Chương 19: Cho cậu một cơ hội

“Không phải cậu vẫn luôn theo phe cậu ta sao.” Trong giọng nói của người này toàn là sự khinh thường, gã ta khinh thường người như cậu ta, nhưng gã ta ghét Nguyễn Thịnh hơn.

“Nếu không dựa nhà họ Nguyễn, người như Nguyễn Thịnh sao có thể có bạn bè”. Hoàng Hạo hoàn toàn quên mất lúc trước mình chủ động đi theo cho Nguyễn Thịnh như thế nào, cậu ta cảm thấy hiện tại bản thân đã thắng Nguyễn Thịnh, suy nghĩ này hết lần này đến lần khác kí©h thí©ɧ tinh thần cậu ta.

【Nguyễn Nguyễn, tên tóc vàng này thật đáng ghét.】 Hệ thống 886 tức giận hét lên.

Nguyễn Thịnh hoàn toàn không quan tâm, chuyện này chẳng có nghĩa lý gì đối với cậu: 【Cậu ta nói cũng không sai.】 Chó mèo cũng có thể làm bạn, huống hồ cậu cũng không có ấn tượng gì với người tóc vàng này cả.

Cậu lười biếng ngáp một cái: 【Đừng gọi tôi là Nguyễn Nguyễn, thật ghê tởm.】

【Cậu ta luôn có bộ dáng cao cao tại thượng, cho rằng ai cũng là chó của cậu ta, gọi tới gọi lui mặc cho cậu ta sai khiến…】 Hoàng Hạo cố ý hạ thấp Nguyễn Thịnh để nâng cao chính mình, cậu ta muốn mượn chuyện này để bắt kịp Vương Minh.

Hệ thống 886 tức giận, nó thấy Nguyễn Thịnh không phản bác gì, nó vội vàng thay Nguyễn Thịnh đòi lại công đạo, chỉ là tìm tòi nửa ngày, nó chỉ có thể thốt ra từ “kẻ xấu” không hề có lực sát thương nào, bởi vì nó là một hệ thống tốt, rất nhiều từ không được dùng trong hệ thống ngôn ngữ của nó.

Quả bóng phát sáng run lên, có lẽ bởi vì nghĩ không ra từ nào thích hợp nên nó tức giận đến mức trở thành cá nóc 886.

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay cắt ngang lời Hoàng Hạo, Hoàng Hạo và Vương Minh lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh, không phải Nguyễn Thịnh thì là ai.

Hoàng Hạo nhìn Nguyễn Thịnh, theo bản năng lùi lại, thậm chí thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Thịnh nhếch môi: "Tuy tôi không nhớ cậu là ai nhưng cậu nói rất đúng và sống động, xem ra cậu rất có kinh nghiệm làm chó.”

“Có điều, cậu cũng quá coi trọng bản thân rồi, muốn làm chó của tôi ư, cậu không xứng.”

Nguyễn Thịnh ngồi ở đó, mặc dù cậu kém hơn cậu ta về mặt sức khỏe nhưng cậu ta không dám đối diện với cậu, cảm giác bị coi thường tràn ngập mạnh mẽ trong lòng cậu ta, cậu ta cố gắng đè nén lòng tự tôn nho nhỏ của mình. Cố gắng mở miệng nửa ngày, kiềm chế đến mức đến hai tay nắm chặt cũng không dám nói ra một chữ “Không”.

Vương Minh đứng bên cạnh, cậu ta thờ ơ không nói gì, tuy cậu ta ghét Nguyễn Thịnh nhưng lại không đứng ra bênh vực Hoàng Hạo.

Mi mắt Nguyễn Thịnh rũ xuống, không nhìn Hoàng Hạo nữa vì cành nhìn càng ngứa mắt. Cậu đợi nửa ngày cũng không đợi được Hoàng Hạo nói một câu, thật vô vị.

【Nguyễn Nguyễn, ngài thật lợi hại!】 Trong tất cả mọi người, hệ thống 886 hẳn là người vui vẻ nhất, à, không đúng, 886 không phải người, nó là hệ thống vui vẻ nhất.

【Tóc vàng, kẻ xấu!】 Nó kiêu ngạo hất cái cằm vô hình của mình về phía Hoàng Hạo, nói xong lại cảm thấy tóc vàng là cái tên gọi người khác, gọi vậy không tốt lắm, nó lập tức an ủi chính mình, nó không biết tên nên mới gọi như vậy, chắc chủ thần vĩ đại sẽ tha thứ cho nó.

Đúng lúc này, Quý Quân đi tới. Anh ấy nhìn xung quanh, anh ấy tất nhiên là nhận ra không khí lúc này không thích hợp, anh ấy đi ngang qua hai người kia, đi thẳng đến chỗ Nguyễn Thịnh.

Anh ấy đẩy xe giúp Nguyễn Thịnh: “Tiểu Nguyễn, chúng ta qua phòng chính đi.” Anh ấy nhẹ giọng nói.

Nguyễn Thịnh cao ngạo gật đầu, cậu không ngượng ngùng khi cậu chủ nhà họ Quý tự mình đẩy xe lăn cho cậu, giống như trời sinh nên như vậy. Cậu sinh ra đã có địa vị cao, luôn có người vây quanh, người như cậu làm sao có thể để ý đến những nhân vật nhỏ không biết tên bên cạnh?

Quý Quân được đồng ý mới đẩy xe lăn rời đi, anh ấy cũng không để tâm đến hai người kia.

Xe lăn lăn không chỉ đè trên sàn nhà bóng loáng, mà còn đè lên lòng tự tôn yếu ớt của Hoàng Hạo. Một giọng nói nói với cậu ta rằng phải nhịn thêm chút nữa, Quý Quân không phải người cậu ta có thể chọc được. Giọng nói đó lại mê hoặc cậu, Nguyễn Thịnh sẽ trở thành đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Nguyễn.

Vương Minh cười nhẹ một tiếng, không biết là chướng mắt Quý Quân hay là khinh thường Hoàng Hạo, hoặc cả hai điều đó.

Cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà nhẹ nhàng rơi xuống.

Ầm!

“Ai xứng làm chó của cậu ta, Kỳ Mặc sao!” Hoàng Hạo vô lý đến đâu cũng không dám đυ.ng tới Quý Quân, nhưng đυ.ng tới Kỳ Mặc thì dám, Địa vị của Kỳ Mặc và cậu ta ngang bằng nhau có khi Kỳ Mặc còn thấp hơn.

“Đúng là một con chó ngoan nghe lời. Nhưng bây giờ con chó nghe lời cậu ta nhất cũng vứt bỏ cậu ta rồi sao!” Hoàng Hạo nói không chút do dự, cậu ta liên tiếp thốt ra những lời cay độc một cách dễ dàng, tuy là mấy câu ngắn ngủi nhưng cậu ta phải dùng hết sức lực, nói xong thậm chí còn thấy kiệt sức.

Gió đêm thổi qua, không biết cậu ta đã toát mồ hôi lạnh lúc nào, cậu ta bất giác run rẩy.

Lần này Hoàng Hạo bắt gặp ánh mắt Nguyễn Thịnh, người sau vẫn mỉm cười như cũ, không hề miệt thị hay thờ ơ.

Quý Quân siết chặt tay cầm xe lăn, Vương Minh hai tay khoanh trước ngực, đứng xem trò hay.

“Cho cậu một cơ hội, nói lại lần nữa.”