🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.281.
Từ khi gặp Bạch tiên sinh, chỉ số thông minh của Trịnh Hòa trở nên… dưới mức bình thường.
Người bình thường đều biết giữa sự nghiệp và tình yêu, bên nào nặng, bên nào nhẹ, nhưng Trịnh
Hòa khi nghe được tin ‘đạo diễn Hà mời mọi người ăn cơm’ vẫn dứt khoát không tham gia, cậu lo lắng suốt trên con đường quay trở lại Đức Viên, rồi tới trước cửa phòng của ông ấy, mở cửa:
Bạch tiên sinh và chó ngố, một ngồi trên ghế, một ngồi trên sàn, đang nhìn nhau thắm thiết.
Có phải mình vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn không? Chẳng nhẽ Trịnh Hòa này mới là tình yêu đích thực của Bạch tiên sinh?
Trong lúc não rút, Trịnh Hòa chợt lóe lên ý nghĩ như thế.
Husky thấy mẹ về, ‘gâu’ một tiếng rồi chạy thẳng ra cửa, định chào đón Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh nhẹ nhàng liếc con Husky ngu ngốc ấy một cái, duỗi chân ra, nó liền ngã sấp xuống.
Trịnh Hòa thấy hành vi hung ác của Bạch tiên sinh, đang định lấy ra vài thứ ăn được để an ủi nó, nào ngờ, chó ngố lại bật dậy, hớn hở lao đến bên Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa bụm mặt: cái tinh thần AQ đó đúng là hiếm thấy, nó lấy đâu ra cái sự lạc quan thế không biết? Tự học thành tài?
Cậu ngồi xổm xuống, đưa tay ra cho chó ngố liếʍ tới liếʍ lui, Trịnh Hòa ngẩng đầu hỏi: “Ông uống thuốc chưa? Chút nữa cùng đi ăn cơm, nha?”
Bạch tiên sinh lắc đầu: “Lúc nãy tôi không tìm thấy thuốc, em để đâu thế?”
“Ở trong hòm, em chẳng phải đã nói với ông rồi sao? Em bỏ thuốc ở ngăn kép ấy.” Trịnh Hòa vừa nói vừa lôi hòm ra lấy thuốc, “Đây nè.”
“…Lần sau trước khi đi, em để sẵn thuốc lên bàn nhé.” Bạch tiên sinh đứng lên, ôm lấy cậu, cằm đặt lên hõm vai Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa đã phát hiện ông luôn thiếu cảm giác an toàn từ rất lâu rồi. Ví dụ như lúc đi ngủ luôn phải ôm gì đó, trước đây là gối, chăn hoặc những tình nhân khác, từ khi đi sơn trang, thứ đó biến thành cậu, khiến lần đi bệnh viện khám lại đó, cậu nằm trên giường cho người nhà mà ngủ không ngon.
Trịnh Hòa nói nhẹ: “Trong lúc em không ở đây, ông làm gì thế?”
Bạch tiên sinh dán cả khuôn mặt mình lên vùng cổ ấm áp của Trịnh Hòa, một lúc lâu sau mới nói: “Ngồi ngẩn ra đó, có lẽ đã ngủ, tôi cũng không nhớ rõ.”
“Thân thể có chút sức lực nào không?” Nói đến đây, Trịnh Hòa lại thấy đau lòng. Đám bác sĩ riêng của Bạch tiên sinh phát hiện ông có chút kháng thuốc an thần liền để cử một loại thuốc khác, nói là để thử nghiệm xem thế nào, hiệu quả hơn thuốc trước, ít gây hại cho cơ thể nhưng lại có một khuyết điểm: sau khi dùng xong, cơ thể thường ở trạng thái mệt mỏi, không còn chút sức lực, có khi một chén nước cũng không cầm lên nổi.
Bạch tiên sinh lắc đầu: “Không sao, hiệu quả của thuốc đã qua rồi, chẳng phải tôi đang đứng được sao?”
Trịnh Hòa dựa sát vào lòng Bạch tiên sinh, thở dài: “Sao lần phát bệnh này của ông lại dài thế chứ? Em thấy trên mạng nói, loại bệnh của ông không cần dùng thuốc cũng được, hay là uống ít thuốc đi? Em vẫn thấy một phần thuốc cũng là ba phần độc, có lẽ nào chính mấy loại thuốc đó khiến bệnh tình của ông càng ngày càng nghiêm trọng không?”
Bạch tiên sinh ngẫm nghĩ một lát, đồng ý với ý kiến của Trịnh Hòa: “Em nói cũng phải, vậy để tôi hỏi bác sĩ xem, có thể ngừng vài loại không thực cần thiết lắm không, nói thực, tôi cũng không thích cảm giác toàn thân rã rời như thế này, không tốt.”
“Không tốt chỗ nào chứ? Em thấy tốt lắm.” Trịnh Hòa nhét bàn tay của Bạch tiên sinh vào túi áo mình.
Bạch tiên sinh nhướn mày: “Thật sao?”
“Thật.” Trịnh Hòa cười hì hì đáp.
“Thật…”
“Ối!” Trịnh Hòa hô lên.
Bạch tiên sinh ngả người, cả hai liền ngã xuống giường, ông để Trịnh Hòa ngồi lên người mình, bàn tay luồn vào trong sơ mi, sờ nắn vùng eo mềm mại của cậu.
Trịnh Hòa cười khach khách, đang cựa quậy, không cẩn thận thế nào lại bị trượt xuống sàn, đau đến rơm rớm nước mắt.
“Ai ui…”
“Bảo bối, em xuống đấy làm gì thế?” Bạch tiên sinh thấy thế, chỉ cười nhẹ vài tiếng rồi kéo cậu, “Đứng lên.”
“Đau quá…” Trịnh Hòa ai oán.
Bạch tiên sinh xoa mông cậu nói: “Ai bảo em không ngoan ngoãn ở trên giường?”
Trịnh Hòa bĩu môi, lẩm bẩm thầm oán.
“Em thực là… Aiz.”
Bạch tiên sinh nghĩ gì, chỉ có ông mới biết được.
282.
Mồ hôi thấm đẫm thân hình săn chắc.
“Hộc… hộc…”
Ánh đèn tái nhợt chiếu sáng căn phòng nhỏ chưa đến 20m2, Vương Kiệt nhìn chăm chăm bức ảnh trên tay, Bạch tiên sinh – chừng 20 tuổi, đang ngồi trong văn phòng, cười tao nhã.
“Hộc… hộc…”
Đột nhiên, tấm ảnh bị chất lỏng trắng đυ.c phủ lên! Vương Kiệt dừng động tác của mình lại, chôn mặt trong cánh tay, hơi thở cũng dần ổn định.
Y lấy tấm khăn đã chuẩn bị sẵn ra lau sạch bức ảnh bằng một cách rất dịu dàng… Cuối cùng, y nhìn gương mặt người đàn ông đó, nhẹ nhàng hôn lên.
Đêm ở thành phố H.
Hơn vạn người dân trong thành phố này sẽ không chú ý tới ánh đèn từ căn phòng nhỏ đó, càng không biết, có một người, chỉ vì mê luyến nhất thời mà tẩu hỏa nhập ma.
“Giờ ngài đang ở đâu?” Vương Kiệt hỏi tấm ảnh, lại nói tiếp, “Hẳn là còn trong bệnh viện…”
“Em hỏi rất nhiều người nhưng họ không hề biết tin ngài bị bệnh. Họ đâu quan tâm tới ngài, phải không? Ngài hẳn là phải được mọi người quan tâm mới đúng, ngài thấy em tốt chưa, đến giờ em vẫn lo lắng cho bệnh của ngài.”
“Đúng rồi, em điều tra ra, ngài đang bao nuôi một diễn viên, tên gì ấy nhỉ?…Là cái người từng bị em đánh, em còn điều tra được ngài đang nuôi một con chó, là Husky phải không? Ngài xem chúng ta hợp nhau chưa, em cũng nuôi Husky.”
“…Rốt cuộc là vì sao chứ?”
Người đàn ông cứ lầu bầu như thế.
Ánh đèn nhạt nhòa.
Tấm ảnh lại bị chất dịch ấm áp dính lấy.
Ủ dột, bốc mùi.
283.
Lần đầu tiên Thành thiếu mới biết có người mặt dày đên thế!
Trịnh Hòa về Đức Viên, mọi công việc còn lại đều do anh hoàn thành: giao thiệp với diễn viên khác, nhận quần áo, đạo cụ, vất vả lắm mới xong mấy chuyện lặt vặt đó, cuối cùng cũng được về phòng thì… Đệt! Kẻ ngồi trên giường của anh kia là ai? Vào bằng cách nào?
Giám chế Tống đang gọi điện thoại, thấy anh quay về liền đặt tay lên miệng, ‘suỵt’ một tiếng.
Thành thiếu dằn xuống cục tức, hằm hằm đi tìm ghế ngồi xuống.
Tống Nhiên xoay người để có thể nhìn thấy Thành thiếu rồi mới tiếp tục nói chuyện công việc qua điện thoại, thỉnh thoảng thấy được ảnh mắt trợn trừng của Thành thiếu thì nhoẻn cười.
Phải đến hơn một tiếng sau Tống Nhiên mới nói chuyện xong, Thành thiếu từ giận tím mặt chuyển sang bình tĩnh đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ. Cuối cùng, điện thoại của giám chế Tống cũng hết sạch pin.
“Xong rồi?” Thành thiếu hỏi.
“Ừm.” Giám chế Tống nói.
“Tôi đi ngủ.”
Giám chế Tống nhìn đồng hồ, nói: “Ra là đã trễ thế này, anh đợi chút, tôi xong ngay thôi.” Nói xong, giám chế Tống bò xuống giường, kéo thùng hành lý của mình ra.
Thành thiếu hừ lạnh: “Cũng biết điều.”
Giám chế Tống mở thùng ra, lấy áo ngủ bọt biển (SpongeBob) ra khoe: “Thành thiếu, xem này, đẹp không?”
Thành thiếu trợn trắng mắt, nói thầm trong bụng: bao năm rồi mà sao vẫn có cái sở thích này cơ chứ!
Giám chế Tống rất thản nhiên gán cho hành động đó nghĩa là ‘Rất hài lòng’, trải áo bọt biển lên giường, nói: “Đây là của anh.” Rồi lấy một cái áo sao biển Patrick ra: “Còn đây là của tôi.”
Thành thiếu trừng mắt: “Cái gì mà của tôi chứ? Nói cho cậu biết, tôi không mặc! Cậu xách hành lý rồi đi đi!”
Giám chế Tống làm bộ vô tội: “Đi cái gì cơ? Chẳng nhẽ anh không biết A Cảnh phân cho tôi với anh cùng một phòng sao?”
Thành thiếu nghiến răng nghiến lợi: “Đáng ra tôi với Trịnh Hòa mới ở một phòng!”
Giám chế Tống nói: “Tôi biết, nhưng hậu cần của Oan gia ngõ hẹp rất chu đáo nha, diễn viên đều được ở một mình một phòng, người đại diện như anh đương nhiên thiếu chỗ, tôi sợ anh lại phải ở cạnh chuồng ngựa nên mới bảo A Cảnh đổi phòng của tôi cho anh, để tôi ở gian bên chuồng ngựa. Nhưng A Cảnh không chịu, anh biết tôi rồi đấy, tôi nỡ lòng nào làm khó người khác chứ? Tôi thấy A Cảnh mới bước chân vào xã hội vài năm, rất đáng thương, liền rủ lòng tốt, nói với cậu ấy rằng chúng ta ở chung cũng được. Anh xem này, giường đôi đấy nhé!”
Thành thiếu nửa tin nửa ngờ: “Cậu nói thật chứ?”
Giám chế Tống gật đầu: “Không tin anh cứ gọi cho cậu ấy.”
“Thôi, thôi,” Thành thiếu khoát tay, xách hành lý của mình lên, “Tôi đi ngủ phòng Trịnh Hòa vậy.”
“Đừng! Đừng mà!” Giám chế Tống vội cuốn lấy cánh tay Thành thiếu, “Mấy hôm nữa là cậu ấy phải bắt đầu quay rồi, đừng làm phiền.”
“Không phiền được.” Nụ cười của Thành thiếu thêm vẻ chế nhạo, “Giờ khéo cậu ấy còn đang trong vòng tay ai ấy chứ.”
…Ở Đức Viên.
“Hắt xì!”
Bạch tiên sinh hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Hòa day day mũi, rụt mình trong nước đáp: “Không biết, chắc ai nhắc em.”
“Tôi
nghĩ là vì lạnh, lên thôi.” Bạch tiên sinh ôm lấy cánh tay Trịnh Hòa, cậu vội vàng nói, “Đừng mà, để em ngâm thêm chút nữa, đây mới là lần thứ hai em được tắm suối nước nóng thôi đấy, thực thoải mái.”
“Thêm 10 phút thôi.” Bạch tiên sinh thỏa hiệp.
“OK! Mười phút là được! Ông ôm em đi, em nhận ra dựa vào người ông rồi tắm suối nước nóng là thích nhất.” Trịnh Hòa sung sướиɠ vung hai chân, lợi dụng lực đẩy của nước, bơi về phía Bạch tiên sinh.
…Trong khi đó, Tống Nhiên vẫn bám riết lấy Thành thiếu, không chịu bỏ lỡ cơ hội được ngủ chung.
“Anh nghĩ lại xem, giường ở phòng của Trịnh Hòa là giường đơn, ở đây là giường đôi, tôi còn cố ý đắp thêm đệm cho mềm, nằm rất thoải mái.”
Thành thiếu nói: “Tôi thích ngủ giường cứng.”
“Vậy anh nhìn địa hình mà xem, phòng này ở khu vực chính, cách bãi đỗ xe hay trường quay đều gần, có tiện không?”
Thành thiếu nói: “Tôi ở cùng một phòng với nghệ sĩ của mình càng tiện nữa.”
“Nhưng Trịnh Hòa là gay mà, ngủ bên cậu ta chắc chắn không có cảm giác an toàn, tôi thì khác, tôi không phải, chúng ta có thể ngủ với nhau, rất trong sáng.”
Thành thiếu lạnh lùng nói: “Một người từng ‘ngủ’ với tôi nói mình không phải là gay, tôi không tin được.”
“Vậy nói sang chuyện khác, phòng của tôi rộng thế này…” Giám chế Tống tiếp tục khua môi múa mép.
284.
Bạch tiên sinh rất khâm phục mẹ mình.
Nhưng đến gương mặt bà ông còn chẳng nhớ rõ.
Sau khi bà mất, Bạch tiên sinh từng trở lại căn nhà mình đã ở thời thơ ấu hòng tìm kiếm dấu vết của bà, nhưng ngoài một cây lược gỗ mun, đến một tấm ảnh cũng không thấy.
Người hầu giải thích: “Trước lúc lâm chung, phu nhân dặn phải tiêu hủy mọi đồ vật của bà.”
Bàn tay cầm lược của Bạch tiên sinh siết chặt lại, vài giọt máu đỏ thẫm giỏ xuống mặt đất.
—
“Thế cái lược đó đâu?” Trịnh Hòa ghé vào lòng Bạch tiên sinh, hỏi.
Bạch tiên sinh nhắm mắt, giọng nói chất chứa bi thương: “Mất.”
285.
Cuộc sống của Husky trong khách sạn không khác gì cá gặp nước.
Nó ỷ vào gương mặt anh tuấn của mình, chạy đến phòng bếp ăn chực, cả khách sạn đã được bao, mấy dì nấu bếp đương nhiên sẽ không bạc đãi một con chó biết cách làm nũng như thế, vậy nên… chỉ trong vòng 1 tuần ngắn ngủi, nó béo lên 5kg.
Trịnh Hòa đột nhiên nổi hứng, dang tay ra nói: “Husky, lại tao ôm một cái nào.”
Chó ngốc lao hồng hộc đến, đè ngửa Trịnh Hòa, liếʍ điên đảo.
Trịnh Hòa nhớ rõ ràng chó ngố không đẩy được cậu cơ mà, liền cầm hai chân trước, áng chừng trọng lượng của nó: “Sao nặng thế nhỉ?”
“Gấu gấu gấu!” Chó ngố vội phản bác.
Trịnh Hòa nghe không hiểu tiếng chó, lẩm bẩm: “Béo nữa là mấy cô nàng chó xinh đẹp không thích mày đâu đấy.”
Chó ngố bị dọa sợ.
Nó dùng một buổi tối để tự hỏi tính chân thực của câu Trịnh Hòa đã nói. Nhưng đầu nó đã quên mất vụ con người thích chọc ác, vậy nên hôm sau, các dì dưới bếp rất buồn khi không thấy con chó hay đến ăn chực tới.
Để giảm cân giữ dáng, sáng đó Husky chỉ uống một chút nước, cào cào vài vòng quanh cửa. Bạch tiên sinh lạnh lùng mở cửa ra: “Mày làm sao thế?”
Chó ngố: “Gấu gâu gâu!”
Nó làm động tác đang chạy, dùng ánh mắt chứa chan hi vọng nhìn Bạch tiên sinh.
Trịnh Hòa bước xuống từ giường, dán cả người mình lên ông, bàn tay xoa nắn cơ bụng săn chắc. Bất cứ ai đang chuẩn bị tinh thần ra trận mà người kia đột nhiên rời đi cũng sẽ bò theo như thế.
Bạch tiên sinh quay lại, đem đầu lưỡi đang vươn ra của Trịnh Hòa ngậm vào miệng mình, mυ"ŧ lấy nhẹ nhàng.
“Ưm… Bạch tiên… tiên sinh, mau lên.” Trịnh Hòa nới rộng khoảng cách, cố gắng nói xong câu đó.
Husky nhìn cha mẹ mình không hiểu sao lại lôi nhau lên giường đánh đấm chỉ còn biết thở dài. Tình cảm của cha mẹ nó không tốt chút nào, cứ hai ba ngày lại đánh một trận. Điều khó hiểu là, càng đánh càng thấy mặn nồng.
Nó lay lay cái đầu công trang trí trên ván cửa, đóng cửa lại, cô đơn đi trên con đường tập thể dục buổi sáng.
Husky chạy vòng quanh khách sạn, chợt phát hiện phía vườn rau ở sân sau có một ổ chó, nó chạy qua, ‘gâu gâu’ vài tiếng coi như chào hỏi,
một con Schnauzer xinh đẹp chui ra, liếc nhìn chó ngố một cái. Hai mắt Husky chợt biến thành hình trái tim.
“Gầu ú ú ú ú u uu!” (Tôi đến từ nơi khác, em ở đâu thế?)
Schnauzer: “Gâu! Gâu gâu!” (Đồ nhà quê! Đừng có làm phiền giấc ngủ của ông đây!)
Nói xong, Schnauzer quay về ổ chó.
Trái tim thiếu nam của Husky nát tan tành. Nó soi gương, gương mặt đẹp trai ngày nào đã bị đám lông xù bao lấy, cặp giò khỏe mạnh cũng béo lên nhiều.
QAQ! Ra mình béo thật!
Husky vác cái bụng đói quay về phòng sau buổi tập thể hình dài, nó lắc mình, mồ hôi tứ tung như bạo vũ lê hoa châm, nó tự hỏi một chốc, quyết định tới phòng tắm suối nước nóng.
“A… A a!”
“Nhẹ thôi… Không! Mạnh nữa! Đúng! Thế đó!”
“Bảo bối… Ưʍ.”
“Bạch… Bạch, a!! Đừng! A…..”
Husky nhìn cha mẹ mình đang đánh nhau trong bể suối nước nóng, khóc không ra nước mắt. Nó hít hà làn hơi nước nóng hầm hậm, dí mặt vào đó lắc lắc một chút, rồi ủ rũ chạy đi.
Trước mặt con nhỏ đừng có sử dụng bạo lực chứ? Sẽ có tổn thương tâm lý đó!
____________
Đây là con chó mà Husky gặp (đầu tiên mình tưởng Samoyed thì cute mà con này không cute bằng Samoyed)
Còn cái hoạt hình Bọt biển là đây (phim này bị cấm chiếu ở Ukraina vì nghi án đồng tính của bọt biển và sao biển <3) Thế nên Tống Nhiên mới lựa áo của hai người như thế.