Chương 1

Sau 11 giờ trời bắt đầu mưa nhỏ, khiến cho thời tiết mùa hè trở nên thoải mái một chút.

Giang Nhược Ninh bước ra cửa.

Thời gian làm việc ở siêu thị, dòng người qua lại cũng không nhiều.

Cô đẩy xe mua sắm, chậm chạp dạo từ khu đồ ăn vặt đến khu thực thẩm tươi sống.

Đồ vật cần mua cũng khá nhiều, đã chứa đầy nữa cái xe đẩy.

Hai tháng trước Giang Nhược Ninh chuyển đến Vân Thành để công tác, hiện tại cô đang ở nhà của bạn thân Quan Nhất Dao.

Tuy rằng hai người là bạn cùng phòng, cùng nhau ngủ suốt 5 năm đại học, nhưng cũng không thể trắng trợn mà ở như vậy.

Mà Quan Nhất Dao vẫn luôn sống chết không chịu thu tiền của cô, vì thế cô đành phải thường xuyên mua một chút thức ăn để vào trong, một chút đó để giúp đỡ tiền thuê nhà.

Trong lúc Giang Nhược Ninh rối rắm nghĩ xem nên mua món đồ trong tay hay không thì điện thoại lại vang lên.

Vừa mới ấn vào, âm thanh của Quan Nhất Dao lập tức truyền đến.

"Ninh! Cậu đang ở đâu?!!!".

Ân thanh lớn đến mức khiến điện thoại sắp vỡ ra.

Giang Nhược Ninh cảm giác như màng nhĩ bị chấn động, cô lập tức giơ điện thoại cách xa lỗ tai ra khoảng 20 centimet.

Dù sao cái điện thoại này sử dụng cũng tốt, cách xa một chút như vật nhưng vẫn có thể nghe được một cách rõ ràng.

"Tớ ở siêu thị gần đây." Cô nói.

Điện thoại đầu bên kia, Quan Nhất Dao bắt đầu bắn một tràng pháo: "Lại ở siêu thị, tại sao cậu lại thích dạo siêu thị như vậy, cậu nói rằng nhà tớ không thiếu thứ gì, an tâm mà ở, đừng cách hai ba ngày là mua đồ vật cho tớ!"

"Chỉ là mua lung tung một chút." Giang Nhược Ninh nói.

"Chị em tốt à, cậu nhìn thời gian thử xem..." Quan Nhất Dao không biết nên nói thế nào: "Sắp đến 4 giờ, cậu có phải đã quên rằng sẽ đồng ý một chuyện của tớ hay không?".

"Không quên, không quên, tớ chuẩn bị về."

Giang Nhược Ninh đem sữa chua bỏ vào xe mua sắm, sau đó đi đến quầy thu ngân.

"Không được, tớ sẽ lái xe trong nhà đến đón cậu." Quan Nhất Dao không yên tâm mà nói.

Giang Nhược Ninh từ chối: "Cậu không cần tới, tớ đi kịp, trước 7 giờ tớ chắc chắn sẽ đến cái khách sạn kia, cậu ở đó gặp tớ là được".

"Được rồi, tớ chờ cậu." Quan Nhất Dao suy nghĩ hai giây, sau đó mới miễn cưỡng mà đồng ý.

"Tớ nói này bà nội nhỏ, tính cách của cậu và Hùng Nhị dường như đều là ôn nhu, nhưng vẫn không giống bác sĩ một chút nào, lỡ như mệnh số tại ông trời thì sao?".

"Chúng tớ là nha sĩ, rất ít khi gặp được tình huống "Số mệnh tại ông trời" kia." Giang Nhược Ninh nghiêm túc mà sửa lại cho đúng.

"...."