Lúc này, một đường ánh sáng chói lóa từ xa truyền tới, tiếng gầm rú của xe truyền đến, mặc dù xác suất người trong xe nhìn thấy họ gần như bằng không, nhưng Nguyễn Thịnh vẫn vô thức giấu mặt vào trong ngực Kỳ Mặc. Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh cậu được bế kiểu công chúa, cậu sẽ xấu hổ đến mức phải tìm một tòa nhà và nhảy xuống.
Người trong ngực anh mãi mới bình tĩnh lại. Kỳ Mặc tranh thủ thời gian điều chỉnh tư thế bế, Nguyễn Thịnh có vẻ đã quen hưởng thụ cảm giác này, cậu vô thức điều chỉnh để bản thân thoải mái hơn trước khi cậu kịp nhận ra. Khoảnh khắc Kỳ Mặc cầm nạng lên, cậu mới ý thức được mình đã làm gì.
Lúc đầu, cậu ôm cổ Kỳ Mặc, thật kỳ lạ là Kỳ Mặc đột nhiên bế cậu lên, đó không phải là ý định của cậu. Sau đó, cậu vùi mặt vào trong ngực Kỳ Mặc, đó là vì cậu không thể để người khác biết chuyện đáng xấu hổ này. Cuối cùng, cậu lại điều chỉnh tư thế thoải mái trong vòng tay của Kỳ Mặc. Đây không phải là...
Như thế có gì khác với việc cậu lao vào vòng tay anh?
Kỳ Mặc hơi kinh ngạc khi thấy người trong lòng mình im lặng như vậy, nhưng vẫn nói: “Người ở khu vực này phần lớn đều là người già, giấc ngủ không sâu, cách âm ở mức trung bình. Nếu cậu lại gây rắc rối, mọi người sẽ biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay.” Ý bảo cậu ngoan ngoãn nằm im.
Dù sao thì Nguyễn Thịnh cũng mệt rồi, hôm nay tình trạng cậu lại tệ hơn thì biết làm sao đây. Tuy ngôi nhà tồi tàn của Kỳ Mặc hơi cũ nhưng ít nhất cũng tốt hơn bến xe này. Về phần thể diện, hôm nay cậu có mất mặt quá nhiều không? Lần sau đến, cậu sẽ là một người bất khả chiến bại.
Trong lòng cậu đã chấp nhận tình huống này, nhưng cậu tuyệt đối không được thua.
“Kỳ Mặc ngốc.”
“Kỳ Mặc ngốc.”
“Kỳ Mặc ngốc.”
Cậu liên tục lặp đi lặp lại câu này mà không sợ chọc giận người đang bế mình.
Khi bước vào khu dân cư, Nguyễn Thịnh nhớ đến lời nhắc nhở trước đó của Kỳ Mặc, cậu sợ bị nhìn thấy nhưng lại không muốn ngừng nên nhỏ giọng, tiếp tục thì thầm rằng Kỳ Mặc là một kẻ ngốc.
Kỳ Mặc giả vờ như không nghe thấy, nhưng hơi thở của anh dù có trầm đến đâu cũng sẽ không nhẹ nhàng.
Nguyễn Thịnh thấy hơi thở của Kỳ Mặc trở nên nặng nề hơn, cuối cùng cậu cũng đổi sang một điều gì đó mới mẻ, từ Kỳ Mặc ngốc nghếch thành: “Kỳ Mặc, anh không ổn sao?”
“Hay để tôi bế anh.”
“Chậc, anh không bế nổi đâu.”
Lúc này, Kỳ Mặc thấp giọng nói: “Đừng phá.”
Nguyễn Thịnh sẽ nghe lời sao? Tất nhiên là không, cậu lại càng sung sức hơn.
Nguyễn Thịnh cảm thấy cơn tức giận mà cậu phải chịu đựng hôm nay đã vơi đi nhiều, nỗi buồn phiền đã tiêu tan đi một chút, cả người cậu trở nên có sức sống hơn.
Khi đến trước cửa nhà, Kỳ Mặc đã để cậu tự đi.
Bây giờ, Nguyễn Thịnh đã chấp nhận sự thật, đây cũng không phải là nơi cậu ở nên cậu không có gì phải xấu hổ.
“Cậu ngồi đây một lát, tôi dọn phòng.”
“Anh muốn ngủ sao? Làm sao có thể ngủ khi chưa tắm?” Nguyễn Thịnh cau mày. Bây giờ cậu bắt đầu kén chọn, hoàn toàn quên mất rằng ban đầu cậu định ngủ qua đêm ở bến xe.
“Hiện tại cậu không thể tắm.” Kỳ Mặc nói như vậy nhưng anh hiểu tính tình của Nguyễn Thịnh, anh vào bếp tìm màng bọc thực phẩm.
Nguyễn Thịnh dựa lưng vào ghế giống như chủ nhà: “Tôi không quan tâm.”
Kỳ Mặc ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Thịnh, dùng màng bọc thực phẩm bọc chân cậu từng lớp một. Sau khi tâm trạng thay đổi, Nguyễn Thịnh đã quen với việc Kỳ Mặc chăm sóc mình.
“Không được tắm, chỉ lau người thôi.” Kỳ Mặc nói xong thì giúp Nguyễn Thịnh chuẩn bị một chiếc ghế đẩu và một chậu nước nóng.
Kỳ Mặc bế cậu vào phòng tắm, mặc dù vẫn bị bế kiểu công chúa nhưng có vẻ cậu đã quen rồi.
Nguyễn Thịnh xử lý xong mọi việc, Kỳ Mặc xoay người dọn dẹp phòng, thay bộ đồ tứ thân mới giặt xong, trải sàn cạnh giường. Làm xong công việc, Nguyễn Thịnh cũng ra khỏi phòng tắm, cậu mặc áo thun trắng và quần đùi, kèm theo đôi dép lê của Kỳ Mặc. Chiếc khăn quàng quanh cổ, tóc ướt và nhỏ giọt nước.
“Sấy khô tóc rồi đi ngủ.” Kỳ Mặc nhìn thoáng qua cậu như thể không hề bị cậu thu hút vậy.
“Ừ.” Nguyễn Thịnh không còn sức để quan tâm nữa, cậu thật sự mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn ngủ.
Kỳ Mặc cũng đi tắm nhưng không dùng nước nóng. Tắm xong, anh giặt bộ quần áo mà anh và Nguyễn Thịnh mới thay. Ở nhà không có máy giặt nên Kỳ Mặc đã quen với việc giặt quần áo ngay khi thay. Rửa sạch, vắt khô và treo trên bậu cửa sổ.
Giống như một cô gái ốc xà cừ chăm chỉ, không, cậu bé ốc xà cừ.
Khi anh trở về phòng, một ngọn đồi nhỏ xuất hiện trên chiếc giường nơi anh thường ngủ, hơi thở đều đặn trở thành âm thanh duy nhất trong căn phòng yên tĩnh. Kỳ Mặc bước vào, người đang ngủ đắp một chiếc khăn trắng, một nửa khăn được ép xuống dưới đầu, có vẻ cậu ngủ không thoải mái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im.
Kỳ Mặc nhìn một lúc rồi đi đến chiếc giường do chính mình chuẩn bị và bắt đầu nghỉ ngơi.
Đêm càng lúc càng sâu, trăng lên cao, chỉ có ánh trăng chứng kiến tất cả.