Chương 13.

Vệ sĩ của cô ta không cho chúng tôi vào cho đến khi cô ta vào thang máy.

Khi tôi bước vào công ty, Chu Vận đang đợi ở phòng khách nhìn thấy tôi:

"Cô đang làm gì ở đây?"

"Cô nghĩ sao? Tôi đã nói với cô rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau mà."

Nhìn khuôn mặt cô ta dần dần biến sắc, tôi mỉm cười đầy ẩn ý.

"Ôn tiểu thư, đạo diễn và nhà sản xuất đang đợi cô ở bên trong, tôi lập tức đưa cô đến đó nhé."

Một nhân viên đến chào tôi với một nụ cười.

Tôi vẫy tay với Chu Vận: “Thật mong chờ màn trình diễn của cô đấy.”

Sau đó tôi đi về phía phòng thu âm.

Chu Vận là người phỏng vấn cuối cùng, cô ta lấy lời bài hát và âm nhạc, sau khi nhân viên nói chuyện với cô ấy, cô ấy được yêu cầu hát cappella*.

*Là phong cách hát không cần nhạc đệm hay còn gọi là hát chay.

Kết quả là cô ta bị đứt nốt ở nốt cao đầu tiên, một số giám khảo có mặt cau mày và yêu cầu cô ta dừng lại trước khi kịp hát xong.

Chu Vân cung kính xin lỗi:

"Thật xin lỗi, lúc tôi lên lầu đã xảy ra chuyện, gây ra rất nhiều cảm xúc thăng trầm. Anh có thể cho tôi thử lại được không?"

"Không."

Đèn trường quay bật sáng, tôi đứng dậy lạnh lùng từ chối cô ta.

"Sao lại là cô?"

Trên mặt cô ta hiện rõ vẻ kinh ngạc: "Cô cho rằng cô là ai? Tôi đang nói chuyện với các vị giám khảo, cô có quyền gì mà xen vào."

"Không cần tìm ai cả, cô ấy chính là người quyết định ở đây."

Đạo diễn Tôn đã trả lời cho tôi.

Trong 5 năm nay, tôi đã sáng tác hàng chục bài hát nổi tiếng với bút danh "Backlight", các ca sĩ trong vòng tự hào hát những bài hát do Backlight viết.

Đạo diễn Tôn đã mời tôi viết lời và nhạc cho ca khúc chủ đề của bộ phim này, để gây ấn tượng với tôi, nhà sản xuất đã hào phóng cho phép tôi tự mình lựa chọn ca sĩ.

Chu Vận sửng sốt, vẻ mặt không thể tin nổi, tôi cười khúc khích:

"Cô Chu, trình độ ca hát của cô thật sự rất tệ, tôi thực sự không biết làm thế nào mà cô có thể trở thành ca sĩ với trình độ của mình đấy."

"Cô…cô là Blacklight sao?"

Cô ta hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, sắc mặt chuyển từ trắng sang đỏ, biểu cảm không ngừng thay đổi.

“Ừ, vậy bây giờ cô có thể ra ngoài được chưa?”

Cô ta choáng váng và không chịu rời đi.

Hai nhân viên bảo vệ bước vào phòng thu âm đứng hai bên cô ta:

"Tiểu thư, xin đừng cản trở công việc của chúng tôi."

Chu Vận nghiến răng, lao tới chỗ tôi, “phịch” một tiếng, quỳ xuống đất:

"Cô Ôn, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa."

Cô ấy nhìn tôi cầu xin:

"Xin hãy bỏ qua mối hận thù trong quá khứ và để tôi thử lại. Tôi thực sự cần cơ hội này. Tôi biết rằng trước đây tôi đã có lỗi với cô, nhưng xin cô hãy rộng lượng tha cho tôi."

Tôi hơi bất ngờ trước những gì cô ấy làm, không ngờ có một ngày kẻ thù cũ của tôi lại quỳ lạy tôi và thừa nhận lỗi lầm của mình.

Trợ lý của nhà sản xuất bước tới chỗ tôi và thì thầm với tôi về Chu Vận.

Hóa ra ‘nhà tài trợ’ của cô ta là nhà đầu tư và cổ đông lớn của công ty cô ta đang làm việc, khi cô ta và Tần Hoài Xuyên được ghép CP, cô ta đã đề xuất với ‘nhà tài trợ’ của mình ý tưởng tách khỏi ‘nhà tài trợ’ để phát triển một mối quan hệ nghiêm túc với Tần Hoài Xuyên.

Mặc dù ‘nhà tài trợ’ không đồng ý nhưng lúc đó cả hai đều nổi tiếng và là cây rụng tiền của công ty nên cũng không bắt ép vấn đề này. Sau này, sau khi sự việc bạo lực trên mạng đảo chiều, công ty nhanh chóng từ bỏ Tần Hoài Xuyên, Chu Vận lại quay về trong vòng tay của ‘nhà tài trợ’. Tuy rằng ‘nhà tài trợ’ không nói gì, nhưng bao năm qua cũng không khen ngợi cô ta nhiều, chỉ dùng một ít nguồn lực để hỗ trợ cô ta.

Chu Vận bây giờ cũng đã có tuổi, ‘người tài trợ’ của cô đã tìm được người khác, cô ta đã bị gạt ra ngoài lề, hát những bài hát của tôi để trở nên nổi tiếng là hy vọng duy nhất của cô ấy hiện giờ.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ là người rộng lượng, bản chất của tôi là người thù dai, làm sao tôi có thể cho cô ấy một cơ hội nữa? Bản thân cô ta đã không nổi bật rồi chứ đừng nói đến chuyện có mối hận thù cũ nên tôi từ chối cô ta không chút do dự và xua tay với nhân viên bảo vệ.

Cô ta bị nhân viên bảo vệ lôi ra ngoài, trông rất mất mặt.