Chương 1: Hồi ức

---Viện dưỡng lão---

Tiếng một con bé trong đoàn từ thiện vang lên:

-Cháu chào mọi người ạ! Cháu là Kỳ - đại diện đoàn từ thiện, đến giao lưu với ông bà ở viện dưỡng lão. Cháu rất vinh hạnh khi được giúp đỡ mọi người ạ!

Từ xa, bà Xuân cùng ôn lại kĩ niệm cũ với bà Vi. Nghe tiếng cô bé Kỳ vang lên liền xoay người nhìn rồi nói với bà Xuân:

-Bà xem, tụi nhỏ bây giờ xinh xắn và tự tin quá ha! Làm tôi nhớ lại thời còn trẻ...

Bà Vi mỉm cười, mắt nhìn xa xăm trả lời:

-Ừm! Nhớ hồi đó tụi mình còn trẻ khỏe, tự tin, có tiền tài, danh tiếng và còn có đam mê nữa!

Bà Xuân nhìn bà Vi, vỗ vai an ủi:

-Tất cả đều qua rồi!

Bà Vi không trả lời, chỉ nhìn về một hướng vô định phía trước...

---50 năm trước---

Tôi là Vi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi. Cái tuổi đẹp nhất của một người con gái và điều tuyệt vời hơn nữa là tôi vừa tốt nghiệp Trung học Phổ Thông ba tháng trước. Sau khi tốt nghiệp, tôi đã xin gia đình cho mình sang Úc du học và kể từ ngày hôm nay, tôi chính thức là sinh viên trường Đại học Văn hóa nghệ thuật chuyên ngành nhϊếp ảnh của Úc.

Tôi là người Việt gốc Hoa, năm mười bốn tuổi sang Taiwan định cư cùng gia đình và hiện tại tôi sang Úc du học. Tôi rất may mắn khi được tiếp xúc với ba nền giáo dục khác nhau nhưng từ nhỏ tôi đã có niềm đam mê đặc biệt với nhϊếp ảnh, tôi có thể nhìn ra những nét đẹp từ những khung cảnh - đồ vật xung quanh mình. Đôi khi nghệ thuật thể hiện qua những thứ đơn giản nhưng ít ai để ý đến, tôi khác với những kẻ chỉ nhìn vào những thứ xa xỉ rồi ngộ nhận họ mới là người yêu nghệ thuật chân chính. Tôi cực ghét những kẻ như thế, đôi lúc tôi tự hỏi:"nếu như một ngày, họ xuất hiện suy nghĩ đơn giản thì họ sẽ chết à?"

Tôi thích khám phá những thứ mới mẻ, thích làm khác đi so với tất cả những người xung quanh tôi. Nên khi tôi quyết định chọn trường Đại học đã gặp không ít lời bàn tán từ gia đình và những người xung quanh mình, họ cho rằng tôi không có năng lực để trở thành một nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp có thể chinh phục trái tim của hành triệu người trên thế giới. Tôi đã rất vất vả khi làm trái ý mọi người để bảo vệ niềm đam mê của bản thân. Tôi phải chứng mình cho họ thấy sự lựa chọn của tôi là đúng và lời khuyên của họ là sai.

Ngày mai, là ngày nhập học đầu tiên của tôi nên dù hiện giờ tôi đang nằm trên giường nhưng không thể nào chợp mắt được. Tôi hy vọng ngày mai sẽ là một ngày mới và mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp...

----Sáng hôm sau----

Reng...reng...

Tôi với tay tắt chuông báo thức, uể oải ngồi dậy đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày đầu đi học, ngày đầu trở thành sinh viên và cũng là ngày mà mọi người gặp tôi - họ đều gọi tôi là: người trưởng thành. Hiện tại, tôi đang đứng trước gương ngắm nhìn mình trong bộ áo sơ mi trắng kết hợp quần tây đen và đôi giày thể thao, thật ra dáng "người lớn". Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi trang điểm đi học, dù chỉ là thoa một ít phấn và son nhưng khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Chị tôi nói con gái khi vào đại học thì ít nhất cũng nên trang điểm nhẹ nhàng để thu hút mọi ánh nhìn từ người khác giới. Tôi đã từng phản đối kịch liệt với ý kiến này của bà chị họ "thân thương" của tôi, vì tôi cho rằng mình đến trường để học chứ không phải đi tìm người yêu. Nhưng hôm nay tôi dù có không muốn "tô son trét phấn" lên mặt cũng không được, vì hôm qua tôi thức khá khuya nên hôm nay cặp mắt "gấu trúc" đã xuất hiện trên gương mặt tôi. Tôi thề, nếu như bây giờ cho tôi và con gấu trúc đứng cạnh nhau, người ta sẽ nói "hai chị em song sinh" cho mà xem.

Chuẩn bị mọi thứ đã xong, tôi xuống nhà vớ lấy ổ bánh mì ngọt hôm qua mua để trong tủ lạnh rồi đi học. Do là du học sinh sống xa nhà nên việc ăn uống của tôi lúc nào cũng chỉ có bánh mì ngọt/ hamburger/ sandwich/ ngũ cốc, nếu may mắn dậy sớm thì có thể ăn được bánh mì kẹp trứng chiên. Tôi ở cùng với bác, bác của tôi đi làm suốt nên hiếm khi gặp nhau nên cuộc sống của tôi cũng không khác gì ở một mình.

---Trường Đại học văn hóa nghệ thuật (khoa nhϊếp ảnh)---

Khuôn viên trường tôi học phải nói rất lớn, so với hồi ở Taiwan nó còn lớn hơn gấp mười lần. Còn phòng học thì khỏi phải nói - cực kì rộng rãi! Tôi bước vào lớp với tâm trạng vui vẻ, chọn một gốc ngồi riêng cho bản thân và bắt đầu tiết học đầu tiên của mình trên giảng đường đại học. Lâu lâu tôi lại nhìn xung quanh của mình, đa số là nam sinh, vẻ ngoài trông rất chăm chỉ khi liên tục bấm laptop nhưng thực ra là đang chơi game. Tôi thật sự chẳng hiểu được tại sao họ lại phí thời gian ngồi ở đây trong khi họ có thể tiếp thu kiến thức mới như tôi hiện giờ ngồi ghi chép mỏi hết ngón tay.

Đúng là nhà giàu có khác...