- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
- Chương 1: Học muội xinh đẹp như hoa
Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 1: Học muội xinh đẹp như hoa
Tháng chín, mặc dù đã đến cuối hè, nhưng mùa hè phương nam vẫn nóng bức.
Trên phố, nhựa đường phát tán nhiệt độ, con đường vốn là nên có nhiều người và xe cộ qua lại nhưng lúc này không biết núp ở nơi mát rượi nào rồi, chỉ có hai hàng cây cổ thụ cao ngất cố thủ ở ven đường, cho nên con đường nhỏ dưới bóng cây có một vùng mát lạnh dễ chịu. Thỉnh thoảng từ dưới ngọn cây bay ra một chú chim, vì không khí phía trên quá nóng nên nó phát ra âm thanh khô khốc.
Khác với nơi yên tĩnh này, cách đó không xa, trước cổng trường đại học y khoa náo nhiệt vô cùng. Từng hàng xe đậu trên quảng trường, bên ngoài không ngừng có xe khác lái vào, dừng ở sân trường, sau đó từ bên trong xe từng cái thiếu niên thiếu nữ ước chừng mười tám mười chín tuổi bước xuống.
Mà trên xe buýt chạy qua trường cũng đầy ắp người, mỗi khi ngừng lại trước cửa đại học y thì một loạt sinh viên kéo hành lý xuống xe tấp nập, đi về phía quảng trường, chen chúc nhau mà đi. Hôm nay là ngày sinh viên năm nhất tới báo danh cho nên trường học phá lệ náo nhiệt, khắp nơi có thể thấy được những khuôn mặt tràn đầy tuổi xuân.
Ôn Liễm háo hức từ từ kéo hành lý, hai chân ê ẩm có chút mệt mỏi. Thỉnh thoảng giơ tay lên lau mồ hôi nóng trên trán, nhưng lau thế nào cũng không hết, không thể làm gì khác hơn là để cho mồ hôi tùy ý chảy xuống, lướt qua gò má trắng nõn, thấm ướt vào trên cổ áo. Trong miệng không nhịn được thấp giọng phàn nàn "Cái quỷ gì thế, rõ ràng đã cuối hè mà còn nóng như vậy, có thể chừa cho con người ta đường sống không a!!!"
May là cô đã đem mái tóc dài cột lên, nếu không sợ rằng còn nóng hơn bây giờ nữa. Vừa nói vừa giơ tay lên, lau mồ hôi chảy trên mí mắt.
Cô là tới một mình, Ôn ba Ôn mẹ vốn là muốn đưa cô tới trường, nhưng lại bị cô lấy lý do mình đã trưởng thành, cần phải rèn luyện một chút, không để cho ba mẹ đi cùng, cứng rắn muốn tự mình tới trường. Ôn ba Ôn mẹ mặc dù không nỡ, nhưng con gái quá mức cố chấp, hơn nữa bọn họ cảm thấy con gái có thể tự lập sớm cũng tốt, cho nên liền bất đắc dĩ đồng ý. Tiễn cô ra cửa, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Cô cũng không phải không có chuẩn bị liền một mình tới, lúc ở nhà cô đã tra bản đồ cũng như tìm hiểu tuyến xe buýt. Lên xe nào xuống ở đâu, nửa đường có cần đổi tuyến hay không cô cũng tra rõ ràng. Nhưng thế sự khó liệu, trên xe buýt người chen người, để cho tiện cho việc xuống xe cô cố ý đứng ở cửa sau.
Thời điểm cửa sau mở ra cho hành khách xuống xe, cô không chú ý để mặc cho hành khách xuống xe chen chúc đẩy cô cùng hành lý xuống chung, chờ cô kịp phản ứng thì xe buýt đã lái đi. Thật may vị trí xuống xe cách trường học không xa, chỉ cách có một trạm, liền đi bộ tới.
Ôn Liễm không tin mình không thể tự lập, trong lòng từ đầu đến cuối đánh cuộc, cho nên coi như hành lý có nặng thì cô cũng phải kéo tới trường học!
Một giây trước cô còn không nhịn được than phiền thời tiết nóng bức, một giây sau liền thấy bảng hiệu đại học y khoa cả người lập tức liền phấn khởi, nhiệt huyết sôi trào kéo hành lý lách qua đám người nhanh chóng đi tới cổng trường. Nhìn mấy cái chữ to ở dưới ánh mặt trời hiện lên kim quang, cô nặng nề thở ra.
Cuối cùng đã tới, giấc mơ của ta!
Cô cũng không vội đi vào, mà để hành lý xuống. Từ trong túi lấy ra một cái máy chụp hình kỹ thuật số. Đây là cái mà cô đã tự bỏ tiền ra mua nhiều năm trước, mặc dù chưa dùng qua mấy lần, nhưng vì thường xuyên để trong túi nên sơn đen trên máy bị phai không ít, có chút cũ kỹ. Cầm máy chụp hình hướng về phía cổng trường, điều chỉnh tiêu điểm, sau đó bấm nút chụp. Hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy cổng trường đại học đã được cô chụp lại, vô luận bao nhiêu năm thì nó cũng sẽ tồn tại ở nơi đó.
Ôn mẹ nói không có thứ gì có thể cất giữ thời gian như máy chụp hình, cho dù là trong lúc vô tình chụp rất lâu rồi nhưng chỉ cần mở ra xem là có thể nhớ lại chuyện trước kia, từ đó trong lòng dâng lên một tia rung động. Ôn mẹ thích chụp hình, bị Ôn mẹ ảnh hưởng, Ôn Liễm cũng thích chụp hình.
Đổi góc độ chụp mấy lần, sau đó Ôn Liễm hài lòng cất máy chụp hình kỹ thuật số vào túi, hăng hái kéo rương hành lý vào trường. Cô dựa theo trình tự ghi danh trên thư thông báo trúng tuyển hoàn tất việc ghi danh, sau đó cầm chìa khóa học tỷ phụ trách tẩm vụ đưa cho cô, đi tới phòng ngủ. Dọc theo đường đi cô lại lấy máy ra chụp lại không ít hình.
Sau khi chụp xong, một bên kéo rương hành lý một bên cúi đầu mở hình ra xem. Đem toàn bộ hình vừa chụp từng tấm từng tấm kiểm tra, hình nào kém đều xóa hết, chỉ giữ lại một ít tấm thích hợp, thế là vốn chụp rất nhiều hình giờ chỉ còn mấy chục tấm. Phải làm gì đây? Chụp không đủ hình, cô có lòng tham muốn chụp hết tất cả xó xỉnh ở trường.
Bất quá, hôm nay quá nhiều người, cô không thích trong hình của mình xuất hiện quá nhiều mặt người, hơn nữa tương lai còn dài, qua một thời gian lại tới chụp tiếp, đây mới là ngày thứ nhất cô tới trường học thôi mà.
Cô vừa suy nghĩ, đem máy chụp hình bỏ vào trong hộp rồi cất vào túi, sửa sang lại dây đeo, đang muốn tăng tốc độ tiến về trước, nhưng không nghĩ tới có người chắn trước mặt cô.
Đã đến giữa trưa, là thời điểm mặt trời lớn nhất. Cô ngẩng đầu lên, do ánh sáng mặt trời nên không mở mắt ra được, đưa tay lên trán, miễn cưỡng mắt, thấy một nam sinh thân hình cao lớn đứng trước mặt, trên mặt là nụ cười bỉ ổi, hắn nhìn cô, nhưng cô không quen hắn, lễ phép hỏi "Anh là?"
"Em là học sinh mới khóa 15 phải không?" Người nọ đi thẳng vào vấn đề hỏi, Ôn Liễm nghe vậy gật đầu một cái.
Người nọ mồ hôi chảy đầy trên trán tự cho là mình là soái ca đem hai tay cắm vào túi nói "Khó trách cho tới bây giờ anh chưa gặp qua em."
"Anh có chuyện gì không?" Ôn Liễm muốn nhanh chóng rời khỏi đây, híp mắt hỏi, mặt trời lớn như vậy cũng sắp làm cô héo khô rồi.
Nhưng người nọ cũng không muốn trả lời, tự giới thiệu mình "Anh học khóa 14 là niên trưởng của em, hội học sinh phái anh tới trợ giúp sinh viên mới, để anh giúp em kéo hành lý đến phòng ngủ cho!" Vừa nói vừa đưa tay đang cắm trong túi ra kéo rương hành lý của Ôn Liễm.
Ôn Liễm cho tới bây giờ không thích người xa lạ đυ.ng vào đồ của mình, kéo hành lý lại nói cám ơn "Cám ơn niên trưởng, tự tôi có thể đem hành lý đến phòng ngủ."
Niên trưởng thấy cô lại không nhận sự giúp đỡ, ngạc nhiên nhìn cô.
Ôn Liễm không khó chịu nhưng không hiện trên mặt, mỉm cười nói "Nếu như niên trưởng không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây." Cô cảm giác cả người đã bị phơi khô rồi. Nước trong cơ thể cũng sắp bay hơi hết rồi. Không tiện nổi giận với một người xa lạ, giọng vẫn tao nhã lễ phép.
Cô nói xong kéo rương hành lý đi, niên trưởng thô bỉ đó đưa tay ra ngăn ở trước mặt nói "Trên đường nhất định rất mệt, để anh giúp em, sau đó em có thể nghỉ ngơi một chút!" Nếu không phải dáng dấp em ấy xinh đẹp, hắn mới không chủ động tới yêu cầu được giúp đỡ đâu, không nghĩ tới cô bé này lại chẳng biết điều như vậy.
Dáng dấp Ôn Liễm quả thật không tệ, da thịt trắng nõn, con ngươi sáng ngời ánh sao, khóe mắt hơi xếch lên, cho dù không cười, ngũ quan cũng mang nhàn nhạt ấm áp, mà hai đạo lông mày giống như được dày công chăm sóc. Sóng mũi cao, đôi môi mỏng không tô son tự đỏ. Thỉnh thoảng cười lên, trên gương mặt sẽ còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền rất sâu, khiến người không tự chủ được liền đối với cô mềm lòng.
Thân cao 172cm, con gái phương nam đa số cao gầy, hơn nữa vóc người cân xứng, hai chân thon dài, càng lộ ra duyên dáng yêu kiều. Bình thường xỏa tóc, hôm nay cột hết lên thành một cái đuôi ngựa sau ót, trên người mặc áo sơ mi trắng tinh, bên dưới mặc quần jean đơn giản, vừa toát ra sự già giặn lại không mất sự tươi mới, khó trách sẽ có niên trưởng tới bắt chuyện.
Người này sao nhiều chuyện như vậy a! Mình cũng cự tuyệt hảo ý của hắn rồi, hắn còn không buông tha, Ôn Liễm trong lòng là hàng triệu câu phỉ nhổ, mặt cứng ngắc nói "Cái này quá phiền toái niên trưởng, không cần..." Ôn Liễm vừa định từ chối lần nữa, lời còn chưa nói hết liền bị thô bỉ niên trưởng cắt đứt, hắn tự cho là có hi vọng, mặt mày hớn hở nói "Sao lại phiền toái, anh rất vui lòng vì niên muội ra sức!"
Ôn Liễm cắn răng, đè nén tức giận đang dâng lên trong lòng, khách khí nói "Cám ơn hảo ý của niên trưởng, phòng ngủ ở phía trước, cũng gần thôi, một mình tôi cũng làm được." Nội tâm thì không ngừng đem người trước mặt đá văng đi, nhanh trí nói "Hơn nữa phòng ngủ của nữ sinh, niên trưởng không thể vào đâu."
Thô bỉ niên trưởng giống như không có nghe cô nói, khoát tay một cái "Niên muội mới tới nhất định là không biết, hôm nay là ngày tựu trường, có không ít phụ huynh đưa sinh viên mới tới, cho nên nam nữ đều có thể tự do ra vào phòng ngủ của nữ sinh."
Mấy nam sinh kề vai sát cánh đứng bên dưới táng cây một mực âm thầm nhìn chằm chằm bên này, thấy hai người dây dưa lâu như vậy, Xá Trường nhà bọn họ vẫn không có lấy được phương thức liên lạc của niên muội, trong đó có người không nhịn được lên tiếng hướng bên này hô "Xá Trường, ngươi không cần không biết xấu hổ, niên muội người ta chê ngươi dáng dấp xấu xí, mới không cần ngươi hỗ trợ!" Nói xong mấy người đó liền cười rộ lên.
Thô bỉ niên trưởng làm bộ không nghe thấy gì hết, thần sắc bất động ở sau lưng giơ ngón giữa với mấy tên nam sinh ở sau lưng, sau đó tiếp tục mỉm cười nói "Niên muội..."
Ôn Liễm sao không để ý tới tiếng gào thét của đám người kia, đối với ý đồ của hắn trong lòng hiểu rõ, vểnh môi chỉ những người đó nói "Bạn của niên trưởng đến tìm niên trưởng, vậy tôi liền đi trước." Vòng qua thô bỉ niên trưởng đi tới phong ngủ.
Thô bỉ niên trưởng không ngăn được nàng, liền vội vàng đuổi theo, móc ra điện thoại di động hỏi "Kia có thể biết em học hệ nào, ban nào không? Số điện thoại di động là gì?" Ôn Liễm một mực không để ý tới, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, thô bỉ niên trưởng lại hỏi "Nếu không cho anh QQ hoặc weibo cũng được, rãnh rỗi chúng ta trò chuyện một chút."
"Niên muội có thể đang hiểu lầm ý của niên trưởng, niên trưởng chỉ là muốn làm bạn với em thôi..." Thô bỉ niên trưởng ở bên tai Ôn Liễm lải nhải không ngừng, giải thích mục đích mình tới đây, vừa nói vừa có ý đồ ngăn ở trước mặt Ôn Liễm. Chẳng qua là Ôn Liễm không ngừng đi về phía trước, không có cho hắn cơ hội lần nữa ngăn lại nàng. Dọc theo đường đi không ngừng có người nhìn hai người, không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình đã hiểu.
Mắt thấy sắp đến ký túc xá, thô bỉ niên trưởng đang định nắm tay Ôn Liễm, đột nhiên nửa đường nhào ra Trình Giảo Kim trực tiếp cắt dứt lời của hắn "Niên muội chào em!"
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
- Chương 1: Học muội xinh đẹp như hoa