Chương 1

Ngày Tần Hoài Xuyên đoạt giải Tân binh, người dẫn chương trình yêu cầu anh phát biểu nhận giải.

Anh xúc động khi ôm chiếc cúp, nhiều lần nghẹn ngào khi nhắc về quá khứ, anh nói:

"Con đường âm nhạc rất khó khăn. May mắn thay, tôi đã gặp một cô gái đáng yêu, người đã đồng hành cùng tôi như một thiên thần, cô ấy luôn động viên tôi. Bài hát đoạt giải “Tương Dương” của tôi được tạo ra cùng là nhờ có cô ấy. Cô ấy đã xóa tan sương mù trong tôi. Cô ấy là mặt trời nhỏ của tôi."

Giọng điệu của anh rất chân thành và toàn trường cũng an tĩnh lại khi nghe thấy anh nói.

Khi đề cập đến vấn đề tình cảm, theo thói quen thì mọi người sẽ bàn tán, và người dẫn chương trình cũng không ngoại lệ, cô hào hứng hỏi:

"Ồ, cô gái đó có ở đây không?"

Tim tôi đập có chút nhanh, anh ấy muốn tỏ tình với tôi à?

Tôi tưởng anh ấy sẽ lấy điện thoại ra gọi cho tôi nên tôi giơ cao bó hoa hướng dương trên tay, cố gắng để anh ấy nhìn thấy và nói với anh ấy rằng tôi đang ở đây.

Tôi đã bí mật mua vé, chỉ để tạo bất ngờ cho anh ấy.

Tần Hoài Xuyên nhìn người chủ trì, khẽ mỉm cười:

"Có."

Giọng nói không lớn nhưng vô cùng kiên quyết khiến lòng tôi run lên.

Nói xong, anh quay đầu lại nhìn Chu Vận, em gái cùng công ty với anh.

Chu Vận là ca sĩ cùng công ty với Tần Hoài Xuyên, vào công ty muộn hơn anh một năm.

Tôi nghe anh ấy nhắc đến nhiều lần rằng Chu Vận có gia cảnh ở công ty, khi đó anh ấy vẫn có chút không phục, thậm chí còn coi thường:

“Có gia cảnh thì sao, tại sao cô vừa vào công ty lại có nhiều hoạt động như vậy, trong khi anh chỉ có thể ngồi ở ghế dự bị?”

Chu Vận đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Tần Hoài Xuyên.

Người dẫn chương trình nhìn thấy ánh mắt tương tác giữa họ và tỏ vẻ đã hiểu:

"Để tôi đoán xem, hôm nay người anh muốn bày tỏ tình cảm có phải là cô Chu không?"

"Ừ, làm sao cô biết được?"

"Không thể che giấu được ánh mắt yêu thương trong mắt ai đó. Chỉ nhìn hai người là biết yêu nhau say đắm rồi".

Tần Hoài Xuyên ngượng ngùng cười, đi tới trước mặt Chu Vận, trìu mến nói:

"A Vận, con đường âm nhạc quá cô đơn. May mắn thay, anh đã gặp được em. Cảm ơn em đã không ngừng động viên anh. Anh yêu em."

Những người có mặt tại hiện trường reo hò: "Hôn đi! Hôn đi!"

Một người nào đó trong khán giả đưa cho anh một bó hoa hồng đỏ lớn, anh cầm hoa hồng trên tay, bước đến trước mặt Chu Vận, quỳ một chân xuống:

"Anh muốn ở bên em mãi mãi, em hãy đồng ý làm bạn gái anh nhé!"

Chu Vận rưng rưng nước mắt nhận lấy bông hồng: "Vâng, em đồng ý."

Tần Hoài Xuyên đứng dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó hai người ôm nhau thật chặt, như thể trên đời này chỉ còn lại hai người họ.

Hiện trường có rất nhiều màn hình chiếu trực tiếp, nó đồng bộ hóa tình huống trên sân khấu theo thời gian lúc bấy giờ, hình ảnh rất rõ nét, thậm chí có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhất.

Tôi nhìn thấy sự yêu thương và dịu dàng trong mắt Tần Hoài Xuyên khi anh ấy lau nước mắt cho Chu Vận, anh ấy luôn nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi còn tưởng rằng đó là ánh mắt dành riêng cho tôi.

Tôi không biết anh ấy bắt đầu đối xử với người khác như vậy từ khi nào, nhưng tôi hoàn toàn không nhận thấy điều đó.

Khoang mũi của tôi đau xót, anh ấy nói rõ ràng rằng anh ấy ghét nhất những tiểu thư hống hách như Chu Vận.