Chương 15: Anh quản tôi?

“Kỳ Mặc. Em để ý kỹ bạn cùng bàn của em, đừng để bạn ấy có cơ hội chạy ra ngoài, xảy ra vấn đề nữa cô sẽ mời hai em lên văn phòng giải quyết."Cô ấy không quản nổi cậu nữa, nếu cô ấy không thể thì để người có thể quản cậu làm.

Kỳ Mặc trả lời: "Vâng, cô Đường.”

Nguyễn Thịnh nghe xong cảm thấy phiền không chịu được, sao lại để Kỳ Mặc quản cậu? Cậu muốn phản bác nhưng nhìn cô Đường giận như vậy, cậu buộc lựa chọn câm miệng.

Dù sao, cậu không nghe là được, Kỳ Mặc cũng không thể làm gì cậu.

Chỉ có hệ thống 886 hài lòng với điều này, nó vui vẻ hét lên: 【Ký chủ, con người các ngài thật tốt nha, đây chính là cái gọi là hỗ trợ sao?】

【Hỗ trợ gì?】Nguyễn Thịnh cảm thấy hình như có rào cản giao tiếp giữa con người và hệ thống.

【Thì giáo viên nhờ Kỳ Mặc chăm sóc ngài, như vậy ký chủ có lý do ở cùng Kỳ Mặc, và rồi ngọn lửa tình yêu sẽ được nhen nhóm!】

【Lúc đó nhiệm vụ có thể hoàn thành một cách hoàn hảo!】

Nếu có thể nhìn thấy thực thể của hệ thống 886 thì có lẽ bây giờ nó đang vui vẻ nhảy múa.

Nguyễn Thịnh không muốn để ý đến hệ thống 886, nó đang bị chính ảo tưởng của mình dụ dỗ, thanh tiến độ sẽ dạy cho nó cách tạo ra một hệ thống.

Học sinh ba tốt như Kỳ Mặc tất nhiên nghiêm túc thực hiện lời của giáo viên.

Lúc tập thể dục, chân Nguyễn Thịnh bị thương nên không cần học, Kỳ Mặc khỏe mạnh, vậy mà lại ngồi bất động bên cạnh cậu. Cô Đường tất nhiên không có ý kiến gì về việc này, một “người tàn tật” cũng có thể trèo tường ra ngoài trong tiết học. Cô ấy không muốn gặp lại chủ nhiệm Hồ sau giờ giải lao như vậy nữa.

Nguyễn Thịnh bị anh quản chặt, hiện tại cậu cũng không muốn rời khỏi vị trí của mình, cốc của Nguyễn Thịnh hết nước nhưng cậu cũng lười đi lấy, miệng khô có chút khó chịu.

Kỳ Mặc vươn tay lấy cốc của Nguyễn Thịnh đặt trong gầm bàn ra. Trong nháy mắt, Nguyễn Thịnh đã giữ tay Kỳ Mặc lại, chất vấn: "Anh làm gì vậy?”

“Cô nói phải giúp bạn học, tôi đi lấy nước giúp cậu.”

“Không cần.”

“Vậy tôi đi nói với chủ nhiệm Hồ.” Kỳ Mặc thản nhiên nói.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Nguyễn Thịnh không ngờ người như Kỳ Mặc còn dở trò này?

Kỳ Mặc nhìn thoáng qua tay đang bị cậu cầm, vừa vặn cầm vào chính là vết thương lúc trước bị cắn, ống tay áo bị cọ, vết thương xanh tím phiếm hồng đối lập rõ ràng với bàn tay người đang cầm, Nguyễn Thịnh cũng nhìn thấy vết thương đó.

Cậu thu tay lại: "Thích thì đi đi." Cậu không nói rõ là bảo anh đi mách lẻo hay đi lấy nước.

Vậy là Kỳ Mặc thuận lợi lấy được cốc của Nguyễn Thịnh, anh đi rót nước rồi đặt lên bàn.

Người đi lấy nước trước Kỳ Mặc cũng quay về, cậu ấy nhìn Kỳ mặc với ánh mắt nghi ngờ, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu ra, học thần không chỉ có thành tích tốt mà còn quan tâm chăm sóc bạn học, cậu ấy phải học hỏi nhiều hơn!

Cậu ấy nhỏ giọng cảm thán: "Học thần thật rất thích giúp đỡ mọi người.”

Người khác đi ngang qua nhẹ giọng cảm thán nhưng không bày tỏ ý kiến.

Sau khi tan lớp, cô Đường thoải mái uống một ngụm trà, cô đã giao Nguyễn Thịnh cho Kỳ Mặc quản lý, cô ấy khá hài lòng, chuyện giao cho Kỳ Mặc sao có thể không hoàn thành tốt. Thật vậy, cô ấy vô cùng yên tâm.

Tuy Kỳ Mặc thỉnh thoảng cũng gây chuyện nhưng cô ấy hoàn toàn có thể ứng phó, nói chung là em ấy rất tốt, nhưng lại quá trầm mặc, trầm mặc đến mức thiếu sức sống.

Em ấy im lặng chết người, nhưng từ này lại xuất hiện ở trên người một thiếu niên mười mấy tuổi. May mà sau khi ngồi cùng bàn với Nguyễn Thịnh, em ấy đã thay đổi không ít, cô rất vui vì sự thay đổi tích cực của em ấy.

Nhưng cô thường bị người khác nhắc nhở, có một lần cô ấy gọi Kỳ Mặc đến văn phòng,

“Kỳ Mặc, có người nói nhìn thấy em ở tiệm net?”

Các giáo viên bàn bên cạnh đều vểnh tai, muốn nghe xem việc này phải giải quyết như thế nào. Thậm chí còn có giáo viên mở miệng: "Quả thật gần mực thì đen, gần đèn thì sáng".

Không phải tại Nguyễn Thịnh thì còn tại ai.

Ai cũng không ngờ tới, Kỳ Mặc luôn luôn tỏ thái độ tốt trước mặt giáo viên lại lấy ra một tờ phiếu điểm thi tháng mới nhất, trên đó ghi Kỳ Mặc vẫn đứng thứ nhất, bỏ qua hạng hai tận 28 điểm, vẫn ngồi vững vị trí thứ nhất.

“Thành tích không giảm, cô vẫn là chủ nhiệm lớp đứng đầu."

Chủ nhiệm lớp không đứng đầu cũng không dám mở miệng nữa.

“Kỳ Mặc, thái độ này của em không được.” Cô Đường vốn không có ý không hài lòng, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng khi Kỳ Mặc nói ra lời này, cô cũng thoải mái hơn một chút.

Nhưng cô cũng phải làm một số việc theo hình thức, kết quả tất nhiên vẫn nhẹ nhàng.

Sau khi Kỳ Mặc đi rồi, một giáo viên khác mới mở miệng: "Đã ảnh hưởng như vậy rồi mà cô còn không quan tâm? Nguyễn Thịnh kia..." Người đó chưa nói hết cậu nhưng ngụ ý ai cũng có thể hiểu được.

Cô Đường có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể cười cho qua chuyện: "Đều là học sinh ngoan, đều là học sinh ngoan.”

Cô Đường lại uống một ngụm trà, lại thở dài một hơi, làm giáo viên chủ nhiệm thật là vất vả.