“Không phải, chủ nhiệm Hồ thầy xem chân của em, trông giống có thể trèo tường sao?” Nguyễn Thịnh không hề sợ hãi, cậu dơ chân của mình ra, vỗ vỗ vài cái cho chủ nhiệm Hồ xem, ngáp một cái.
“Vậy em đến đây làm gì?” Chủ nhiệm Hồ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào chân Nguyễn Thịnh, không biết đây là thật hay giả?
“Em nhìn thấy những học sinh vi phạm nên muốn giúp đỡ thầy thôi, chia sẻ công việc và khuyên họ trở về nhưng còn chưa thành công thì thầy đã đến rồi.” Nguyễn Thịnh có nhiều kinh nghiệm đối phó với chủ nhiệm Hồ, dù sao cậu cũng không trèo, nên nói rất tự tin.
Chủ nhiệm Hồ sống nhiều năm như thế làm sao tin mấy lời nói ma quỷ của Nguyễn Thịnh chứ?
“Vậy cậu nói cho tôi biết, mấy học sinh vừa trèo tường ra là học sinh lớp nào?”
“Đều là học sinh vi phạm, phân biệt làm gì chứ?” Nguyễn Thịnh muốn đi, nên ăn ngay nói thật: “Không biết.”
Chủ nhiệm Hồ nhướng mày nhưng cũng không làm khó Nguyễn Thịnh nữa: “Được rồi, sắp vào học rồi, tôi đưa em về lớp.”
Chủ nhiệm Hồ đã bắt cậu bao nhiêu lần sao còn không hiểu cậu chứ? Những học sinh thoát ra chắc đã thông báo cho tai mắt ở quán nét bên ngoài, tạm thời bỏ qua, còn học sinh này đang ở trong tay thầy ấy, làm sao có thể để cậu thoát chứ.
“Không, chủ nhiệm Hồ, em có thể tự về.” Nguyễn Thịnh khó chịu nhướng mày, cố gắng giãy giụa.
“Vậy không được, tôi phải có trách nhiệm với từng học sinh.” Chủ nhiệm Hồ không cho Nguyễn Thịnh cơ hội từ chối, nhìn tình trạng này của cậu không đưa về lớp là không thể.
“Chân của em sao lại bị thương?”
“Sức khỏe chính là tiền vốn của cách mạng, sẽ ảnh hưởng đến học tập như thế nào?”
“Bị thương thì an phận một chút, đừng chạy loạn khắp nơi, lần sau đừng để tôi nhìn thấy em ở rừng cây nhỏ nữa.”
Nguyễn Thịnh nghe đến đau đầu,cậu thật sự sợ khả năng lải nhải của chủ nhiệm Hồ, lúc trước cố gắng qua loa như vậy, quả nhiên không nên ôm những kỳ vọng này.
Chủ nhiệm Hồ luôn cảm thấy mỗi một học sinh không chăm chỉ học tập đều có bí mật khó nói, không thể hóa giải, chỉ cần khúc mắc cởi bỏ thì mỗi một học sinh đều là học sinh vô cùng tốt.
Bởi vậy thầy ấy luôn muốn nói chuyện với học sinh.
Trong mắt thầy ấy, học sinh nào cũng yêu thích học tập! Không chăm chỉ học đều do bên ngoài ảnh hưởng, làm sao có thể có học sinh không thích học tập chứ?
Chạy trốn được một nửa, Nguyễn Thịnh bị chủ nhiệm Hồ bắt đưa về.
Cậu vô cùng buồn bực, nhất là khi thấy chủ nhiệm Hồ đưa cậu về vừa đúng lúc gặp cô Đường đến lớp sớm chuẩn bị bài.
Sau khi chủ nhiệm Hồ nhìn thấy Kỳ Mặc thì ánh mắt lập tức tỏa sáng, sự hài lòng bộc lộ rõ trong lời nói: "Ai, Kỳ Mặc đúng là học sinh gương mẫu, em phải tiếp tục cố gắng thật tốt, tương lai sẽ thật tươi sáng!"
“Tất nhiên, học tập cũng phải chú ý kết hợp giữa giải trí và thư giãn, việc nghỉ ngơi hợp lý cũng rất quan trọng.
Vết thương ở chân của Nguyễn Thịnh đã cho chủ nhiệm Hồ một cảm hứng mới, thầy ấy lại nhắc nhở: "Nhất định phải coi trọng sức khỏe, sức khỏe chính là vốn liếng để chúng ta học tập.”
Nguyễn Thịnh không cần nghe cũng biết chủ nhiệm Hồ lại quan tâm đến người trẻ tuổi đứng đầu của họ, ngôi sao hy vọng của trường.
Hai người, một là học sinh mà các thầy cô yêu thích nhất, một là đối tượng mà các thầy cô đau đầu nhất, dù là thế nào thì cũng không thích hợp.
Trước kia Nguyễn Thịnh không bao giờ có loại suy nghĩ chua chát này, nhưng giờ phút này một cảm giác kỳ lạ lại lặng lẽ dâng lên, cậu cụp mắt xuống.
"Còn nữa, nếu có thể, Kỳ Mặc hãy chú ý đến bạn ngồi cùng bàn của mình nhiều hơn, bạn tốt phải giúp đỡ lẫn nhau, chân của bạn Nguyễn Thịnh bị thương, sinh hoạt ở trường hơi bất tiện."
Chủ nhiệm Hồ cười ha hả nói với Kỳ Mặc: “Tất nhiên, chúng ta phải khích lệ bạn Nguyễn Thịnh vì ngay cả khi bị thương vẫn kiên trì đi học. Tinh thần vượt khó như vậy đáng để chúng ta học tập!"
Kỳ Mặc gật đầu, ý là đồng ý.
"Cái vảy vàng là vật ở trong ao, gặp bão thì biến thành rồng!" Bài phát biểu đầy nhiệt huyết và tình cảm của chủ nhiệm Hồ kết thúc ở đây, đồng thời nhận được tràng pháo tay vang dội của một số bạn nghịch ngợm trong lớp, bọn họ càng cười lớn hơn.
Thầy ấy nheo mắt, nhìn về phía cô Đường và nói: "Được rồi, cô Đường, dạy học vui vẻ, tôi đi trước."
"Này, tôi tiễn thầy."
"Không, không cần, cô dạy vui vẻ." Cô Đường Ban tiễn chủ nhiệm Hồ xong, sắc mặt cô ấy tối sầm theo tốc độ của kịch Xuyên. Cô ấy thực sự không thể để cho học sinh của cô có cơ hội gây rắc rối! Giống như học sinh không muốn gặp cô, cô cũng không muốn gặp chủ nhiệm Hồ ở lớp.
Thầy ấy muốn sau khi Nguyễn Thịnh tan học thì đến văn phòng một chuyến, cô ấy suy nghĩ một chút và thấy cũng không cần thiết.
"Nguyễn Thịnh, mặt mũi lớn a. Có triển vọng, cô dẫn em vào lớp không đủ mặt mũi, phải chủ nhiệm Hồ mới được đúng không?" Đường Ban cố gắng nở nụ cười "thân thiện", chỉ sợ không dọa được tiểu tử thối này: "Nói đi, em đã làm gì?”
“Giúp học sinh làm sai trở về chính đạo.” Nguyễn Thịnh nhỏ giọng, cô Đường không phải là chủ nhiệm Hồ.
“Còn chưa trèo tường mà bị bắt.” Nguyễn Thịnh ăn ngay nói thật, hơn nữa, không phải vẫn chưa thành công sao.
Bây giờ cô Đường chỉ muốn véo cậu một cái: “Em được lắm, em trâu bò, em là anh hùng.”
Không được tức không được tức, tức sẽ bệnh không ai chăm sóc, cơ thể là của mình.