Con đường bê tổng phủ đầy ánh sáng nhân tạo của màn đêm. Nó không phải xuất phát từ ánh sáng mặt trời tự nhiên mà có. Ngược lại, nó lại phát ra từ ánh đèn neon đằng xa vẫn đang bừng sáng. Lá vàng khẽ chạm đất, nhưng nghe lại nặng nề đến thế. Con đường hôm nay cũng dài đến lạ.
“Tóc!”. Tiếng nước đáp xuống nền nhà. Mái tóc đên ướt sũng khẽ rủ xuống tấm lưng trắng ngà. Da thịt nhúng chìm trong nước. Bờ mi cong nặng nề mang vác giọt nước long lanh như hạt ngọc. Nghĩ lại lời người chị yêu thương nói chiều nay, trái tim cô không khỏi thắt lại.
Rốt cục, là lời dụng hay là yêu? Chính cô bây giờ vẫn chưa rõ. Nếu có thể lợi dụng, thì nó sẽ là lợi dụng. Còn nếu là yêu, chắc chắn nó sẽ là yêu. Nhưng bây giờ cô đang làm gì, cả bản thân cũng không rõ.
Sáng hôm sau:
Chàng trai đặc biệt với mái tóc vàng óng, vui vẻ nhảy chân sáo trên con đường đến trường. Bờ môi đỏ hồng không ngừng mấp máy phát ra giai điệu, đôi mắt to tròn để lộ ý cười khiến người qua đường đều phải dừng lại mà ngước nhìn chăm chú. Nhưng chàng trai kia không chút để ý đến ánh mắt người khác chú ý đến mình, mà chỉ treo ngược ý nghĩ của mình nơi xa.
Những đám mây trắng vui đùa trên trời cao như thuyền bông thả trôi trên mặt nước biển xanh thăm thẳm. Gió lay nhẹ cành lá xanh mơn mởn, chim hót líu lo. Thiên nhiên đẹp bất ngờ, con người cũng mang một nét đẹp không mấy chi bình thường.
Sau hai tiếng đồng hồ ngồi trong lớp học không mấy gì thú vị, tiết sau chính là tiết Ngoại khóa – Thể dục.
Tại thời điểm này, hai phòng thay đồ đầy ắp người, một bên là nam, bên còn lại là nữ. Hai bên phân ranh giới rõ rệt, không bên nào động chạm bên nào. Nhưng, bây giờ, chàng trai với mái tóc vàng nổi bật đang ru rú trong chiếc tú sắt đựng đồ đã không ai chạm đến từ lâu của phòng thay đồ nữ, đôi mắt to tròn hiện vẫn đang chăm chú theo dõi bên ngoài thông qua mấy chiếc lỗ thông gió được đặt cao đến vai nam.
Quay lại nửa tiếng trước, mọi người đang trong thời điểm nghỉ cuối tiết hai.
Vẫn như thường ngày, Jin thu hút ánh nhìn nữ sinh, được họ vây quanh, bàn tán, xôn xao không ngớt. Để có chút không gian riêng, cậu đã phải chạy đôn chạy đáo khắp sân trường. Sau mười phút thăm thú trường trong lo sợ, cậu thấp thỏm lo âu, đếm thời gian trong nhà vệ sinh nam của trường. Tình cờ, cậu vô tình nghe được một câu chuyện khá là thú vị.
Trong phòng vệ sinh có một đám nam sinh tụ tập bàn tán, nhăm nhe ý định xấu xa. Nhưng đối với những tên mặt dày không có liêm sỉ, được nhìn thấy những thứ dâʍ ɖu͙© có thể là ước mơ cả đời. Và đám nam sinh này cũng vậy, bề ngoài một đằng, bên trong một nẻo, toàn những kẻ không có chút liêm sỉ cá nhân nào, rủ rê nhau đột nhập phòng thay đồ nữ.
“Cạch!”. Và tiếng động này đã biến Jin – một người không liên quan trở thành tòng phạm. Bên trong, cậu bị vây quanh bởi đám nam sinh biếи ŧɦái với ánh nhìn đe dọa. Bên ngoài, lại là đám nữ sinh sống sống chết chết đòi đột nhập vào nhà vệ sinh nam. Bị mấy tên đó đàn áp dữ dội, Jin bị ép canh giữ trong phòng thay đồ, cho dù đã chống trả dữ dội, lại bị nhét vào trong tủ sắt, không trốn ra được.
Và tại đây, Jin đã phải che mắt lại hàng chục lần; hai má đỏ ửng, nóng ran. Nếu không phải vì muốn giữ cho mình cái tự tôn cá nhân, thì lúc này, cậu cũng không chịu khổ mà nấp ở đây như tên trộm vậy. Nhưng cũng không hoàn toàn là tránh “vỏ dưa gặp vỏ dừa”, ở đây, cậu cũng tình cờ nghe được một câu chuyện khá thú vị, nhờ vậy cậu có thể trở thành anh hùng trong mắt “người thầm thương trộm nhớ”.
Hai cô gái thuộc dạng nguy hiểm và cáo già gần nhất trong ngôi trường này, đuổi đánh hết bạn nữ trong phòng thay đồ, tự mình âm mưu chiến lược. Hai cô gái, nhìn ngoài ngây thơ lương thiện, nhưng bên trong lại đối nghịch, thật khó từ nào diễn tả. Rõ ràng hai cô gái này chẳng sợ hãi ai đó sẽ tới bắt quả tang mình, chẳng chút kiêng dè gì, lấy từ trong chiếc hộp ra hai con rắn lục còn đang vặn vẹo uốn éo,ý định cho vào trong bộ đồ bơi trong chiếc tủ mang tên người con gái: “Dương Diễm Băng”.
Vì lo sợ cô gái họ Dương kia xảy ra chuyện, cậu chẳng còn màng đến danh dự cá nhân, xông thẳng ra, nắm chặt cổ tay cô gái, ngăn chặn lại hành động quá đáng vừa rồi. Hai cô gái không lộ vẻ nao núng, mà khóe môi nhếch lên thành một đường cong, lộ rõ sự khinh bỉ trên khóe mắt, làm cho cậu ngượng chín mặt. Giọng nói chua ngoa của một trong hai cô nổi lên, đánh mạnh vào sự mặc cảm bên trong mà Jin đã cố giấu kín bấy lâu.
-Hãy thử nghĩ mà xem, cô ta đối với cậu thế nào?
Cậu theo câu nói đi theo lối mòn, quả thật, rất chông gai.
Cô gái mà cậu để ý đã bao giờ ngoảnh mặt nhìn?
Nghĩ đến đây,tim cậu thắt lại, thực sự rất đau.
Bao lần, cậu nhìn bóng lưng cô sóng bước cùng cậu bạn cùng lớp mà chẳng thể làm gì.
Cậu luôn cố gắng để được nhìn nụ cười hài lòng của cô, nhưng một lần cũng chưa từng.
Cô đối với cậu có bao giờ là tình yêu? Hay chỉ đơn giản là tình bạn thôi, nếu chỉ vậy, cậu cũng cam lòng. Nhưng…một vị trí cũng không có. Có quá muộn hay không để cậu kịp nhận ra: Mình đã luôn bị lợi dụng!
Mí mắt không thể gồng mình vác nổi, khiến giọt lệ trong suốt như đã lưu ly cứ thế trượt xuống gò má.
Tan học, Jin vội vàng đến khu vực đằng sau trường học - nơi mà cậu hẹn đám người đó ra nói chuyện riêng. Lúc cậu vừa đến, thì sáu người bọn họ đều đã góp mặt đông đủ:
-Tôi có chuyện muốn nói, về…về… - Cậu hơi phân vân, nhưng rồi cũng một mạch nói thẳng – Về âm mưu của Shi!
Sáu người bọn họ, người dửng dưng, người trợn mắt ngạc nhiên.