Sáng sớm hôm sau, Tống Viễn Xuân mơ mơ màng màng bị Giang Thậm đánh thức, trong lúc tắm rửa anh nghe thấy Giang Thậm nói chuyện cùng trợ lý. Giang Thậm đang sắp xếp mấy việc vặt ở công ty. Anh chậm rãi buông bàn tay đang nắm chốt cửa ra.
Không phải ngày đặc biệt, không cần mặc âu phục đen nghiêm túc, Tống Viễn Xuân choàng chiếc khăn kẻ ô thoải mái còn Giang Thậm vẫn mặc comple thẳng thớm. Trợ lý lái xe, để tránh không bị xấu hổ vì quần áo khác biệt, Tống Viễn Xuân nhún nhún vai, chỉ thiết bị máy móc xếp hàng trên sàn, nói: "Em không đi cùng anh đâu. Cẩm Sơn mời em đi chụp phim tuyên truyền, đang là cuối thu, rất thích hợp."
Giang Thậm nói: "Chụp xong anh cho người đến đón em."
"Đừng đến." – Tống Viễn Xuân lắc lắc chìa khóa trên tay: "Em đi từ đâu thì về chỗ đó."
Giang Thậm cười cười không nói nữa, quay người rời đi. Chờ đến chạng vạng, Tống Viễn Xuân xuống núi mới phát hiện có gì đó không ổn: Chiếc xe anh lái đến đây đã không cánh mà bay, Giang Thậm ngồi trên siêu xe đắt đỏ đang vẫy tay với anh.
"Xe em đâu?"
"Đem đi sửa rồi."
Gân xanh trên trán Tống Viễn Xuân giật giật, nói: "Nếu em nói chiếc xe đó rất quan trọng với em thì sao?"
"Không có cái xe nào quan trọng hơn anh." – Giang Thậm mỉm cười: "Anh biết em mua vé máy bay, tối nay bay."
"Thế bây giờ anh đưa em đến sân bay đi." - Tống Viễn Xuân không khỏi tiếc nuối, valy anh đã chuẩn bị sẵn đều ở trên chiếc Buick kia rồi.
Giang Thậm không khỏi cười thành tiếng: "Chắc là em chưa đọc thông báo khẩn cấp của hãng hàng không nhỉ."
Xong rồi. Tống Viễn Xuân lấy điện thoại ra: Vì cơ trưởng đột nhiên tái phát bệnh cũ, những cơ phó còn lại đều đang nghỉ đông không về kịp, chuyến bay này hủy bỏ...
Quá ngây thơ. Tống Viễn Xuân lấy đạo đức ra làm tia hi vọng cuối cùng: "Những người trên chuyến này đều có công việc riêng, anh..."
"Các hành khách khác đều được bay miễn phí do Giang thị chi trả."
"Sự cố của cơ trưởng với hãng hàng không là tai bay vạ gió!"
"Là một công ty rất nhân văn và biết quan tâm người khác, Giang thị chắc chắn sẽ trả tiền bồi thường, đồng thời chu cấp tiền chữa bệnh cho cơ trưởng."
Tống Viễn Xuân trầm mặc, Giang Thậm hoàn toàn không có ý định thả anh đi. Anh gõ nhẹ lên cửa kính: "Anh không nghĩ rằng làm như thế đã đủ để giữ em lại đấy chứ?"
"Không." - Giang Thậm cười khổ, nói: "Ai có thể giữ Tống Viễn Xuân được."
Tống Viễn Xuân không nói. Những lời này anh đã nghe suốt năm năm rồi, trước đó là lần ra nước ngoài học tập, sau khi tốt nghiệp nhảy việc nhiều nơi kiếm tiền mua thiết bị, khi quay phim chụp ảnh, dù là sa mạc, thảo nguyên hay rừng rậm đều không thể giữ được anh. Giang Thậm nghĩ, hắn không thể giữ mãi Tống Viễn Xuân, anh sẽ như diều đứt dây, gió thổi đến đâu thì bay đến đó, nơi nào không gió không mưa sẽ nghỉ chân một lát. Nhưng mà không nơi nào có thể là cảng tránh gió tránh mưa cho anh cả đời, thế nên không ai có thể giữ được Tống Viễn Xuân.
"Đúng lúc." - Tống Viễn Xuân đành thỏa hiệp: "Em đã đồng ý gặp lại Thanh Việt rồi. Dù sao thần tượng không thể nuốt lời với fan được." - Anh nhận được tin nhắn của Thanh Việt, nhắn lại địa điểm gặp mặt.
Đến nơi, Giang Thậm nhấn phanh từ từ, nói: "Đừng quên tối qua em đồng ý rồi, chuyện hai ta quay lại."
"Cho nên bây giờ em là người yêu của anh họ Thanh Việt à?" - Tống Viễn Xuân nói như thể hôm nay thời tiết đẹp thật, Giang Thậm vừa muốn lườm anh, không ngờ anh lại tháo dây an toàn, xoay cằm Giang Thậm sang hôn hắn đầy thân mật. Giang Thậm nhìn thấy Giang Thanh Việt chờ ngoài cửa xe nhìn cảnh này sắp rớt cả cằm.