm thấy bị uy hϊếp, cậu nghiêng người về phía trước, nói: “Tôi là gay, tôi thích đàn ông, đó là chuyện tất nhiên, tôi có thể chọn người trong ảnh hoặc chọn đại một người khác.

Về phần ông nói, cuộc sống hiện tại của tôi là do ông chu cấp, ông nghĩ tôi bằng lòng sao? Ông không biết, tôi luôn cảm thấy ghê tởm cái gia đình này sao.

Muốn lấy lại hay không là tùy ông. Cuối cùng, ông có biết ai đã cho tôi sự sống hôm nay không? Đó là mẹ tôi.

Sao, ăn cơm mềm ăn đến cuối cùng mà dám cho rằng mình có năng lực sao?” Nguyễn Thịnh mỉa mai, tàn nhẫn xé toạc chiếc lá sung mà Nguyễn Kình vẫn luôn muốn giấu đi.

Mặt Nguyễn Kình đỏ bừng, tức giận giơ tay định tát Nguyễn Thịnh, vẻ mặt xa cách của Nguyễn Thịnh giống hệt như Bạch Bách Ninh trong ký ức, khiến ông ta nhớ đến bản thân phải khép nép trước mặt Bạch Bách Ninh.

Ông ta vừa vung tay được nửa đường thì bị một lực mạnh chặn lại, Nguyễn Kình cố gắng hết sức kìm nén mặt đỏ bừng của mình, không thể nhúc nhích thêm được nữa, giây tiếp theo, ông ta bị Nguyễn Thịnh dùng ánh mắt hung dữ ép lùi lại: “Có phải ông cho rằng tôi vẫn là Nguyễn Thịnh của trước đây sao?”

Nói xong, cậu quay người và rời đi.

“Nếu mày dám bước ra khỏi cánh cửa này, mày không bao giờ được quay trở về nữa!” Nguyễn Kình bị thách thức quyền lực, đã tức giận và đưa ra tối hậu thư.

“Ai thèm quan tâm.” Nguyễn Thịnh giễu cợt: “Đừng tức giận, tim của ông không còn tốt đâu, cẩn thận một chút kẻo khi ngã xuống tài sản của gia đình sẽ bị người bên gối lén lút trộm đi.”

Câu cuối cùng lại làm tổn thương đến thần kinh mỏng manh và nhạy cảm của Nguyễn Kình, lúc trước, chính ông ta cũng là người lén lút lấy đi tất cả tài sản của vợ mình.

“Đồ khốn!” Kèm theo lời nói đó là chiếc tách trà gốm mà Nguyễn Kình ném thẳng vào người Nguyễn Thịnh, phát ra âm thanh va chạm nặng nề, chiếc chén gốm dính máu vỡ vụn xuống đất.

Nguyễn Thịnh theo bản năng che lại vết thương đang chảy máu, liếc nhìn máu chảy ra, rồi vô cảm bước về phía trước.

Không biết là do rượu còn sót lại trong cơ thể hay là do mất máu quá nhiều, Nguyễn Thịnh cảm thấy mắt mình tối sầm, trên bậc thang xuất hiện hình ảnh kép, cậu bước hụt một bước, một cảm giác không trọng lượng đột nhiên ập đến trong cậu, lúc cậu nhận ra thì toàn bộ cơ thể cậu đã lăn xuống cầu thang dài.

Nguyễn Thịnh nghĩ, thật xấu hổ.