Giang Thậm gõ cửa phòng 3218, không chút nghĩ ngợi đè mạnh Tống Viễn Xuân lên cửa cắn gặm môi anh như kẻ điên, đến khi hai người đều nếm được mùi máu tươi mới khó nhọc tách nhau ra.
Tống Viễn Xuân kéo kéo áo tắm xộc xệch, dùng mu bàn tay lau đi vết máu: "Mấy năm không gặp, biến thành chó à? Cắn đau thật đấy."
"Năm năm." - Giang Thậm nói: "Năm năm là quá lâu."
"Thêm ba tháng?" - Tống Viễn Xuân hỏi. Giang Thậm dường như không thể tin nổi, anh cười: "Đoán đúng rồi? Vừa nãy em đoán mò."
Ánh đèn trong phòng mờ mờ, Giang Thậm nhìn kỹ mặt Tống Viễn Xuân. Trên gương mặt điển trai có thêm vài vết sẹo, có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến huyệt thái dương như bị con gì đó cào rách.
"Dù sao cũng lâu thế rồi, củi khô lửa bốc, anh biết anh đến đây để làm gì chứ?" - Tống Viễn Xuân hoàn toàn không quan tâm tầm mắt của Giang Thậm, nắm ngón tay hắn đến lối vào của mình: "Em đã chuẩn bị sẵn sàng. Tiếc là thời gian quá lâu rồi. Anh đến muộn quá... A."
Giang Thậm bế Tống Viễn Xuân lên, không thể khinh thường trọng lượng của người đàn ông có vẻ mảnh khảnh này, áo tắm rơi trên đất để lộ thân hình thon chắc cơ bắp, hoàn toàn khác biệt với thân thể rắn chắc nhờ thường xuyên đến phòng tập. Anh phơi nắng quá nhiều, con gà luộc năm nào đã biến thành màu lúa mạch, chỉ có góc qυầи ɭóŧ vẫn là màu trắng buồn cười.
Tống Viễn Xuân không lừa hắn, ngón tay hắn đã dụng đến một nơi ướŧ áŧ.
Hắn ném anh lên giường, Giang Thậm cởi từng thứ trên người mình, Tống Viễn Xuân trần trụi châm một điếu thuốc. Giang Thậm cởi đồ xong, nâng eo Tống Viễn Xuân lên, không chút do dự đâm thẳng vào trong, trong miệng Tống Viễn Xuân đầy khói bị sặc mạnh, ho khan kịch liệt.
Tống Viễn Xuân đang quấn chặt lấy Giang Thậm, anh siết quá chặt khiến hắn bị đau, hắn đè anh lại ghé vào tai anh: "Không phải đã chuẩn bị rồi à? Nhìn có vẻ không đủ. Chặt quá."
Trong lúc hắn bất động, Tống Viễn Xuân cuối cùng cũng bình tĩnh, anh không tự biết dừng mà vẫn cứ hút thuốc, rồi chậm rãi nhả khói, duỗi tay mò vào tít trong ngăn tủ, lấy ra một cây dương v*t giả kích thước không nhỏ, nói: "Anh đi ra ngoài, em tự làm. Lần sau muốn xem em tự thẩm thì nói thẳng."
Người đàn ông phía sau thở vào hõm cổ anh, dù không phải trong kỳ động dục nhưng tuyến thể vẫn tỏa ra mùi hương quyến rũ khiến Alpha chỉ muốn cắn một cái. Đây là thiên tính của Omega, chỉ cần Alpha cắn vào làn da hơi mỏng kia, cơ thể mới có thể đạt được vui sướиɠ chân chính đỉnh cao.
Tống Viễn Xuân phát hiện Giang Thậm bên cạnh mình vẫn chưa đến mức mất khống chế lý trí. Giang Thậm hỏi: "Việt Việt thế nào? Giang Thanh Việt."
"...Cái gì?" – Đang đắm chìm trong sự thoải mái, Tống Viễn Xuân bị bắt kéo lại chút ít lý trí: "Em.. em ấy rất tốt... Anh làm gì đấy!"
Giang Thậm dùng móng tay cào nhẹ một cái lên miệng huyệt anh. Mặc dù hắn cào rất nhẹ thôi, nhưng nơi đó quá nhạy cảm, Giang Thậm trừng phạt nhẹ nó, rồi lại dỗ dành nó, Tống Viễn Xuân vì động tác của hắn mà đê mê mơ màng.