Chương 5: Sữa Chua Không Đường

Sầm Vỹ nín thở, vội vàng ném chiếc máy tính bảng trong tay đi, sợ nhìn thêm một giây sẽ biết thêm bí mật kinh hoàng nào đó. Cô lắc đầu, cố gắng gạt những từ cô vừa nhìn thấy ra khỏi tâm trí.

Là Chu Nhiên bất cẩn để đó, không phải lỗi của mình.

Lăn lộn cả buổi sáng, nháy mắt đã đến giờ ăn trưa, Sầm Vỹ mở tủ lạnh, bên trong không có nhiều đồ, trứng và sữa được sắp xếp ngăn nắp, hai hộp việt quất, một bánh mì tròn, một chai nước màu xám không rõ là gì.

Cô bấm gọi ship, một vài loại trái cây và đồ ăn liền, cuối cùng gọi thêm một bát mỳ cay.

Trời mưa đường khó đi, tài xế đến muộn nửa tiếng, liên tục xin lỗi Sầm Vỹ qua điện thoại, thậm chí sau khi giao hàng còn nói "xin lỗi" liên tục.

“Không sao đâu.” Sầm Vỹ lấy ra hai chiếc khăn ăn đưa choanh lau nước mưa trên mặt.

"Cảm ơn."

Sầm Vỹ mỉm cười : "Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ."

Sau khi đóng cửa, Sầm Vỹ chạm vào đáy hộp, không nóng, mì bên trong chắc đã vón cục.

Vừa mở nắp ra đã thấy mùi ớt cay nồng nặc, chỉ có điều sợi mì không đủ đậm đà, nước dùng và thịt bò ngon vẫn khá ngon, cô có thể thử dùng bữa tại nhà hàng lần tới.

Hà Tri Dĩnh gửi tin nhắn WeChat xin lỗi cô một lần nữa: Thạch Gia Húc đã bị tớ mắng rồi, nếu tớ biết anh ấy choChu Nhiên thuê nhà, tớ sẽ không tìm cậu nữa, lòng tốt lại làm ra chuyện xấu rồi.

Sầm Vỹ chọn nhãn dán cún con dễ thương gửi chocô ấy: Không sao đâu, tớ mới phải cảm ơn cậu. Nếu không tớ đã thành người vô gia cư trên đường rồi.

Hà Tri Dĩnh hỏi cô: Chu Nhiên đâu?

Sầm Vỹ: Cậu ấy đi ra ngoài rồi.

Hà Tri Dĩnh: Vậy cậu sống hòa thuận với cậu ấy nhé, cậu ấy thực ra không tệ.

Sầm Vỹ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

Hơn hai giờ chiều, Chu Nhiên quay về.

Khi đó, Sầm Vỹ đang nằm trên ghế sô pha chợp mắt, cô nghe thấy một tiếng bíp ngắn, cô quay đầu lại và trở mình.

Vài giây sau, "cạch", cơn buồn ngủ bị tiếng đóng mở cửa đánh bay, Sầm Vỹ rêи ɾỉ, trở mình, mở mắt ra.

“Tôi đánh thức cô sao ?” Chu Nhiên đứng ở cửa hỏi: “Tôi không biết cô đang ngủ.”

Sầm Vỹ xoa mặt, khàn giọng nói: "Không sao đâu."

Nhìn thấy túi đồ trong tay anh, Sầm Vỹ hỏi: "Anh đã đi siêu thị à?"

"Ừ, tôi ghé qua." Chu Nhiên đi tới bàn ăn, "Cô mua cái này?"

Thứ mà anh đang nói tới là chiếc túi nhựa trên bàn có in dòng chữ "Fresh Delivery Express". (dịch vụ giao hàng nhanh)

Sầm Vỹ gật đầu, cô vẫn chưa buồn mở nó ra.

Sau khi Chu Nhiên sắp xếp những thứ trong túi mua sắm, anh ấy đi xử lý những thứ mà Sầm Vỹ đã mua.

Không nhầm, hình như anh khẽ thở dài.

"Về sau đừng đặt hoa quả trên app nữa".

"Hả?"

Chu Nhiên giơ lên quả chuối: "Không tươi."

“Ồ.” Sầm Vỹ xấu hổ giật giật khóe miệng.

Chu Nhiên nói thêm: "Có siêu thị ở tầng một cạnh khu chợ đối diện."

Sầm Vỹ gật đầu: "Tôi biết rồi."

"Cô muốn uống sữa chua không?"

"Muốn a."

Chu Nhiên rửa tay, từ trong tủ lạnh lấy ra hai hộp sữa chua, đưa choSầm Vỹ một hộp.

“Cám ơn.” Sầm Úy len lén liếc anh một cái.

Chonên bây giờ bọn họ chính thức bước vào hình thức sống chung ? Sầm Vỹ vặn nắp chai, nhấp một ngụm, sữa chua đặc quánh vừa chạm vào đầu lưỡi đã chua đến mức mi mắt cô giật giật.

“Ôi.” Cô vẻ mặt đau khổ.

“Không đường, sẽ hơi chua.” Chu Nhiên nói, mặt không chút thay đổi uống một ngụm lớn.

Sầm Vỹ nghĩ đến đồ ăn trong tủ lạnh, hỏi anh: "Bình thường anh đều ăn eatclean như vậy?"

"Ừm."

Sầm Vỹ uống sữa chua từng ngụm nhỏ , không lên tiếng.

Chu Nhiên ngồi lên chiếc ghế sô pha bên cạnh: "Nếu chúng ta sẽ ở cùng nhau, tôi nghĩ có một số điều cần phải trao đổi trước."

Sầm Vĩ ngẩng đầu nhìn hắn, lại thay đổi tư thế ngồi xuống: "Nói đi."

"Đầu tiên, bởi vì chúng ta có làm việc với nhau, không thể để người khác biết chúng ta ở cùng nhau."

Sầm Vỹ gật đầu: "Được."

Chu Nhiên tiếp tục nói: “Lầu trên và lầu dưới đều có nhà vệ sinh, nhưng nhà tắm ở lầu trên, chonên...."

"Ồ, không sao, anh cứ dùng."

“Có lúc tôi sẽ tắm sáng, tối sẽ báo trước choem”.



Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng sáng nay, vẻ mặt của Sầm Vỹ trở nên hơi cứng nhắc: "Được rồi, tôi biết rồi."

"Còn nữa, tôi không thể để tất cả quần áo của mình ở tầng dưới, vest và áo sơ mi cũng không dễ gấp. Mỗi tối tôi sẽ lên lầu để lấy quần áo sẽ mặc vào ngày mai. Tôi sẽ không lên tầng hai vào lúc khác ."

Có những lời này khiến cô an tâm, Sầm Vỹ gật đầu: "Được."

"Chúng ta sử dụng máy giặt riêng, nhà bếp và tủ lạnh là khu vực chung. Em có vấn đề nào khác không?"

Sầm Vỹ lắc đầu, tạm thời cô không nghĩ được gì khác, thực ra mấy tiếng qua cô cũng không có thời gian để nghĩ những vấn đề này.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Nhiên, cô thậm chí còn cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ đưa hợp đồng chocô ký.

"Cứ thế đi, có vấn đề gì lại nói sau." Chu Nhiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Cô định ngủ trưa à? Vậy tôi đi thư phòng trước." ."

“Không.” Sầm Vỹ đứng dậy khỏi ghế sô pha, rất có ý thức nhường chỗ choanh, “Tôi lên lầu đây, anh yên tâm, trừ phi cần thiết tôi sẽ không đến phòng khách quấy rầy anh đâu.”

Chu Nhiên gật đầu: "Được."

Trở lại phòng ngủ, Sầm Vỹ duỗi chân tay và nằm xuống giường.

Vỏ chăn còn chưa kịp thay, cô đã ngửi thấy mùi hương gỗ rất nhẹ, hình như có chút hương trái cây.

Nhận ra mùi hương đó thuộc về ai, Sầm Vỹ nhanh chóng bật dậy khỏi giường.

Đồ đạc của Chu Nhiên còn chưa kịp thu dọn, cô đi đi lại lại, cuối cùng ngồi xuống bàn trang điểm.

Trên lầu không có chỗ để làm việc, điều này rất bất tiện chocô.

Bản thảo thiết kế của Tân Thành vẫn đang trong quá trình sửa đổi, lại nói, thủ phạm khiến cô phải làm thêm giờ vào cuối tuần chính là người ở tầng dưới.

Sầm Vỹ dựa vào ghế bành, ôm chiếc máy tính bảng trên tay, đầu bút chọc vào cằm.

Đôi khi bế tắc trong suy nghĩ của mình, cô ấy sẽ xem qua dự án mà cô ấy đã làm để tìm cảm hứng.

Khi một tấm áp phích đầy hoa cam xuất hiện trong mắt cô, Sầm Vỹ duỗi ngón tay ra.

Cô thay đổi tư thế ngồi và nhìn chằm chằm vào những hình ảnh trên màn hình, cùng lúc đó, đầu óc cô bắt đầu hoạt động như vũ bão.

Với suy nghĩ đó, Sầm Vỹ bấm vào phần mềm vẽ, vẽ từng nét một.

Vẽ xong một bức, bên ngoài trời vẫn mưa, trong phòng ngủ ánh đèn lờ mờ.

Nhìn màn hình hồi lâu, Sầm Vỹ cảm thấy mắt mình nhức nhối, cô ngước mắt vươn tay với lấy chai sữa chua trên bàn.

Hic, chua quá, cô vẫn chưa quen được.

Cô phân tâm nghĩ, bây giờ người ở tầng dưới đang làm gì, chắc không phải ngày cuối tuần trôi qua nhàn nhã đâu ha, như thế khiến cô không thể cân bằng.

Thấy trời sắp tối, Sầm Vỹ gọi một bát malatangchomình.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nhướng mày, mới có nửa tiếng, nhanh quá.

Sầm Vỹ đi xuống cầu thang, nhưng Chu Nhiên không biết đi đâu, khi cô đi ngang qua phòng khách, cô nhìn xung quanh không thấy anh.

Sau khi mở cửa, anh lái xe nói: "Xin chào, anh Zhou phải không? Đồ ăn của anh."

“À?” Thấy trên túi đóng gói màu xanh có ghi “Thức ăn nhẹ Panda”, Sầm Vỹ không đi lấy ngay.

Nhân viên giao hàng liếc nhìn số nhà, xác nhận: "Tôi không có giao nhầm, số đuôi điện thoại là 8712."

"là của tôi."

Một bàn tay khoác qua vai Sầm Vỹ, cầm lấy đồ ăn.

Nghe thấy giọng nói, Sầm Vỹ quay đầu sang một bên, tai cô chạm vào áo sơ mi của người đàn ông.

Chu Nhiên nói với những người ngoài cửa, "Cảm ơn."

"Được, chúc anh ăn ngon miệng."

Sầm Vỹ đóng cửa lại, đưa tay lên gãi tai rồi sững người tại chỗ.

Cô ấy đã đổi mật khẩu vào buổi sáng là ngày sinh nhật của mình, Chu Nhiên làm sao có thể mở cửa vào ban ngày?

Anh vẫn cầm điện thoại trên tay trái, thản nhiên đặt đồ ăn lên bàn ăn rồi quay lại ban công gọi điện thoại.

Sầm Vỹ không tìm thấy cơ hội để hỏi, hỏi sau vậy

Mười phút sau, malatang mà cô ấy gọi đã đến.

Sầm Vỹ ngồi vào bàn ăn, đầu tiên là đặt điện thoại lên giá đỡ, chọn một bộ phim truyền hình chobữa tối.

Chu Nhiên cuối cùng cũng đi vào từ ban công, anh đi qua phòng khách, ngồi đối diện với Sầm Vỹ.

Khoảnh khắc Sầm Vỹ mở nắp ra, hương vị cay nồng xông thẳng vào khoang mũi, cô hài lòng hít một hơi thật sâu, tràn đầy chờ mong bữa ăn này, hoàn toàn không biết người đối diện đang nín thở nhìn cô mặt tái mét.

Chiếc ghế phát ra âm thanh đinh tai nhức óc trên sàn nhà, Chu Nhiên đứng dậy và rời khỏi phòng ăn với hộp cơm trên tay.

Sầm Vỹ giơ đôi đũa chưa tách lên, đi theo anh một đoạn chođến khi nhìn thấy anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Ý anh là sao cơ?

Sầm Vỹ chớp mắt, không thích cô ăn đồ không lành mạnh? Mùi nồng nặc?

Anh ta sẽ không phải là loại người sẽ nôn mửa khi ngửi thấy mùi dầu đâu nhỉ ?

Sầm Vỹ tách đôi đũa gỗ, cô cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy ức gà luộc màu trắng.



Để anh ta yên vậy.

Mùi cay rất nhanh tràn ngập phòng khách, Chu Nhiên nhét một miếng bông cải xanh vào miệng, chậm rãi nhai.

Tất cả đều dựa vào ý chí để giữ vững, anh chưa bao giờ thấy rau xanh khó ăn đến vậy.

Anh có thể buộc mình lơ đi dưới sự kí©h thí©ɧ thị giác, nhưng sự cám dỗ của mùi hương nồng và chân thực, điều này thực sự tra tấn.

Chu Nhiên nắm chặt tay, thực sự muốn đuổi Sầm Vỹ với hộp malatang ra ngoài.

Anh không nên đồng ý với ý nghĩ sống chung tồi tệ ấy.

Buổi tối, Sầm Vỹ đi tắm trước, khi Chu Nhiên lên lầu, cô ấy đang sấy tóc, chất vải của bộ đồ ngủ mỏng manh, đầu đội khăn tắm, cúi đầu bước nhanh vào phòng ngủ.

Tắm xong, Chu Nhiên gõ cửa phòng ngủ.

“Mời vào.” Người bên trong nói.

Sầm Vỹ dựa mình vào chiếc ghế bành trước bàn trang điểm, trông thật nhỏ bé.

Chu Nhiên nhìn đi chỗ khác, đi đến tủ quần áo và mở cửa.

Ấn tượng đầu tiên của anh đối với khung cảnh trước mắt là sự hỗn loạn, màu sắc của quần áo quá đa dạng, không được sắp xếp theo thứ tự, trông nó hỗn loạn như bảng màu của họa sĩ sau khi sử dụng.

Chu Nhiên khẽ cau mày, lấy một bộ áo sơ mi và quần tây từ nửa tủ của mình.

“Mang chăn theo luôn đi.” Sầm Úy chỉ vào đống chăn đã được gấp ở cuối giường nói.

"Ồ."

Cô đã thay một bộ đồ dài, phần dưới màu xanh nhạt phản chiếu những bông hoa màu hồng và tím.

Lúc Chu Nhiên đi tới cửa, anh do dự một lúc, suy nghĩ có nên nói hay không, nhưng nghĩ lại, quan hệ của hai người hẳn là không tốt đến mức nói "chúc ngủ ngon" với nhau.

Anh dùng một tay ôm chăn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vừa mới đi xuống hai bước, Chu Nhiên liền nghe thấy âm thanh khóa cửa sau lưng.

"..."

Tốt lắm, có ý thức phòng vệ mạnh mẽ.

Bên ngoài trời mưa suốt một ngày, Chu Nhiên nằm trên sô pha, TV đang chiếu một bộ phim kinh dị, anh vặn âm lượng xuống mức thấp nhất.

Một lúc sau, có tiếng động từ trên lầu, Sầm Vỹ đi xuống cầu thang với một chiếc cốc trên tay, cô khoác một chiếc áo khoác màu trắng sữa bên ngoài bộ đồ ngủ và đeo một cặp kính gọng.

Bật ấm đun nước, Sầm Vỹ ngồi ở bàn ăn, vừa lướt điện thoại vừa đợi nước sôi.

Cô ngẩng đầu ngáp một cái, ánh mắt bị hình ảnh trên TV hấp dẫn, lớn tiếng hỏi: "Đảo cô độc" à ."

Chu Nhiên quay đầu nhìn Sầm Vỹ: "Xem qua rồi sao?"

"Ừ, lúc còn nhỏ tôi rất thích Tiểu Lý Tử."

Trong bộ phim cách đây 8 năm, Leonardo của lúc này vẫn góc cạnh và điển trai.

Một bộ phim kinh dị mà biết rõ thủ phạm thực sự đằng sau giống như một lon Coca cũ sau khi mở nắp, mất đi sự phấn khích mới mẻ, chỉ còn lại sự buồn tẻ.

Nước sôi, Sầm Vỹ rót nước nóng vào cốc, đứng dậy và đi về phía cầu thang.

Khi đi ngang qua phòng khách, cô nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi Chu Nhiên: “Giường này ngủ được không?”

Chu Nhiên ngước mắt nhìn cô, mím môi thành một đường thẳng, không nói gì, nhưng dường như đã nói ra tất cả.

“Chỗ này dài bao nhiêu?” Sầm Vỹ đến gần.

Chu Nhiên không chắc chắn trả lời: "1,8 mét?"

Sầm Vỹ lại hỏi: "Vậy bạn cao bao nhiêu?"

Chu Nhiên: "1,92 mét."

“À ồ.” Sầm Vỹ gãi đầu, “Thạch Gia Húc không phải phú nhị đại sao? Lúc mua sofa, cậu ta không thể mua một cái lớn hơn à.”

Chu Nhiên nói: "Cậu ấy cũng không nghĩ đến một ngày tôi sẽ ngủ trên đó."

Hai người nhìn nhau rồi im lặng.

Cân nhắc đến chất lượng giấc ngủ, sức khỏe của xương cốt và quan trọng nhất - Chu Nhiên vẫn là khách hàng của cô, Sầm Vỹ thở dài, đặt ly xuống nói: "Tôi ngủ ở phòng khách, anh lên lầu đi."

"Được thôi"

"Ạnh đổi đi, tôi thấy trên lầu không có chỗ nào làm việc, dưới này thuận tiện hơn, ghế này tôi vẫn lăn lội được."

Thật ra nhịn chút cũng không phải không thể, nhưng nếu cô nói như vậy, Chu Nhiên gật đầu đáp ứng: "Vậy được."

"Anh đi đi."

Chu Nhiên đứng dậy, Sầm Vỹ đổi chỗ choanh, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, ban ngày cô ngủ ở đây, đối với cô cao 1mét 66 thì rất rộng rãi.

"Vậy tôi đi lên đây?"

"Được." Sầm Vỹ nhấp một ngụm nước.

Nửa phút sau, trên lầu hai truyền đến tiếng khóa cửa, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng lách cách quá rõ ràng.

Sầm Vỹ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, không khỏi trợn mắt khịt mũi.

Tâm tư của người đàn ông này mang lên cân đo sẽ không phải sẽ nhảy số đi ?