"Được rồi, con không muốn đi, chính là như vậy." Ôn Liễm sau khi nói xong trực tiếp cúp điện thoại, thở ra một hơi dài, hai tay vịn trên lan can sân thượng, ngắm nhìn núi xanh xa xa.
Bây giờ cũng đã giải quyết với gia đình xong rồi, tiếp theo chỉ cần gạt học tỷ là được.
Cô vốn tưởng rằng bản thân có thể buông lỏng, không nghĩ tới sau khi cô xoay người lại định đi vào nhà lại gặp được người cô không muốn gặp nhất.
Cố Tiện Khê đứng trong phòng khách, bóng người một nửa chìm trong trong bóng tối, chỉ cách Ôn Liễm một cái cửa kiếng, hai người giống như từ đây cách xa chân trời góc biển vậy.
"Học tỷ. . ." Ôn Liễm kinh ngạc lui một bước về phía sau úp úp mở mở kêu lên.
Cố Tiện Khê dùng ánh mắt bi thương lại có chút không tưởng tượng nổi nhìn Ôn Liễm, một chữ một chữ hỏi: "Em phải đi đâu, Ôn Liễm?"
Ôn Liễm ngẩn ra một lúc, hô hấp trở nên dồn dập, cố ra vẻ trấn định buông lỏng tay nói: "Em không phải đang ở nơi này sao?"
"Em không nên gạt chị." Đáy mắt Cố Tiện Khê nổi lên sương mù mờ mịt, thấp giọng nói.
Xem ra chuyện này không dối gạt được rồi, Ôn Liễm xiết chặc quả đấm, cắn môi dưới, cảm giác trong lòng bực đến phát hoảng, cổ họng tựa như bị đá chận lại, ngẩng đầu lên ngoan cố hỏi: "Chị đứng ở chỗ này bao lâu?"
"Nghe được toàn bộ."
Ôn Liễm miễn cưỡng câu khởi nụ cười, mất tự nhiên nháy mắt một cái, giọng bình thản nói: "Có gì, chính là phụ đạo viên tìm em đi trao đổi sinh viên, em không muốn đi, bọn họ đều nói nước ngoài rất tốt, chẳng lẽ mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn ở Trung quốc sao?"
Cố Tiện Khê cũng không muốn cùng cô thảo luận mặt trăng ở nước ngoài tròn hay không, lòng nàng đã loạn thành một đoàn, nàng chỉ muốn biết mấu chốt của câu trả lời kia.
Cố Tiện Khê đáy mắt ngậm lệ, uể oải hỏi: "Chị có phải giống như Thường Lạc nói hay không, cản trở tương lai của em?"
Nàng vốn là chưa bao giờ đem lời của Thường Lạc để ở trong lòng, nhưng bây giờ, thực tế lại bày ở trước mặt nàng!
"Không có!" Ôn Liễm biết nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải vậy! Không phải vậy! Đây là lựa chọn của em, không liên quan gì tới chị!"
"Vậy tại sao em lại từ chối?...." Cố Tiện Khê ngược lại hít một hơi lạnh, hỏi.
Phải dùng lý do gì mới có thể thuyết phục học tỷ đây? ! Ôn Liễm hốt hoảng biết nên làm thế nào cho phải, con ngươi chuyển động, không dám cùng Cố Tiện Khê đối mặt.
Cuối cùng cô đưa ra lý do kém chất lượng nhất "Chỉ vì em không muốn đi mà thôi. . ."
Cố Tiện Khê chậm rãi lắc đầu. Nàng hiểu rõ Ôn Liễm, nếu như không phải bởi vì mình, em ấy nhất định sẽ đi!
Ôn Liễm quyết định trước lấy lui làm tiến, thương lượng với Cố Tiện Khê: "Chúng ta bây giờ nên bình tĩnh lại được không?"
Cố Tiện Khê yên lặng không nói. Ôn Liễm không thể làm gì khác hơn là nói tiếp, cô liếʍ liếʍ môi, từ từ đến gần Cố Tiện Khê nói: "Chị hãy nghe em nói."
"Em có đi cũng không nhất định sẽ được chọn a, đây chẳng phải là rất mất thể diện sao?"
"Thành tích của em có thể."
"Nước ngoài là một địa phương xa lạ, chị cũng biết tiếng Anh của em không tốt, nếu nghe không hiểu thì..." Nói đến đây, Ôn Liễm vừa vặn đi tới trước mặt Cố Tiện Khê.
Mà lúc này Cố Tiện Khê cũng bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ôn Liễm, nói: "Em có thể học."
Ôn Liễm thấy những lý do thật vất vả mới nghĩ ra được, từng bước từng bước bị Cố Tiện Khê phản bác trở lại, cười gượng hỏi: "Tại sao phải đi chứ ? !"
"Ra nước ngoài, em càng có nhiều cơ hội học tập hơn!" Cố Tiện Khê đưa ra một lý do cô nên đi "Hơn nữa sau khi từ nước ngoài trở về, thân phận cũng không giống nhau. Em có thể được tôn trọng nhiều hơn!"
Cố Tiện Khê nói những câu này đều là thật sự, Ôn Liễm công nhận gật đầu một cái.
"Ở trong nước, bản khoa, thạc sĩ, tiến sĩ, quy bồi, chỉ có thể hoàn thành từng bước, cần bao nhiêu năm em cũng biết!" Cố Tiện Khê càng nói đến cuối ngữ tốc càng nhanh, nàng hy vọng Ôn Liễm có thể hiểu ý mình "Còn nếu ở nước ngoài, chỉ cần có cơ hội có năng lực, em liền có thể trực tiếp nhảy qua những bước này."
Ôn Liễm tiếp tục gật đầu, Cố Tiện Khê nói những điều này, cô cũng đã cân nhắc qua. Cũng là bởi vì những vấn đề này đã được cô cân nhắc qua rồi, nên cô mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Ngoại trừ vì mình ra, Cố Tiện Khê cũng không nghĩ ra được có lý do gì mà Ôn Liễm lại bỏ qua cơ hội lần này. Nội tâm càng tự trách hơn, những lời cần nói đều đã nói xong, thấy Ôn Liễm lại có thái độ qua loa lấy lệ như vậy, trong lòng giận lên, nàng xoay người liền đi ra ngoài cửa.
Vô luận là vì ổn định ưu tư cũng được, hay là vì hướng Ôn Liễm biểu đạt thái độ không thỏa hiệp nếu cô không chịu ra nước ngoài cũng tốt, lúc này rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Ôn Liễm chờ nàng đi ra khỏi cửa rồi mới có phản ứng, vội vả đuổi theo.
Lúc ra tới cửa, cửa thang máy khép lại chỉ chừa một cái khe hở.
Ôn Liễm ngay cả giầy cũng không thèm mang, liền nhào ra ngoài, muốn thang máy dừng lại, nhưng cô lại chậm một giây, chỉ có thể trơ mắt nhìn thang máy từ tầng bốn hạ xuống tầng một.
Sau khi cô mang giày xong, cảm thấy thang máy tới quá chậm, trực tiếp đi thang bộ chạy nhanh xuống.
Khi bước xuống tầng trệt, xa xa liền thấy Cố Tiện Khê vừa đi vừa lau nước mắt. Không nghĩ tới mình lại chọc học tỷ khóc, một khắc kia cô hận không thể đem bản thân ra thiên đao vạn quát.
Nhanh chóng đuổi theo, Ôn Liễm ngăn ở trước mặt Cố Tiện Khê, không cho nàng tiếp tục đi nữa, cầu xin tha thứ: "Học tỷ, chị đừng khóc, em sai rồi!" Thấy nàng khóc sưng đỏ cả mắt, tim như bị đao cắt.
Cố Tiện Khê bây giờ căn bản không muốn gặp cô, cúi đầu lau sạch nước mắt, chuyển mình muốn vòng qua người Ôn Liễm.
Ôn Liễm lần nữa chắn trước mặt nàng "Học tỷ, thật xin lỗi!" Cố Tiện Khê đẩy cô sang một bên, cố ý phải rời khỏi.
"Chuyện ra nước ngoài em sẽ cân nhắc lần nữa, nhưng bây giờ chị không cần đi có được hay không?" Ôn Liễm kéo nàng lại, thấp giọng hạ khí thỉnh cầu.
Cố Tiện Khê nghe thấy cô có dấu hiệu đổi ý, thoáng ngừng bước.
Ôn Liễm thấy có cơ hội, không ngừng nói ra ý tưởng "Ở trong nước, vô luận là tốt nghiệp một cái liền ra ngoài làm việc, hoặc là tiếp tục học lên nữa cũng sẽ không ở xa chị. Mặc dù. . . Thời gian có thể lâu, nhưng cũng không thành vấn đề a. Tại sao phải xuất ngoại?"
Cố Tiện Khê nâng nắm chặc tay bị cô nắm chặc tay lên, chống lại ánh mắt Ôn Liễm nói dằn từng chữ: "Nếu như em như vậy, Ôn Liễm, chị xem thường em!" Nói xong cũng hất tay Ôn Liễm ra.
Nàng chưa kịp đi xa, liền nghe được Ôn Liễm ở sau lưng tê tâm liệt phế hô: "Nhưng mà em không muốn ly khai chị đâu, sao chị không cân nhắc một chút cho cảm thụ của em chứ!"
Cố Tiện Khê trầm xuống, dừng bước lại xoay người, cùng cô đối chất nói: "Nếu như em không đi, chị sẽ áy náy, cho rằng đây là lỗi của chị, em hiểu không?"
"Em không hiểu! Em càng không muốn hiểu. . . Nhưng mà, vì chị, em nguyện ý đi làm em không chuyện muốn làm!" Ôn Liễm gắt gao siết chặc quả đấm, khàn cả giọng nói.
Cố Tiện Khê mới vừa kiềm được nước mắt, lại dâng lên. Há miệng, nàng chật vật nói: "Nếu như chị cứng rắn muốn em xuất ngoại thì sao? !"
Ôn Liễm trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói hai chữ.
"Em đi!" Đúng vậy, cô nhượng bộ.
Mặc dù đã thuyết phục Ôn Liễm, nhưng Cố Tiện Khê không biết tại sao nước mắt lại không ngừng chảy xuống, đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Ôn Liễm đứng cách mình một khoảng.
Nhưng mà, vì chị, em nguyện ý đi làm em không chuyện muốn làm!
Ôn Liễm, chị cũng nguyện ý. Bao gồm. . . rời đi em.
Ôn Liễm nghĩ thông suốt rồi, những chuyện khác liền dễ giải quyết.
Cái gọi là lựa chọn, chẳng qua là do nhà trường thôi. Có phụ đạo viên và Tống Nguyên Câu ra sức bảo vệ, còn có Ôn Liễm tự thân cố gắng, những người được chọn ra nước ngoài không thể không có cô.
Công việc xuất ngoại nhanh chóng được an bài, tài liệu nên đệ trình cũng đệ trình, đồ cần chuẩn bị cũng chuẩn bị xong. Chỉ chờ trường học phía bên kia gửi văn kiện cho phép lại, Ôn Liễm liền có thể xuất ngoại.
Bất quá cô còn có một ít chuyện phải xử lý.
"Kiện khang sở hệ, tính mệnh tương thác. Khi ta bước vào trường y học thiêng liêng, cẩn trang nghiêm tuyên thệ: Ta tình nguyện hiến thân y học, tha thiết tổ quốc, trung thành với nhân dân, tuân thủ nghiêm ngặt y đức. . . Ta quyết tâm đem hết toàn lực trị khỏi ốm đau cho loài người. . . Cứu sống người bị thương. . . Vì sự nghiệp phát triển tổ quốc y dược cùng sức khỏe loài người phấn đấu cả đời."
Khi Ôn Liễm lần nữa đọc đến đoạn 《 Y học sinh thệ ngôn 》 vẫn là không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
Trường học vì để cho những sinh viên xuất ngoại trao đổi không quên cội nguồn, phải thời khắc nhớ sau lưng tổ quốc còn cần bọn họ, cố ý lại đem nghi thức tuyên thệ trước Hồng Thập Tự lúc mới vừa vào học cử hành lần nữa.
Sau khi tuyên thệ xong, Ôn Liễm nhân lúc không có ai lại lặp đi lặp lại đọc nhẩm lời thề nhiều lần, giống như thời điểm lần đầu tiên đọc vậy.
Cô muốn, vô luận là vì quốc gia nhân dân hay là vì bản thân, sau khi mặc lên người áo blouse trắng, cô chưa bao giờ hối hận.
Mặc dù lập tức phải rời đi tổ quốc một đoạn thời gian, nhưng rất nhanh cô sẽ lần nữa trở lại. Hy vọng đến lúc đó, có thể cống hiến sức lực cho quốc gia.
Tống Nguyên Câu nói nếu có cơ hội liền ở lại nước ngoài, đừng có quay về, đây là chuyện cô không thể nào làm được a.
Cô chỉnh chỉnh tề tề xếp xong áo blouse trắng bỏ vào trong rương hành lý.
Cố Tiện Khê từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn rương hành lý hỏi: "Em thu thập xong rồi sao?"
Ôn Liễm ngẩng đầu lên, tầm mắt quét một vòng lên tủ treo quần áo, cao hứng nói: "Đã xong hết rồi." Thẳng người, nhìn Cố Tiện Khê hỏi "Thế nào?"
Cố Tiện Khê ở mép giường ngồi xuống, mím môi lắc đầu một cái: "Không có gì, chính là vào xem một chút, có cần chị giúp gì không?"
"Không cần, em sắp xong rồi." Ôn Liễm cũng không ngẩng đầu lên nói.
Nàng mang trên mặt thần sắc phức tạp, ánh mắt một mực đuổi theo từng cử động của Ôn Liễm, tựa như phải đem người trước mặt nhìn đủ, nhìn thấu, sau đó ghi nhớ trong lòng vậy. Mà Ôn Liễm đang bận rộn không có phát hiện. . .
Chờ Ôn Liễm thu xếp xong cũng ngồi vào mép giường, giang tay ra, mệt mỏi hít thở, phần lưng ngửa ra sau, trực tiếp té ở trên giường.
Cố Tiện Khê hỏi: "Sáng sớm ngày mai em sẽ đi sao?"
Ôn Liễm đang mệt mỏi như một con chó chết lắc đầu nói: "Không, ít nhất em phải giúp chị dọn hành lý về phòng ngủ đã." Bởi vì cô không yên tâm Cố Tiện Khê một người ở nơi này, cho nên để nàng dọn về trường học.
"Tối nay chính là đêm cuối ở đây rồi, không bỏ được a!" Ôn Liễm nghiêng đầu, sờ sờ cái gối nói.
Penicillin từ mép giường nhảy lên, chui vào trong ngực Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê lấy tay vuốt ve lông xù trên đầu nó, hỏi: "Vậy Penicillin làm thế nào?" . . .