Quý Quân thấy Nguyễn Thịnh không muốn cũng không cưỡng ép cậu, việc này có thể nói sau, anh ấy có chuyện khác quan trọng hơn.
“Hôm nay là sinh nhật của ba em, em không về sao?” Hôm nay Nguyễn Kình tổ chức tiệc tối ở nhà họ Nguyễn để chúc mừng sinh nhật, quan trọng hơn là công bố đứa bé trong bụng Trần Y để thể hiện sự quan tâm đối với đứa bé. Hiện tại chuyện Nguyễn Thịnh bị đuổi ra khỏi nhà đã truyền ra không ít tin đồn, nếu như tiệc sinh nhật cậu còn không ra mặt, Nguyễn Thịnh sẽ gặp bất lợi.
“Cho dù không thích ba thì em cũng không nên dâng thứ vốn thuộc về mình cho người khác.” Quý Quân khuyên.
Chiều hướng của vận mệnh lặng lẽ thay đổi, ở kiếp trước, Nguyễn Thịnh liên tiếp bị đả kích bởi gia đình và tình yêu nên lựa chọn trốn tránh.
Nếu kiếp này cậu không quay về Hoa Đình, không gặp Nguyễn Kình sẽ không bị thương, cũng sẽ không đến nhà Kỳ Mặc, tất nhiên cũng không có bữa tiệc này.
Nguyễn Kình đã hoàn toàn từ bỏ Nguyễn Thịnh, Trần Y cho rằng đứa bé trong bụng đã bị Nguyễn Thịnh biết, thay vì sợ tay sợ chân không bằng trực tiếp công bố, nếu bởi vì Nguyễn Thịnh mà đứa bé không thể ra đời thì cô ta có thể lợi dụng dư luận để áp chế Nguyễn Thịnh. Hai vợ chồng hiểu ý nhau nên tổ chức bữa tiệc sinh nhật này.
Hai vợ chồng lên kế hoạch như thế nào Nguyễn Thịnh không quan tâm, hiện tại cậu không muốn tiếp xúc nhiều với nhà họ Nguyễn. Về phần gia sản, thứ nhất, cậu không quan tâm, thứ hai, cậu có thể tranh giành cái gì đây? Cậu không còn nhiều thời gian nên không muốn tốn sức với họ.
“Em…” Lúc cậu định từ chối thì nhìn thấy Kỳ Mặc đứng cách đó không xa, cậu không biết anh đã nhìn bao lâu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh.
Không ngờ Kỳ Mặc lại đi về phía cậu.
Sự chú ý của Nguyễn Thịnh hoàn toàn đặt lên người Kỳ Mặc, cậu nhíu mày.
Kỳ Mặc đi đến, anh nhìn Quý Quân phía sau Nguyễn Thịnh, ánh mắt tối tăm không rõ, anh chỉ liếc mắt một cái, rồi nhìn mỗi Nguyễn Thịnh, không nhìn người khác.
“Đồng phục của cậu.” Kỳ Mặc đưa túi trong tay cho Nguyễn Thịnh.
Lúc này Nguyễn Thịnh mới nhớ ra cậu còn để một bộ đồng phục ở chỗ Kỳ Mặc, cậu không muốn có bất cứ quan hệ gì với Kỳ Mặc nên nói thẳng: “Tôi không cần nó nữa.”
“Đồng phục của cậu.” Kỳ Mặc hất cằm.
Nguyễn Thịnh theo tầm mắt nhìn thấy vết mực trên tay áo, bây giờ cậu còn đang mặc đồng phục Kỳ Mặc đưa cho, Nguyễn Thịnh có thể không quan tâm đến một bộ đồng phục kia, nhưng đối với tình trạng gia đình của Kỳ Mặc, quả thật không thể tùy ý vứt bỏ. Cho nên Kỳ Mặc chỉ muốn đổi lại đồng phục của mình, Nguyễn Thịnh nghĩ như vậy.
Chuyện này cũng không trách Nguyễn Thịnh, đồng phục của cậu quả thật không ít, nhưng ngoại trừ bộ đồ kia thì cậu không mang theo bộ nào khác, cậu mặc riết đến quen, vì vậy cậu quên mất mình đang mặc đồng phục của Kỳ Mặc. Cậu cũng mua đồng phục mới rồi, chỉ là chưa giao tới.
Quan hệ hiện tại của bọn họ nên phân rõ ràng sẽ tốt hơn. Nguyễn Thịnh mím môi, cởi đồng phục trên người ra, trả lại cho Kỳ Mặc: “Chưa giặt, sau này trả lại cho anh một bộ mới.”
Quý Quân rất nhạy cảm, anh ấy không chỉ nhận ra địch ý khi Kỳ Mặc nhìn mình, mà còn nhận ra sự chú ý của Nguyễn Thịnh đều bị Kỳ Mặc thu hút, nhận ra bầu không khí kỳ dị giữa hai người. Cuối cùng là việc Nguyễn Thịnh mặc đồng phục của Kỳ Mặc. Anh ấy biết đây là sự đe dọa của tình địch.
Tuy nhiên, cho dù giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì thì bây giờ anh ấy cũng ở đây, mọi chuyện cũng đã khác, bạn học ngẫu nhiên cầm nhầm đồng phục không phải là chuyện thường xảy ra sao?
Nguyễn Thịnh trả lại đồng phục cho Kỳ Mặc, quay đầu nhìn Quý Quân: “Đi thôi, trễ tiệc rồi.”
“Được.” Quý Quân cười cười, mở cửa xe phụ.
Khoảnh khắc cánh tay cậu bị nắm lấy, trái tim Nguyễn Thịnh run lên theo, cảm xúc bị mất khống chế, cậu không quay đầu lại, nói cực nhanh: “Làm gì vậy? Không phải đã trả đồng phục cho anh rồi sao? Còn gì chưa phân rõ ràng sao?”
“Đồng phục của cậu, ngày mai có lãnh đạo thị sát, sẽ quản nghiêm.” Không mặc đồng phục sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Quý Quân đi tới và nói: “Đưa cho tôi.” Anh ấy thay Nguyễn Thịnh nhận: “Cám ơn cậu đã mang đồng phục cho Tiểu Nguyễn.” Rồi lái xe rời đi.
Kỳ Mặc nhìn xe rời khỏi, lại nhìn đồng phục trên tay mình, vừa căng vừa trầm.
Anh thừa nhận khi đứng ở xa, anh cảm thấy mình và Nguyễn Thịnh là người của hai thế giới khác nhau, quả thật anh có tâm tư khác, không phải anh muốn tính rõ ràng. Chỉ là Nguyễn Thịnh đã mặc bộ đồng phục kia hai ngày rồi, anh muốn đổi cho Nguyễn Thịnh một bộ sạch sẽ hơn. Nhưng mà, có lẽ Nguyễn Thịnh đã không cần nữa.
Kỳ Mặc rất giỏi kiềm chế bản thân, nhưng sự tồn tại của Nguyễn Thịnh dường như dễ dàng phá vỡ sự kiềm chế ấy.
Nguyễn Thịnh thay lễ phục, đoạn đường đến nhà họ Nguyễn càng ngày càng gần, cậu càng hối hận vì nhất thời xúc động lấy cớ tham gia tiệc tối để trốn khỏi Kỳ Mặc.
Cậu thầm khắc ghi vào lòng, ngày mai phải mua mười bộ đồng phục đập vào mặt Kỳ Mặc!