Chương 22: Xem cái gì?

"Tôi thấy hết của em rồi, sau này ai dám cưới tôi"

Càng nghe tôi lại càng thấy sai sai. Sao tôi bị nhìn mà tôi cũng phải là người chịu trách nhiệm.

"Sau này chẳng may tôi có vợ không phải là em, một ngày đẹp trời cô ta biết, tôi từng thấy qua của em thì tôi tính làm sao?"

Tôi nghe anh nói cũng có lý, nhưng mà tôi biết làm sao đây.

Tôi cứ ngơ ra rồi nhìn anh.

Tuấn đột nhiên cười, anh đứng lên rồi búng trán tôi.

"Ngố ạ, sau này tính sau, giờ chắc em đói rồi, xuống lầu tôi nấu em ăn"

"Tôi không đói" - tôi từ chối anh, anh chăm tôi cả đêm, tôi ở nhà anh còn bắt anh nấu thì không được.

"Ọt~" đột nhiên bụng tôi kêu lên. Tôi đỏ mặt ngại ngùng, từ sáng đến giờ không ăn gì đói là phải rồi.

Tuấn nhìn tôi, tôi càng ngại, má cùng hai tai đỏ ửng.

Tuấn hình như cũng nhìn ra điểm này.

"Em không đói, nhưng tôi đói, em có nghe bụng tôi kêu không?"

Anh chỉ chỉ vào bụng mình, giả vờ y như thật. Tôi có chút bất lực, lại có chút ấm lòng.

"Theo tôi nhanh"

Anh nắm tay tôi kéo đi, mà tôi cũng vô thức đi theo anh.

Thôi kệ! Tôi thấy như vậy cũng tốt lắm.

Tuấn nấu ăn, mà tôi thì bất ngờ với tài năng của anh lắm.

Anh nấu rất chuyên nghiệp, xèo xèo một lúc đã xong. Tôi cạnh anh phụ giúp việc vặt, chốc chốc anh lại chọc ghẹo làm tôi vui vẻ.



Bày ra trên bàn toàn là món tôi thích, tôi nghĩ là trùng hợp thôi thế mà anh đã nhanh nói.

"Em ăn thử xem có thích không, biết em thích ăn nên tôi học nấu đấy, giờ mới có dịp trổ tài"

Ngồi trên bàn ăn, nhìn mấy món anh làm tôi lại cảm động như muốn khóc.

Sau bao nhiêu chuyện, tôi chẳng dám tin vào hạnh phúc nữa nhưng Tuấn như một tia nắng sáng giữa bầu trời đen kịt của tôi.

Tôi trân trọng nhưng lại sợ mất đi. Nếu chẳng may bị bỏ rơi bị phản bội thêm một lần nữa, chắc hẳn tôi sẽ chết mất.

"Em ăn đi" - Tuấn nhìn tôi với đôi mắt đầy mong đợi.

"Ừm"

Tôi gật đầu rồi bắt đầu động đũa.

Nó ngon thật, món nào anh làm tôi cũng ưng.

"Hợp khẩu vị em không?" - Tuấn hỏi.

Tôi thành thật cười đáp.

"Ngon lắm"

Tuấn vui lắm, cười như một đứa trẻ. Tôi thấy được sự chân thành của anh, người đàn ông này thật sự rất tốt.

Ăn xong rồi thì tôi muốn về. Chắc giờ Phong đang tức điên lên và ở nhà đợi tôi vì việc của Ly.

Tôi cũng muốn nhanh nhanh để đối đáp với anh. Biết đâu anh giận quá rồi đồng ý ly hôn thì sao?

Thế thì tôi mừng quá.

"Đưa tôi về được không?" - Tôi hỏi Tuấn.

Mà Tuấn lại suy tư, thông qua hai mắt anh tôi thấy được sự lo lắng.



"Không được, đêm rồi, Phong nó đang tức, nó mà đánh em thì sao? Em đau mà tôi thì chịu không nổi đâu! Đợi sáng hẳn về"

Đây là lần đầu tiên Tuấn từ chối yêu cầu của tôi. Mà cũng vì lo cho tôi thôi.

"Reng reng reng"

Còn định thuyết phục anh thì đột ngột điện thoại của tôi reo lên.

Trên màn hình điện thoại hiện lên chữ Phong.

Tôi không chần chừ mà bắt máy ngay.

"Alo?"

"Con mẹ nó! Cô với thằng Tuấn làm gì Ly vậy hả? Cô ấy nhập viện, không biết bao giờ mới hết, cô và thằng Tuấn khốn nạn vừa thôi! Cô ấy có mệnh hệ gì tôi gϊếŧ các người"

Phong một tràng nói ra hết, chắc anh giận lắm rồi.

Không mở loa ngoài mà Tuấn còn nghe mà.

"Ác giả ác báo thôi, anh đi hỏi cô ta xem vì sao lại thành ra như thế, hỏi xem cô ta muốn làm gì tôi?!"

Tôi nhẹ đáp anh nhưng âm thanh không một chút yếu thế.

Tuấn nói đúng, Phong giận thế kia tôi mà về có khi còn chưa kịp nói đã bị anh đánh ch.ết vì cái tội dám đυ.ng tới cô tình nhân bé nhỏ của anh.

Tôi như nhớ ra điều gì đó câu môi lên, dựa vào ghế tôi nói với anh.

"Mở gmail lên xem đi, tôi mới gửi cho anh thứ thú vị lắm, chắc anh thích!"

Dựa vào cách nói chuyện của anh chắc anh vẫn chưa xem đâu.

Một phần chắc vì lo cho Ly nên anh chẳng để ý.

"Xem cái gì?"