Chương 1

Năm mười tám tuổi, tôi nhặt được một tên đầu gấu ở trường học và đưa anh về nhà, nhưng dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể sưởi ấm trái tim anh ấy.

Sau này, khi em gái thanh mai bé nhỏ của anh xuất hiện, đến lúc đó tôi mới biết rằng anh cũng dịu dàng, chỉ tiếc là nó không dành cho tôi.

Ngày tôi buông tay anh, tôi nói dối mình sẽ quay trở lại, nhưng tôi không bao giờ trở lại nữa.

Bảy năm sau, anh trở thành diễn viên nổi tiếng, chúng tôi gặp lại nhau trên phim trường, anh vội túm lấy tôi:

"Đi rồi sẽ quay trở lại? Thế thì em đã đi đâu vậy?!"

- 1 -

Tôi lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bởi vì ảnh đế Bùi Giác đang đứng ngay sau tôi năm mét, chỉ cần tôi xoay người là có thể nhìn thấy anh ấy.

Phó đạo diễn hỏi: “Thầy Bùi à, cảnh sau cậu diễn vai gặp lại người yêu cũ, cậu phải biểu hiện nỗi quyến luyến không rời cùng với sự bất đắc dĩ nha.”

Bùi Giác nhẹ giọng giễu cợt: "Quyến luyến không rời?"

Phó đạo diễn thấy vậy thì hỏi: "Thầy thấy không ổn à?"

"Đã là bạn gái cũ rồi thì có gì quyến luyến chứ?" Giọng nói của anh vẫn giống như trước, vừa kiêu ngạo vừa không biết tiết chế.

Năm Bùi Giác mười tám tuổi, anh cũng dùng chính giọng điệu này để gọi tên tôi…

"Tuế Tuế."

Cuộc thảo luận vẫn đang tiếp tục, không hiểu phó đạo diễn đã nói gì mà giọng nói xa lạ của Bùi Giác lại lọt vào tai tôi một cách rõ ràng, từng câu từng chữ:

"Người yêu cũ của tôi à? Tôi đã quên lâu rồi. Tôi không phải người thích nhìn lại quá khứ."

À, tôi cũng chẳng có ý định nhận anh đâu, tốt đó, quay phim xong là giải tán, ai về nhà nấy.

Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, bỗng đồng nghiệp lớn tiếng gọi: "Tuế Tuế, cậu tìm được đồ biểu diễn chưa đó?”

- 2 -

Bỗng sau lưng trở nên yên tĩnh, tôi nhặt mấy đồ dùng để diễn rồi vội vã chạy đi, làm Bùi Giác không kịp đuổi theo.

Chắc do anh không nghe thấy, hoặc anh nghe rồi nhưng không quan tâm.

Khi sắp xếp xong phòng thu, tôi nói với các anh chị đồng nghiệp: “Lần sau gọi em là Tiểu Trình nha mọi người, đừng kêu là Tuế Tuế nữa ạ.”

"Sao vậy? Tuế Tuế nghe hay mà."

"Tiểu Trình nghe chuyên nghiệp hơn đó haha.”

Mọi người cười và tin vào lý do này. Đây là bộ phim đầu tiên tôi tham gia với tư cách trợ lý đạo diễn, trước khi vào nhóm tôi đã biết nam chính là Bùi Giác.

Anh là một cậu ấm ngồi trên một nửa tài nguyên của làng giải trí, kỹ năng diễn xuất của anh cũng không hề tệ, Bùi Giác đã giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở tuổi hai mươi lăm!

Thật ra, anh là tình đầu của tôi, tôi đã do dự không biết có nên đến hay không. Cuối cùng thì tôi không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy nên vẫn quyết định đến.

Tôi thề với lòng không được để anh ta tìm thấy tôi, nếu không thì tôi tiêu chắc, bởi vì bảy năm trước, chúng tôi chia tay không đẹp chút nào.

Tôi viết trong bức thư rằng:

Tôi đã sớm biết anh là cậu ấm rồi, nên tôi chỉ muốn đến gần anh để thu thêm tin tức của gia đình anh thôi, thật ra tôi không thích mấy tên côn đồ như anh tí nào. Tôi thích những chàng trai dịu dàng cơ. Sau này đừng gặp nhau nữa, không cảm ơn, không tạm biệt."

Tôi không biết tâm tình của Bùi Giác đã như thế nào sau khi đọc bức thư đó, nhưng anh ta là người thù dai, mà đã thù là phải báo. Nếu anh ta biết tôi ở đây, sự nghiệp tôi đi tong mất!

Đồng nghiệp nói: "Ở ngoài đời Bùi Giác đẹp trai hơn trên TV, gen nhà ảnh tốt thật, không ai địch được luôn."

"Cô không nghĩ thử ba mẹ cậu ấy là ai à, ảnh hậu với ảnh đế đó, nhìn là biết hơn nhiều người rồi.”

"Tôi thích khí chất của Bùi Giác! Ảnh vừa đẹp trai vừa dịu dàng, ái chà, chắc chắn ảnh là hotboy hồi còn đi học đó."

Tôi suýt ói.

Bùi Giác? Hotboy? Lầm rồi bạn trẻ à.

Kkhông những anh không phải hotboy mà còn là một tên đầu gấu khốn nạn, ai ai cũng muốn tránh xa.

Tôi không bao giờ quên lần đầu tiên nhìn thấy anh ta…

Đó là khi Bùi Giác vừa mới đánh nhau xong, người đầy vết bầm, đã vậy trời thì mưa to, ngoài đường người người vội vã, anh như một tên sắp chết, ngồi bất động bên vệ đường.

Mãi đến khi tôi đến gần, anh mới ngước mắt lên rồi chửi: "Cút dùm!" Giọng điệu lúc ấy của anh giống như một con chó điên muốn xé xác tôi.

Nhưng tôi không đi, đôi tay tôi run run che mưa cho anh bằng chiếc ô hoa. Đây là khởi đầu giữa tôi và Bùi Giác...

Tôi lắc đầu, không muốn suy nghĩ nữa.

Sau khi quay xong một đoạn, chúng tôi được nghỉ ngơi một lúc, do trường quay khá ồn nên tôi trốn vào cầu thang. Nhưng khi vừa mở cửa bước vào, tôi đã bị sặc vì mùi khói thuốc.

Bùi Giác đứng trong bóng tối, ánh lửa đỏ đang thiêu đốt gần phía đầu ngón tay, anh nhướng đôi mi mỏng nhìn tôi...

Giống hệt như lúc trước vậy!