Editor: Hạ Y Lan
Năm giờ, trời dần sáng. Đông Á ngủ không được đành tỉnh giấc, rửa mặt, mặc quần áo tử tế và làm xong bữa sáng, thừa dịp mặt trời còn chưa lên cao, cô lấy tất cả quần áo của cả nhà đi giặt, giặt sạch từng món rồi phơi khô. Chờ làm xong mọi việc, Đông Tổ Vân đã cầm thanh bảo kiếm của mình ra công viên tập thể dục buổi sáng, Triệu Mai cũng tỉnh dậy bắt đầu ăn điểm tâm, Đông Khương ở đâu ư, sinh viên đại học có đặc quyền được ngủ nướng.
Hôm nay Triệu Mai không đi mua thức ăn, hai ông bà đều có bữa tiệc cả ngày, Đông Khương cũng đi liên hoan với các bạn, người một nhà ai cũng có chuyện của mình cho nên nhà bếp tương đối rảnh rỗi.
Đông Á bận rộn suốt buổi sáng, không có thời gian nhìn điện thoại, giặt xong quần áo, cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, thời gian vẫn còn sớm, cô nghĩ ngày hôm qua Lương Mặc Nguyên ngủ trễ như vậy, chắc ngày nghỉ thế này sẽ không dậy sớm, vì vậy liền bưng điểm tâm gõ cửa phòng em gái, gõ hai cái nhưng không ai trả lời, Đông Á tự mở cửa đi vào.
Quả nhiên Đông Khương vẫn còn nằm trên giường, bị Đông Á kêu, cô mơ mơ màng màng bò dậy, Đông Á đưa đũa và chén vào trong tay cô, Đông Khương ngửi được mùi thơm, là mùi vị đã lâu của chị gái mình, lập tức thèm ăn, mở một mắt ra nhìn….là bánh mì hấp cô thích nhất, còn có cháo ngô, vừa ăn vừa vui mừng nheo mắt lại: "Vẫn là chị tốt nhất!"
Đông Á sờ đầu em gái, dùng lời nhỏ nhẹ cưỡng chế con sâu mê ngủ của cô em: "Ăn nhiều một chút, ăn xong ngủ tiếp."
"Dạ." Đông Khương gặm một miếng bánh mì thật lớn, nói hàm hồ không rõ: "Chị, hôm nay chị đi chơi ở đâu? Lúc nào thì dẫn bạn trai về cho em biết mặt?"
"Bạn trai cái gì......" Đông Á cười nói: "Lát nữa có muốn chị đưa đi không?"
Đông Khương nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Mấy giờ chị mới đi?"
Đông Á như nhớ tới cái gì, đứng lên đi ra ngoài, cô lấy điện thoại ra xem.
Điện thoại bị cô đặt ở đầu giường, có một cuộc gọi của Lương Mặc Nguyên từ mười lăm phút trước, xem ra anh ấy đã dậy rồi. Đông Á nhìn thời gian, đã tám giờ, phải gọi lại thôi.
Chuông reo chưa được mấy tiếng, Lương Mặc Nguyên đã nghe máy, giọng nói lười biếng say lòng người tối hôm qua đã thay bằng chất giọng thường ngày, Đông Á có thể tưởng tượng ra bộ dáng anh mang giày Tây đứng trước mặt.
Đông Khương ăn điểm tâm xong ngủ tiếp, Đông Á cầm chén đũa rửa sạch, chuẩn bị sơ qua rồi ra cửa. Khoảng tám giờ là một ngày mới bắt đầu, trên đường
rất bận rộn, đó là một khung cảnh tươi đẹp phồn hoa, còn chưa đi được bao xa đã bị mắc kẹt, lúc này cô hận chiếc xe của mình không thể mọc thêm đôi cánh bay qua từng lớp vòng vây, Đông Á nghĩ như vậy nhưng thực tế cô vẫn phải kẹt ở đây, xe không mọc cánh, chỉ có thể chấp nhận sự thật. Đông Á gửi một tin nhắn cho Lương Mặc Nguyên: Ngại quá Lương Tiên Sinh, trên đường bị kẹt xe, có thể sẽ đến trễ.
Không đợi quá lâu đối phương đã gửi lại: Không sao.
Đông Á nhìn dòng xe đang di chuyển, để điện thoại xuống, từ từ đạp cần ga rút ngắn khoảng cách. Mười phút lộ trình kéo thành nửa tiếng, đến khách sạn cũng gần chín giờ, Lương Mặc Nguyên ngồi trên sofa ngoài đại sảnh, từ xa xa đã thấy Đông Á đang tiến vào cửa khách sạn, cầm điện thoại định gọi đi, cơ hồ cùng lúc đó, điện thoại của anh cũng vang lên.
Lương Mặc Nguyên không chút do dự bắt máy, nghe được giọng nói êm ái của cô: "Lương Tiên Sinh, tôi đã đến rồi, anh xuống chưa?"
Anh mím môi dựa lưng vào ghế sofa, cứ nhàn nhã nhìn cô, lại nói trong điện thoại: "Cô quay đầu thử xem."
Khi anh vừa dứt lời, bóng lưng cô dừng một chút, xoay người lại, ánh mắt tìm kiếm, một giây kế tiếp, cô nhìn thấy anh, con ngươi từ từ sáng lên, khóe miệng cũng cong dần theo, cô không đi tới chỉ đứng đó cười.
Lương Mặc Nguyên cũng không nhúc nhích, anh vẫn dùng tư thế thản nhiên đó tựa lưng vào ghế, chân dài vắt chéo, lẳng lặng nhìn người đang cách mình hai ba mét.
Gần như vậy, lại cảm thấy xa thế kia.
Có chút không rõ, lại gần trong gang tấc.
Lương Mặc Nguyên không biết trong lòng Đông Á đang có cảm xúc gì, nhưng ngay khoảnh khắc này, trong đầu anh khẽ thoáng qua một ý định trước nay chưa từng có, cũng tuyệt đối chưa từng tồn tại, một suy nghĩ có chút điên cuồng.
Anh muốn kết hôn.
Với người con gái này.
Quả thật có chút xúc động không thể diễn tả, nhưng nó bỗng nhiên lao tới giống một kẻ xâm nhập, chính xác mà mà nói, đó là kẻ xâm nhập khiến anh vui vẻ chịu đựng.
Ánh mắt anh nhìn cô, khóe miệng chỉ nhẹ cười. ( Hạ Y Lan)
Đông Á thấy anh đang đối diện đi về phía mình, hơi khẩn trương.
"Lương Tiên Sinh." Cô gọi anh một tiếng, liên tục giữ nụ cười. Lúm đồng tiền bên khóe miệng cô rất đẹp, làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào.
Lương Mặc Nguyên khẽ gật đầu với cô, chỉ là mấy giây đến trước mặt, cúi đầu nhìn qua cô một cái. Trên người cô rất thơm, không phải nước hoa, là một loại hương thơm ngát ngọt ngào, không biết là dùng sữa tắm gì.
"Đi thôi." Anh xoải một bước lớn đi ra phía sau cô, hướng về phía cổng khách sạn, Đông Á vội vàng đuổi theo, đi tới cửa, có mấy chiếc xe đang đậu ở đó, Lương Mặc Nguyên dừng lại, đợi cô đi tới, hỏi: "Đậu xe ở đâu?"
Đông Á chỉ chiếc ở gần kia nhất, Lương Mặc Nguyên liếc mắt nhìn tới, Đông Á mở khóa xe, anh dừng ở bên cửa nhìn: "Muốn tự lái ư?"
Đông Á sững sờ, không hiểu ý của anh.
Lương Mặc Nguyên đi vòng qua chỗ ngồi của tài xế, đến trước mặt Đông Á, thân hình anh vốn cao lớn lại càng đặc biệt cao hơn, cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt đều là nghi vấn.
Lương Mặc Nguyên nhìn cô, rút chìa khóa xe trong tay cô, trong lúc vô tình ngón tay anh đã chạm vào lòng bàn tay mềm mại của cô, Đông Á cúi đầu nhìn lại, năm ngón tay thon dài cầm chìa khóa khẽ chạm vào tay cô, cười nói: "Trường đua ngựa hơi xa, để tôi lái."
Đông Á có chút mụ mị.
Anh biết đường?
Không phải nói cô làm người dẫn đường sao?
Xuất phát từ lễ phép nên cô không hỏi, ngoan ngoãn ngồi ở tay lái phụ.
Lương Mặc Nguyên nói đến trường đua ngựa đó, nó nằm ở ngoại ô, đã từng là trường đua lớn nhất thành phố, nhưng bởi vì ông chủ đánh bạc thiếu nợ khổng lồ, không thể không bán đi, bao gồm trường đua này và các khu nghỉ mát trong tay ông ta. Quả thật có chút xa, Đông Á chỉ nghe qua chứ chưa từng đến đó, đường đi không quá quen, ngược lại, hình như Lương Mặc Nguyên lại rất quen thuộc. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu anh đến đó.
Thành phố non xanh nước biếc, khu nghỉ mát được xây dựng trên hồ nước nhân tạo lớn nhất thành phố, nằm ở phía trên cùng của ngọn núi, hoàn cảnh tuyệt đẹp, không khí mát lạnh, tuy phải đi qua một đoạn đường uốn khúc nhưng mặt đường bằng phẳng trống trải, đường xá tốt, nghe nói năm đó vì tạo con đường này mà chính phủ phải đầu tư xây dựng rất nhiều tiền.
Khu nghỉ mát này có thể nói là rất phát triển, nhưng bây giờ sắp gặp phải tình thế thay đổi, hiện tại nó đang trong tình trạng đóng cửa khép kín với bên ngoài, ngày xưa rất náo nhiệt, xe đến không ngừng, hiện tại không thấy bóng người, vắng lạnh không thôi.
Tất nhiên Đông Á không biết những chuyện này, chỉ là một chút tin vỉa hè.
Ông chủ Uông tự mình tiếp đón bọn họ, còn có giám đốc Hoàng. Lúc giới thiệu Đông Á, Lương Mặc Nguyên chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói đây là Đông tiểu thư, không có bất kỳ chức vị, hàm súc lại mịt mờ, người sáng suốt vừa nhìn liền biết ý gì.
Bởi vì không có khách, tất cả cửa hàng đều đóng cửa. Bốn người ngồi ở bàn dài trước ban công gỗ uống trà nói chuyện phiếm. Từ nơi này nhìn ra ngoài, bên ngoài là một bãi cỏ xanh rất lớn.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Đông Á đã nghe được một chuyện: Lương Mặc Nguyên muốn thu mua khu nghỉ mát này.
Một chỗ như vậy, nghe nói ban đầu đầu tư không ít, mấy năm nay thu vào cũng sớm bị những nhà đầu tư bỏ vào túi riêng, Ông chủ Uông cũng tự mình thừa nhận, nếu không phải gặp nguy cơ, ông cũng sẽ không bị buộc bán đi nơi này. Tất nhiên cũng không ít người đỏ mắt, lúc này phải xem xét nhân mạch, nguồn lực và tiền bạc trong tay.
Mỗi điều kiện, Lương Mặc Nguyên đều chiếm ưu thế.
Ông chủ Uông thẳng thắn nói: "Mấy ngày trước ông chủ Dương cũng tới hỏi tôi về mảnh đất này, ông ấy muốn ra giá gấp mười lần, nhưng năm trước tôi đã ký hợp đồng với cậu ở trên quận, làm người phải thành thật, tôi không thể nào làm trái với lương tâm của tôi, cậu nói đúng không Lương tổng?"
Lương Mặc Nguyên cười cười, hai chữ thành thật này gắn trên người dân cờ bạc thật sự có ý nghĩa sâu xa.
Ông chủ Dương trong miệng ông ta, Lương Mặc Nguyên biết là ai.
Dương Ký Diệu, một tay che trời ở Hạng Thành. Sao anh không biết chứ?
Ai cũng không phải người ngu, thịt béo lớn ai không đỏ mắt.
Lần này Lương Mặc Nguyên tới chính là triệt để nuốt miếng thịt béo này vào bụng.
Dương Ký Diệu - người này gian trá lại âm hiểm, không đảm bảo sẽ không hành động. ( Hạ Y Lan)
Cuộc nói chuyện cũng gần kết thúc, Lương Mặc Nguyên quay đầu hỏi Đông Á: "Có muốn ra ngoài dạo không?"
Đông Á đang tiêu hóa thế giới cô chưa từng tiếp xúc kia, nghe vậy ngẩng đầu cười với anh: "Không sao, anh không cẩn phải để ý đến tôi......"
Thế nhưng anh đã đứng lên, nói với ông chủ Uông: "Nghe nói đầu bếp riêng của ông chủ Uông làm được món Hồ Nam chính gốc, không biết hôm nay chúng tôi có lộc ăn đó không?"
Ông chủ Uông ha ha cười nói: "Được được được, chỉ cần một câu nói của Lương tổng, tôi lập tức gọi người đi chuẩn bị."
Thừa dịp đầu bếp cần chuẩn bị nấu ăn, Lương Mặc Nguyên đề nghị cùng Đông Á ra ngoài dạo, đột nhiên tay anh nhẹ nhàng nhắm lấy vai cô, hình như là theo bản năng, nhưng rất nhanh liền rút về, cứ thế dọa Đông Á giật mình, quay đầu nhìn lại, Lương Mặc Nguyên đã đi trước mặt.
Bọn họ đi theo cầu thang gỗ, bước vào con đường trải đầy đá cụi, ánh mặt trời rất chói, trên núi cũng có gió lớn, trên đường có bóng cây, những tia nắng lấp lánh len qua những tàn cây.
Bốn phía yên lặng. Những ngọn núi nhỏ trải dài, bóng cây loang lổ, còn có tiếng gió.
Cả khu nghỉ không có ai, chỉ có hai người bọn họ.
Cảm giác này giống như đặt bao hết vậy.
Cách đó không xa chính là trường đua ngựa, không có một con ngựa nào. Ánh mặt trời chiếu vào những hạt cát ánh lên ánh sáng trắng.
Lương Mặc Nguyên chợt dừng lại, nghiêng đầu hỏi cô: "Muốn đi xem ngựa không?"
"Ở đâu?" Đông Á hỏi.
"Chuồng ngựa. Đi không?"
"Đi." Cô gật đầu.
Đông Á suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy lát nữa tôi có thể cưỡi chúng không?"
"Tất nhiên." Chẳng biết lúc nào, Lương Mặc Nguyên lại chậm bước chân, hình như cố ý đợi cô đi lên.
"Cô qua xem rồi chọn là được." Anh nhìn cô nói, khóe miệng có chút ý cười cưng chiều.
Đột nhiên Đông Á cảm thấy mặt mình thật nóng.
Là ánh mặt trời quá lớn. Cô nghĩ vậy.